Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 928 - Chương 928. Vây Bắt!

Chương 928. Vây bắt!
Chương 928. Vây bắt!

“Chỉ có ba người bọn họ thôi à?”

Hoàng Khải hỏi.

“Cho đến nay chỉ có ba người trong số bọn họ đã được tìm thấy!”

Tần Bác Văn trả lời.

“Số lượng người không nhiều, hẳn là bọn họ nhận thấy có gì đó kỳ lạ ở rừng rậm ám dạ nên phái một số ít người vào rừng rậm ám dạ để điều tra tình hình!”

“Bọn họ chắc chắn không biết chúng ta. Đây là lần đầu tiên chúng ta tiếp xúc với bọn họ. Để đề phòng, chúng ta không thể để bọn họ mang tin tức của chúng ta trở về!”

“Bắt sống bọn họ. Trước khi chúng ta hoàn bại lộ trước nền văn minh đó, trước tiên chúng ta hãy tìm hiểu tình hình của bọn họ!”

“Nhớ kỹ, phải bắt sống bọn họ, bọn họ là bước đột phá quan trọng để chúng ta có được thông tin về thế giới này!”

“Ngoài ra, hãy thông báo cho những thợ săn của chúng ta rút lui trước. Chúng ta không biết nền văn minh đó đã phái bao nhiêu người vào rừng rậm ám dạ, đề phòng bọn họ bắt được những thợ săn của chúng ta, thông qua thợ săn tìm hiểu về thế giới của chúng ta!”

Hoàng Khải ra mệnh lệnh, tất cả robot chiến tranh trong rừng rậm ám dạ đều trong tình trạng cảnh giới.

“Cảnh báo, cảnh báo, có một loại virus chưa rõ nguồn gốc đang lây lan trong rừng rậm ám dạ, xin tất cả các thợ săn thoát khỏi rừng rậm ám dạ ngay lập tức!”

“Cảnh báo, cảnh báo, có một loại virus chưa rõ nguồn gốc đang lây lan trong rừng rậm ám dạ, xin tất cả các thợ săn thoát khỏi rừng rậm ám dạ ngay lập tức!”

“Cảnh báo, cảnh báo!”

Tất cả thợ săn đã được thông báo, không hề trì hoãn, đây không phải lần đầu tiên có một loại virus không rõ nguồn gốc lây lan ở rừng rậm ám dạ, bọn họ đã tập mãi thành quen từ lâu.

Bất kể sự lây lan của virus là đúng hay sai, các robot chiến tranh đã gióng lên hồi chuông cảnh báo thì bọn họ chỉ có thể thoát ra khỏi rừng rậm ám dạ theo thủ tục thợ săn.

“Ngươi là người đầu tiên tiếp xúc với bọn họ. Chúng ta biết rất ít về bọn họ. Chúng ta không biết bọn họ có những thủ đoạn gì không. Để đề phòng ngừa vạn nhất, chúng ta phải cách ly ngươi để tiến hành kiểm tra!”

Liên bang Đại Hạ thông qua hai robot chiến tranh cấp D báo cho Đông Môn Phong An phải cách ly.

“Đã biết!”

Đông Môn Phong An không có bất mãn gì, cái gì quỷ dị, tinh thần ô nhiễm ...vâng vâng. Ai biết nền văn minh kia có làm ra thủ đoạn gì âm thầm thao túng hắn hay không!

Lần đầu tiên tiếp xúc với một nền văn minh không biết rõ, cẩn thận luôn không sai, Đông Môn Phong An cho phép hai robot chiến tranh cấp D đưa hắn đi cách ly kiểm tra.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Rừng rậm tươi tốt như vậy, thân hình của ta đã sớm được lá cây rậm rạp che phủ rồi, chúng nó bay ở trên trời không thấy ta, vì sao chúng nó vẫn luôn đuổi theo ta?” Trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới Nhâm Thiên Đoàn không cao lắm nên hắn không biết gì về công nghệ chụp ảnh cảm biến nhiệt.

Bị robot chiến tranh truy đuổi cho đến bây giờ khiến hắn có cảm giác như mình đang bị nền văn minh vô danh nhốt lại.

“Đáng chết, nơi này còn có mấy người sắt nữa. Xét tình hình, bọn họ đang chuẩn bị bắt sống ta.” Nhậm Thiên Đoàn nhìn thấy thêm vài người sắt nữa từ các phương hướng khác trên bầu trời bay về phía hắn, vẻ mặt hắn thật nặng nề. Hắn biết dựa vào thực lực của mình sẽ rất khó thoát khỏi sự truy đuổi của những người thép này!

Vì vậy hắn nghĩ tới thú vương, muốn dùng thú vương để cầm chân những người sắt này.

Thú vương không giống những người sắt trên người không có khí tức này, cho dù thú vương đang ngủ, trên người cũng sẽ có cảm giác áp bức lạnh thấu xương.

Nhậm Thiên Đoàn cảm giác được gần đó có một thú vương, hắn không nói một lời lao về phía thú vương.

“Hơi thở thật là đáng sợ. Những người sắt này hẳn không phải là đối thủ của nó. Chọn nó đi!”

Nhậm Thiên Đoàn nhìn thấy thú vương to lớn như ngọn núi chiếm cứ tại đó, hắn trực tiếp ngưng tụ một cây băng cực lớn ném về phía thú vương, vừa ném xong hắn lập tức biến mất.

Thú vương đột nhiên mở mắt, trước khi khối băng khổng lồ chạm vào cơ thể nó, khối băng đã bị ngọn lửa ồ ạt trên cơ thể trên cơ thể nó đốt bay hơi hết.

“Gầm!”

Nó không nhìn thấy bóng dáng Nhậm Thiên Đoàn, nhầm tưởng con robot chiến đấu đang đuổi theo là mục tiêu tấn công của nó, lập tức bay lên không trung tấn công con robot chiến tranh. “Đúng là xảo quyệt để muốn sử dụng mãnh thú cấp độ Thiên Nhân để ngăn chặn người máy chiến tranh của chúng ta!”

Cao tầng liên bang Đại Hạ xem livestream thông qua robot chiến tranh thấy Nhậm Thiên Đoàn biết dùng chiến thuật để cầm chân robot chiến đấu của mình, bọn họ càng chú ý hơn đến nền văn minh này.

“Xử lý nó!”

Hoàng Khải biết ít nhất nửa tá robot chiến tranh cấp S mới nhất bị đánh hỏng mới có thể từ từ giết chết được một mãnh thú cấp Thiên Nhân, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là con người của nền văn minh kia.

Bọn họ không có nhiều thời gian để cho robot chiến tranh từ từ giết chết mãnh thú cấp Thiên Nhân nên phải tiêu diệt chướng ngại vật này ngay lập tức.

“Không hổ là thú vương, cách xa như vậy cũng có thể cảm giác được nó rất hung mãnh!”

Nhậm Thiên Đoàn không quay đầu lại, tiếp tục chạy về phía trước, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được chấn động từ phía sau, thú vương phát uy khủng bố dị thường.

“Ầm!”

Một tiếng động lớn rung chuyển mặt đất đột nhiên xuất hiện.

Đôi mắt Nhậm Thiên Đoàn co lại, đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một đám mây hình nấm nhỏ bay lên trời, một cơn gió lớn thổi qua người hắn.

“Đây, đây là cái quỷ gì!”

“Làm sao nền văn minh vô danh này lại có thể có vũ khí ác ma như vậy!”

Một cơn gió lớn ập đến, tóc Nhậm Thiên Đoàn hất ngược ra sau, hắn không để ý, lúc này hắn đang nhìn chằm chằm vào vùng đất trần trụi đã bị san phẳng sau lưng.

Nếu loại vũ khí này được kích nổ ở thành bang của bọn họ, bọn họ sẽ lấy cái gì để chống cự? “Gầm!”

Mãnh thú cấp Thiên Nhân vẫn chưa chết, nó bị thương nhưng vẫn rất hung dữ.

Chính là lúc này, một robot chiến tranh cấp S đã chui thẳng vào miệng nó và phát nổ.

Nó đã biến mất, lần này Nhậm Thiên Đoàn có thể nhìn thấy rõ ràng, mỗi một người sắt kia đều là một món vũ khí có thể hủy diệt thiên địa, thân thể hắn run rẩy, loại người sắt này ôm hắn tự hủy, hắn cũng không chống lại được...

Hết chương 928.
Bình Luận (0)
Comment