“Có thể!”
Lời nói của Bạch Thần khiến Bắc Vân Phong có chút không vui, nhưng vì sự hợp tác sau này nên hắn không hề thay đổi sắc mặt đồng ý.
Suy cho cùng, đối mặt với áp lực từ các nền văn minh khác và cục Ngụy Bí, một mình chính phủ Thự Quang không thể chống đỡ được.
“Khó trách ngươi dám tàn sát người ngoài khác như cừu béo. Hóa ra đây là tự tin của ngươi!”
“Chỉ là ta không hiểu, các ngươi hợp tác cùng các nền văn minh khác không phải giành ích lợi lớn hơn sao, tại sao lại giết hại khách của mình!”
Hoàng Đông Kiệt vẫn không sợ hãi hỏi.
“Hợp tác chính là tế thủy trường lưu (dòng nhày nhỏ nhưng ổn định). Chúng ta hiểu đạo lý này, nhưng chúng ta không thể chờ đợi. Thế giới của chúng ta đang rất cần nguồn vật tư nhu yếu phẩm!”
“Từ từ hợp tác giao dịch, không có cách nào để có được nguồn vật tư một cách nhanh chóng!”
“Hơn nữa hợp tác cũng cần có vốn liếng. Chúng ta ở thế giới hoang mạc rất nghèo, làm gì có vốn liếng được các ngươi coi trọng?”
“Cái chúng ta có, thế giới khác cũng có, cái chúng ta không có, thế giới khác vẫn có. Điều này khiến những người có nền văn minh tiên tiến các ngươi đến thế giới của chúng ta liếc mắt một cái rồi rời đi!”
“Còn là ra đi không bao giờ ngoảnh lại!”
“Hợp tác, ngươi đang nói cái loại hợp tác nhảm nhí gì vậy!”
Bắc Vân Phong nghe xong không khỏi nhếch mép nhìn Hoàng Đông Kiệt, nếu không phải thế giới của bọn họ nghèo khó, nếu không phải thế giới của bọn họ không có điều kiện buôn bán thì có ai muốn đi trên con đường đầy rủi ro này?
“Có thể đi đến thế giới khác du ngoạn, ngươi cũng phải là quý tộc trong thế giới của mình. Ta biết các quý tộc khi ra ngoài sẽ mang theo rất nhiều bảo vật!”
“Giao nộp tất cả bảo vật mà ngươi có, chúng ta có thể thả ngươi đi. Nếu may mắn, ngươi có thể mua lại bảo vật của mình ở chợ đen dưới lòng đất của đế quốc Locke!”
“Bởi vì hàng hóa chúng ta đánh cắp thường được vứt ở chợ đen để đổi lấy thứ chúng ta cần!” Thủ lĩnh Bạch Thần của thế lực Tân Nhân Loại nói thêm.
“Ta mang theo rất nhiều bảo vật, nhưng nếu ta giao bảo vật ra, liệu ta còn có cơ hội sống sót không?”
Hoàng Đông Kiệt hỏi ngược lại.
“Chúng ta chỉ cầu tài. Năng lượng đằng sau những quý tộc có thể du ngoạn đến thế giới khác đều lớn kinh người. Chúng ta sẽ không tuyệt đường của chính mình!”
Uống rượu độc lâu như vậy mà vẫn nói chuyện với bọn họ mà không hề thay đổi vẻ mặt, điều này khiến bọn Bắc Vân Phong càng cảnh giác hơn.
Dù có tin vào độc dược của mình thì bọn họ cũng sợ Hoàng Đông Kiệt sẽ đánh trả.
“Chỉ có quỷ mới tin lời các ngươi nói. Chỉ cần cục Ngụy Bí không thất thủ, các ngươi không có gì phải lo lắng. Ta tin rằng rất nhiều người ngoài đã rơi vào bẫy của các ngươi, mất cả người lẫn của!”
Hoàng Đông Kiệt dần dần đứng dậy, hành động của hắn ngay lập tức khiến người khác có cảm giác như đang đối mặt với đại quân của địch.
“Đại nguyên thủ, ngươi còn nói nhảm cái gì với hắn? Hắn đã uống rượu độc làm sao còn có thể chạy trốn được?”
“Hắn nói đúng một điểm. Chúng ta thật sự không có gì phải lo lắng. Cho dù hắn ở thế giới của hắn có địa vị rất cao, nhưng có cục Ngụy Bí ở đây, quân đội từ thế giới của hắn cũng không thể đến thế giới của chúng ta!”
“Cục Ngụy Bí có thể sống sót trước nhiều nền văn minh tiên tiến như vậy, thực lực chắc chắn rất mạnh!”
“Nếu cục Ngụy Bí không ngã xuống thì không ai có thể làm gì được chúng ta!”
Ở địa bàn của bọn họ còn không chịu cúi đầu, điều này khiến bọn người Đế Quỷ nhìn Hoàng Đông Kiệt khó chịu.
Bắc Vân Phong và Bạch Thần nhìn nhau, ra vẻ đều muốn đối phương lên trước.
“Nếu các ngươi nghĩ rằng các ngươi đã ăn chắc ta thì ta sẽ cho các ngươi một niềm vui bất ngờ!” Hoàng Đông Kiệt trực tiếp lấy ra một bảo bối lớn.
Bọn Bắc Vân Phong nhìn thấy bảo bối lớn Hoàng Đông Kiệt lấy ra, lập tức dựng tóc gáy, bọn họ đều biết bảo bối đó chính là thảm họa bom hạt nhân.
“Chúng ta cùng nghe tiếng vang đi!”
Hoàng Đông Kiệt cười nói rồi cho nổ quả bom hạt nhân ngay lập tức.
“Khốn kiếp!”
Bọn người Bắc Vân Phong không ngờ lại chọc đến một kẻ tàn nhẫn như vậy, một lời không hợp liền ôm đạn hạt nhân tự nổ.
“Bùm!”
Bom hạt nhân nổ!
Thủ đô của chính phủ Thự Quang không còn nữa.
Mọi thứ đều được thanh lọc!
“Cái này không giết chết được các ngươi, các ngươi vẫn có chút thực lực!”
Hoàng Đông Kiệt không biết có bao nhiêu người chết sau vụ nổ hạt nhân, dù có biết thì hắn cũng không quan tâm.
Chỉ là hiện trường ngoại trừ hắn ra, bọn người Bắc Vân Phong đều sống sót.
Không nhiều lắm, chỉ có chín người!
“Chính quyền của ta, quân đội của ta, mọi thứ thuộc về ta, không, tất cả đều không còn nữa!”
Da Bắc Vân Phong bị bỏng do nhiệt độ cao, nhưng hắn không quan tâm. Điều hắn quan tâm là tất cả những gì hắn phấn đấu nhiều năm đã không còn nữa!
“Đại nguyên thủ, chúng ta nhanh chạy trốn đi. Hắn gần bom hạt nhân như vậy, bom hạt nhân nổ tung mà quần áo của hắn còn không bị hư hại chút nào. Hắn không còn là quái vật mà chúng ta có thể lý giải được!”
Tuy Quỷ Đế mạnh mẽ nhưng chống đỡ một quả bom hạt nhân đã là cực hạn của bọn họ rồi, nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt chẳng hề hấn gì, lúc này bọn họ mới nhận ra Hoàng Đông Kiệt hoàn toàn không bị trúng độc, sức mạnh của hắn còn đáng sợ ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Trong lúc nhất thời, cái gì mà chính phủ Thự Quang hay không chính phủ, bây giờ trốn thoát là điều quan trọng nhất.
Nhóm của Bạch Thần là người ít bị thương nhất, nhưng hành vi của Hoàng Đông Kiệt cũng khiến bọn họ nhận ra Hoàng Đông Kiệt là một kẻ điên.
Nghĩ rằng các nền văn minh cao hơn hẳn là có vũ khí còn đáng sợ hơn bom hạt nhân, trong lúc nhất thời, bọn họ không có ý nghĩ gì với Hoàng Đông Kiệt.
Để ngăn Hoàng Đông Kiệt lấy ra vũ khí đáng sợ hơn, bọn họ hành động rất nhanh, trước khi Bắc Vân Phong kịp nhận ra mình muốn trốn thoát, bọn họ đã bỏ chạy rồi.
Chỉ là bọn họ va phải một bức tường, đó là bức tường làm bằng gương.
“Chủ nhân, các phương hướng khác đều có tường gương, trên trời cũng như dưới đất, chúng ta bị hắn phong tỏa tất cả đường đi!”
Thi Ma thăm dò một vòng trở về, ánh mắt lo lắng.