Hoàng Đông Kiệt không để ý đến vết máu trên người Luân Nạp, nhanh chóng nâng Luân Nạp dậy, bắt đầu kiểm tra hắn thương thế.
Kiểm tra xong, sắc mặt Hoàng Đông Kiệt bỗng trở nên nặng nề.
Hắn cứu không được!
Nếu năng lực thiên sứ trị liệu ở kiếp trước vẫn còn, người hết hắn còn có thể cứu được nhưng ở kiếp này, chỉ bằng y thuật xuất thần nhập hóa hắn không thể cứu được người sắp chết.
Nếu không có năng lực thiên sứ trị liệu, trị liệu pháp cũng có tác dụng.
Nhưng đây chỉ là một địa phương nhỏ nên không có thuật thức ma pháp trị liệu nào để hắn học. Ngay cả khi hắn có năng lực phân tích, hắn có thể từng bước phát triển ma pháp chữa bệnh cấp cao mà không cần đến ma pháp chữa bệnh.
Nhưng hắn mới thức tỉnh được khả năng phân tích hơn một tháng, thời gian quá ngắn để hắn có thể phát triển ma pháp chữa bệnh cấp cao chứ đừng nói đến ma pháp hồi sinh.
Hắn biết những thủ đoạn hồi sinh khác nhưng đòi hỏi cần vô số sinh linh hiến tế, quy tắc của thế giới này không giống, hắn không dám thử, đề phòng trường hợp người hồi sinh được không phải là Luân Nạp.
“Lão gia tử, đưa lão Luân đi tìm tiểu thư Seele!”
Coway cũng thấy tình hình của Luân Nạp không lạc quan, vội vàng nói.
Tiểu thư Seele là ai, trong lòng Hoàng Đông Kiệt cực kỳ rõ ràng, nàng chính là nữ tinh linh trong rừng quỷ.
Nữ tinh linh tên đầy đủ là Seele Lizzie, nàng cũng được nguyên chủ nhặt được, có thể nói là bác sĩ chuyên trách của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu.
Hoàng Đông Kiệt biết mình không thể cứu được người, nữ tinh linh kia càng không có khả năng, nhưng có hi vọng dù sao cũng phải thử một lần.
Ý niệm trong đầu vừa động, tấm thảm bay bay ra, đưa Luân Nạp lên trên ma thảm, tấm ma thảm nhanh chóng bay về hướng rừng quỷ.
“Lão gia tử, ngươi yên tâm, y thuật của tiểu thư Seele rất tốt, nàng nhất định sẽ có biện pháp chữa trị cho Luân lão!”
Coway lo lắng lão gia tử mất khống chế, liền dùng lời nói an ủi lão gia tử, nhưng nắm tay siết chặt cùng vẻ mặt lo lắng đã sớm bán đứng hắn.
Hoàng Đông Kiệt nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ không sao, càng đến gần khu rừng quỷ, tâm tình càng trở nên phức tạp.
Mạo Hiểm Giả tuổi thọ không dài, sống một cuộc đời liếm máu trên mũi đao, trong cơ thể sao có thể không có bệnh tật ẩn giấu?
Tuổi thọ trung bình của một Mạo Hiểm Giả là khoảng bốn mươi tuổi, nguyên chủ sống đến tám mươi tuổi không phải kỳ tích, là vận may.
Bởi vì nguyên chủ có phát sinh quan hệ với nữ tinh linh tiểu thư Seele, đạt được năng lượng âm nguyên thuần khiết của nữ tinh tinh linh nên nguyên chủ có tuổi thọ cao hơn là điều bình thường. Về lý do tại sao nguyên chủ lại trốn tránh nữ tinh linh kia.
Nhân loại sống một trăm năm, chân long trăm thu một tuổi.
Cho dù tinh linh không phải là chân long thì một năm cũng tương đương với vài chục năm của con người.
Nguyên chủ chủ tám mươi tuổi đã già rồi nhưng nữ tinh linh Seele vẫn xinh đẹp như hoa. Nguyên chủ cảm thấy mình không xứng với Seele nên cố ý tránh né nàng.
Hoàng Đông Kiệt cảm thấy hơi thở trên người Luân Nạp ngày càng yếu đi nên đâm vài châm vào các huyệt đạo trên cơ thể Luân Nạp, tăng tốc độ bay, ngay sau đó tấm thảm bay bay vào rừng quỷ.
Bay được một lúc, nhìn thấy một ngôi nhà gỗ trong rừng quỷ, Hoàng Đông Kiệt chưa kịp điều khiển tấm thảm bay đã bay xuống.
Cây cối xung quanh như có sự sống biến thành gai cây tấn công Hoàng Đông Kiệt.
“Seele, là ta!”
Hoàng Đông Kiệt vừa hét về phía nhà gỗ vừa điều khiển tấm thảm bay chống lại gai cây tấn công.
“Gì?”
Trong nhà gỗ vang lên một tiếng kinh ngạc, dù âm thanh chủ nhân có hóa thành tro nàng cũng có thể nhận ra.
Dù rất tò mò vì sao hắn lại đến từ trời cao nhưng nàng vẫn thu lại lực lượng của mình để cây cối xung quanh không tấn công bọn người Hoàng Đông Kiệt.
“Thật đúng là khách ít đến nha, lâu nay vẫn tránh mặt ta, sao nay tới tìm ta, còn là lúc trời còn tối?”
Seele Lizzie không có ra nhà gỗ, giọng nàng phát ra từ phía nhà gỗ.
“Luân Nạp bị trọng thương, xin hãy ra tay cứu giúp!”
Hoàng Đông Kiệt điều khiển tấm thảm thần bay xuống, nói thẳng ý định của mình.
“Hừm, chỉ có trong hoàn cảnh như vậy ngươi mới đến tìm ta thôi!”
Seele tỏ ra bất mãn nhưng cũng không tiếp tục gây phiền toái cho Hoàng Đông Kiệt, nàng đứng dậy rời khỏi nhà gỗ.
Vừa bước ra khỏi nhà gỗ, ánh mắt Hoàng Đông Kiệt hơi sáng lên, quả thực nàng giống hệt trong ký ức.
Da trắng, chân dài, ngoại hình xinh đẹp. Dù Hoàng Đông Kiệt không biết tại sao trên thế giới này lại có thứ như vớ, nhưng đối với một nữ tinh linh mang vớ dường như dường như không có gì sai trái.
Eo trắng như tuyết, chờ đã, cứu người quan trọng hơn, tại sao ta lại có những suy nghĩ hỗn loạn như vậy? Chắc chắn là kiếp trước có quá nhiều phụ nữ nên mới nảy sinh ra những suy nghĩ ác liệt như vậy.
Seele không quan tâm Hoàng Đông Kiệt nghĩ gì, nàng bước tới nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Luân Nạp.
“Tiểu thư Seele, tình hình thế nào?”
Coway lo lắng hỏi.
“Thật xin lỗi, hắn đã đến tuổi đèn cạn dầu hết rồi, còn lại bị thương nặng như vậy, ta thật sự không thể làm gì được!”
Tuy Seele bất mãn thái độ của Hoàng Đông Kiệt đối với mình nhưng nàng quan tâm đến cảm nhận của Hoàng Đông Kiệt, biết mối quan hệ giữa Luân Nạp và Hoàng Đông Kiệt sâu đậm đến mức nào, khi đưa ra chẩn đoán, nàng vẫn thận trọng nhìn Hoàng Đông Kiệt, lo lắng Hoàng Đông Kiệt phản ứng quá lớn.
“Sao có thể như thế, tiểu thư Seele, ngươi là người của bộ tộc Tinh Linh, sinh ra đã có ma pháp hệ mộc, nhất định phải có cách trị liệu cho Luân lão chứ?”
Coway dùng ánh mắt cầu xin nhìn tiểu thư Seele, hy vọng tiểu thư Seele có thể cứu được người bạn già đã ở bên mình mười năm.
Cuối cùng Seele cũng lắc đầu, ngay khi Coway muốn nói điều gì nữa, Luân Nạp đã tỉnh lại.