Hoàng Đông Kiệt biết Lina không phải là một nhân viên tiếp tân bình thường, một người có pháp lực cao cấp sao có thể có thân phận đơn giản được, không có gì ngạc nhiên khi nàng biết thông tin kẻ đứng sau băng cướp Con Nhện.
“Lão gia tử, với thực lực của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu, đi tới đâu cũng nổi tiếng, cần gì phải ở một nơi nhỏ bé như vậy!”
“Nếu ngươi một lòng chỉ muốn dưỡng lão thì ta sẽ không nói gì, nhưng tại sao ngươi lại muốn trêu chọc phiền toái?”
Lina thực sự không đoán được Hoàng Đông Kiệt đang nghĩ gì, tại sao khiêu khích quý tộc xong lại không bỏ chạy mà ở lại chờ bị báo thù?
“Không phải ta đi trêu chọc người khác, mà là người khác trêu chọc ta. Ta chỉ là một ông già. Ta có thể có dã tâm gì? Vậy mà còn có người...!”
“Quên đi, không nói nữa. Tiểu thư Lina, ngươi không cần phải thuyết phục ta. Ai cũng có nỗi khổ riêng, giống như tiểu thư Lina ngươi cũng thế!”
“Rõ ràng ngươi rất có thực lực nhưng chỉ làm nhân viên lễ tân nhỏ ở đây!”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Lina chợt cứng đờ. Nàng rất tự tin vào khả năng che giấu của mình, nhưng ai ngờ lại có người nhìn thấu nàng!
Lão gia tử này thật sự là sâu không lường được, một nhân vật như thế sao lại ở một nơi nhỏ bé nhiều năm như vậy.
“Đây là huy chương Bạch Kim, xin hãy nhận lấy!”
Lina thu hồi tầm mắt, nàng không phải loại người thích tìm hiểu bí mật của người khác, những gì nên nói thì đã nói, những gì không nên nói cũng đã nói.
Lão gia tử không nghe thì tại sao nàng lại quan tâm như vậy, nàng đẩy huy chương đã sửa đổi đến trước mặt lão gia tử.
“Thiếu rồi, là bốn huy chương mới đúng. Luân Nạp đã chết cũng là một trong số chúng ta. Hắn chắc chắn phải có một cái. Cái còn lại thuộc về người bên cạnh ta. Nàng là thành viên mới của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu chúng ta!”
Hoàng Đông Kiệt thấy chỉ có hai huy chương Bạch Kim nên nhắc Lina nàng đã đưa thiếu.
Phần đông mạo hiểm giả trong công hội đã sớm nhìn thấy người phụ nữ trùm đầu mặc áo choàng trắng, có điều nàng đội mũ trùm đầu làm cho người ta không nhìn được khuôn mặt của nàng. Nghe đoàn mạo hiểm Phá Hiểu có thành viên mới, bọn họ đều hơi kinh hãi, người phụ nữ này từ đâu chui ra, vận khí tốt như vậy, có thể gia nhập đoàn mạo hiểm Phá Hiểu.
“Luân Nạp thì dễ rồi. Ngươi trả một ít phí cấp lại là có thể lấy. Nàng phải kiểm tra danh tính. Nếu nàng không phải là tội phạm bị truy nã hay người nguy hiểm thì công hội của chúng ta đương nhiên sẽ làm thủ tục đăng ký cho nàng, cấp cho nàng một huy chương!”
Rất nhiều đoàn mạo hiểm tưởng niệm các thành viên đã hy sinh, cấp huy chương cho họ, công hội vẫn nhân đạo, vấn đề này có thể làm được.
Nếu quên hoặc thất lạc huy chương thì đó không phải việc của công hội.
Đăng ký thành viên mới càng dễ dàng hơn, chỉ cần họ không phải là tội phạm đang bị truy nã hoặc người nguy hiểm thì có thể hoàn thành thủ tục trong thời gian ngắn.
“Thân phận của nàng có chút đặc biệt. Xin đưa nàng vào phòng trong để kiểm tra danh tính và làm thủ tục!”
Hoàng Đông Kiệt không muốn kéo mũ trùm đầu của Seele xuống ở sảnh để người ta biết nàng là tinh linh, tuy không sợ phiền phức nhưng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Công hội đã kiểm tra ra Seele là tinh linh, đây không phải là vấn đề lớn. Công hội Mạo Hiểm Giả trải rộng khắp đại lục Ma Khí, các vương quốc các thành thị đều có chi nhánh của công hội Mạo Hiểm Giả.
Giống như học viện Ma Khí, công hội Mạo Hiểm Giả là một thế lực tuyệt đối trung lập, hơn nữa công hội Mạo Hiểm Giả rất bao dung, có thể cho phép một số chủng tộc đặc biệt.
Ngoài ra, cao tầng của công hội Mạo Hiểm Giả cũng có tinh linh, Seele đã tiết lộ danh tính, công hội Mạo Hiểm Giả sẽ giữ bí mật thông tin của nàng.
“Xin hãy theo ta!”
Lina nhịn không được liếc nhìn Seele, phát hiện không nhìn ra được gì nên liền định dẫn nàng vào phòng trong để kiểm tra thân phận.
“Đi thôi!”
Hoàng Đông Kiệt thấy ánh mắt của Seele, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt trấn an, bảo nàng yên tâm đi theo Lina vào phòng trong.
Seele gật đầu đi vào cùng Lina.
Hoàng Đông Kiệt biết làm thủ tục có thể sẽ mất chút thời gian bèn gọi một ly rượu từ người phục vụ, từ chối không cho người khác đến kết giao, một mình uống rượu chờ đợi, tiện tai nghe chút tin tức từ mọi người.
“Các ngươi đã nghe chưa, thi vu cấp lãnh chúa Stoilov đã bị một trong hai đoàn mạo hiểm huyền thoại của vương quốc Murphil của chúng ta, đoàn mạo hiểm Hoàng Tuyền bao vây tiễu trừ!” “Nhưng điều mà các ngươi chắc chắn không ngờ tới chính là thi vu cấp lãnh chúa Stoilov đã thực sự trốn thoát khỏi tay đoàn mạo hiểm Hoàng Tuyền!”
Người qua đường giáp nói.
“Cái gì?”
“Không phải đâu, đó chính là đoàn mạo hiểm truyền kỳ. Có kỵ sỹ Không Trung tồn tại, thi vu cấp lãnh chúa Stoilov có mạnh hơn nữa cũng không thể thoát khỏi vòng vây tiễu trừ.!”
Rất nhiều mạo hiểm giả khó tin nói.
“Ai nói không phải. Ta cũng không muốn tin rằng thi vu cấp lãnh chúa lại có thể thoát thoát khỏi tay đoàn mạo hiểm Hoàng Tuyền, nhưng đây là sự thật!”
“Bây giờ thi vu cấp lãnh chúa hẳn là bị trọng thương, hắn không dám ở trong thành phố lớn có nhiều người như vậy, có lẽ hắn sẽ đến một nơi nhỏ như nơi chúng ta ở để dưỡng thương!” Người qua đường giáp nương men say nói giỡn.
“Dọa ai đấy? Thi vu muốn bình phục vết thương thì nhất định phải đến nơi đang có chiến tranh, để có thể lợi dụng nhiều thi khí hơn để dưỡng thương!”