Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 115

Như Tiểu Lam nhìn khối đá ngũ sắc trên tay Vu Phong Hoa, trong lòng liền khẽ động.

"Nói phải giữ lời?"

Vu Phong Hoa gật đầu thật mạnh: "Đương nhiên."

Như Tiểu Lam nhếch môi, duỗi tay cầm lấy khối đá ngũ sắc kia, dè dặt cẩn thận cất đi.

Phải thu thập đủ bốn khối đá ngũ sắc nàng mới biết được bản thân còn có thể quay về hiện đại được nữa không, mặc kệ cuối cùng thành công hay thất bại, nàng đều phải thử một lần, bởi vì đây là hy vọng duy nhất của nàng.

Ngoắc ngón tay, ý bảo Vu Phong Hoa lại gần.

"Muốn theo đuổi nữ hài tử, điểm đầu tiên quan trọng nhất, da mặt nhất định phải dày!"

Vu Phong Hoa sờ lên mặt mình: "Còn gì nữa?"

"Còn phải thể hiện bản thân là một kẻ rất si tình, ngươi vì nàng chịu bao nhiêu ủy khuất nhưng vẫn tỏ ra không sao cả, hơn nữa ngươi phải tìm một cơ hội thích hợp để nói cho nàng biết, ta thích ngươi, nhớ kỹ, lúc đó ánh mắt ngươi phải cực kỳ ôn nhu, thâm tình..."

Như Tiểu Lam đang nói, bỗng nhiên nhìn thấy đôi mắt mị hoặc phong lưu của Vu Phong Hoa.

"... Quên đi, ý đó ngươi vẫn là nên quên đi." Chỉ bằng diện mạo của hắn, không cần thiết phải ngụy trang cũng sẽ làm cho người ta động tâm.

Vu Phong Hoa nghiêm túc lắng nghe, miệng còn không ngừng nói thầm, giống như đang nỗ lực nhớ kỹ những lời Như Tiểu Lam nói.

"Còn có miệng của ngươi nhất định phải thật ngọt, liên quan đến việc này ta không có cách nào dạy cho ngươi, ngươi chỉ có thể tự dựa vào chính mình, mặc kệ nàng mặc y phục gì, trang điểm thành bộ dáng như thế nào, ngươi đều chỉ có thể khen nàng đẹp, tuyệt đối không được khen nữ tử khác ở trước mặt nàng."

Vu Phong Hoa gật đầu như giã tỏi.

Hai người ở trên núi giả thì thầm nói chuyện, bất tri bất giác yến hội đã tan.

Thời điểm Thanh Mặc Nhan tìm đến đây, chỉ thấy hai tiểu gia hỏa đang nói đến hăng say.

"Trở về thôi." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói.

Sắc mặt Vu Phong Hoa tối sầm lại, nhìn về phía Như Tiểu Lam bằng ánh mắt vô cùng đáng thương.

Như Tiểu Lam không đành lòng, nhưng mà lại không có biện pháp, chỉ có thể cáo từ, đi theo Thanh Mặc Nhan rời khỏi hoàng cung.

"Thanh Mặc Nhan, ngươi có thể an bài vài người ở bên cạnh bát điện hạ hay không, dù cho không thể bảo vệ hắn, thì thỉnh thoảng truyền ra vài cái tin tức cũng được."

Trong xe ngựa, Như Tiểu Lam đến gần lấy lòng Thanh Mặc Nhan, giơ khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn tha thiết.

Mỗi lần nàng có việc nhờ người khác đều lộ ra biểu cảm như vậy.

Thanh Mặc Nhan cố ý xụ mặt: "Chuyện trong cung ta thân là thần tử không tiện nhúng tay vào."

"Ta không bắt ngươi phải nhúng tay, chỉ cầ an bài vài người đáng tin ở bên cạnh hắn là được." Như Tiểu Lam gấp đến lôi kéo góc áo hắn.

"Hắn là bát điện hạ, có quan hệ gì với ngươi đâu?"

"Ta là cảm thấy hắn ở trong cung có chút đáng thương..."

"Người đáng thương trong cung rất nhiều." Thanh Mặc Nhan cười lạnh: "Mạng người như cỏ rác, người chết ở trong cung mỗi ngày còn nhiều hơn so với tưởng tượng của ngươi, chẳng lẽ ngươi đều muốn quản?"

Như Tiểu Lam cắn ngón tay: "Nhưng mà hắn là bằng hữu của ta."

"Bằng hữu?" Thanh Mặc Nhan nhìn kỹ nàng, ánh mắt quạnh quẽ như đang muốn nhìn thấu nàng.

Như Tiểu Lam rụt người về phía sau: "Ngươi nhìn ta như thế làm cái gì?"

"Bát điện hạ không được hoàng đế yêu thích." Thanh Mặc Nhan buồn bã nói.

"Ta biết a."

Thanh Mặc Nhan nhíu mày, hắn là muốn nhắc nhở nàng không được quá thân cận với bát điện hạ, bằng không sẽ khiến cho hoàng đế không vui, nhưng mà xem ra hiện tại, nha đầu kia hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này.

Nàng chính là dựa vào ý nguyện của bản thân để đi kết giao bằng hữu.

Thật là có chút đau đầu a... Thanh Mặc Nhan không tiếng động thở dài.

Như Tiểu Lam tiếp tục túm lấy y phục hắn: "Thanh Mặc Nhan, ngươi có thể giúp ta được không, an bài một người thôi cũng được, một người, ta cũng đâu phải bắt ngươi giết người phóng hỏa gì, chẳng lẽ đến một người cũng không được sao..."

Nhìn quan phục bị nàng kéo xộc xệch, khóe miệng Thanh Mặc Nhan khẽ co rút: "Chỉ an bài một người?"

Như Tiểu Lam gật đầu liên tục, ánh mắt tràn ngập chờ mong.

"Giúp ngươi cũng được thôi, nhưng mà phải có điều kiện." Thanh Mặc Nhan nâng tay chỉ vào mặt mình, sau đó lẳng lặng ngồi ở chỗ kia nhìn nàng.

Lại là ý này a! Như Tiểu Lam trợn tròn mắt.

Bởi vì đã trải qua vài lần, nên nàng hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của Thanh Mặc Nhan.

Muốn nàng đến hôn hắn.

Lại chiếm tiện nghi của nàng...

Nghiến răng nhỏ kèn kẹt, sắc mặt Như Tiểu Lam tối tăm nhìn Thanh Mặc Nhan đang bày ra một khuôn mặt nghiêm túc.

Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận một chút, Như Tiểu Lam rất nhanh đã khôi phục lại được bình tĩnh.

Thanh Mặc Nhan nói không sai, giúp nàng việc này hắn không có lợi ích gì cả, hơn nữa sắp xếp người ở trong cung là một chuyện vô cùng nguy hiểm, sai lầm một chút sẽ liên lụy đến mạng người.

Tròng mắt Như Tiểu Lam xoay chuyển, đôi mắt nheo lại lộ ra tươi cười giảo hoạt.

Thanh Mặc Nhan vẫn luôn nhìn chằm chằm đánh giá vật nhỏ, thấy ban đầu nàng còn có chút kháng cự, nhưng mà rất nhanh đã tỉnh táo lại.

Hắn không ngừng thăm dò điểm mấu chốt của nàng, để khiến nàng quen dần với sự tồn tại của hắn.

Như Tiểu Lam nhắm mắt lại, từ trên người tản mát ra một đạo ánh sáng nhạt.

Thanh Mặc Nhan đột nhiên hiểu rõ nàng muốn làm gì, nhưng vẫn không kịp ngăn cản, nữ hài trước mắt đã không thấy đâu, chỉ còn một đống y phục hỗn loạn.

Y phục giật giật, từ phía dưới chui ra một con mèo màu đen.

Mèo hương màu đen trưởng thành lên không ít, màu lông sáng bóng hơn, giống như vải satanh.

Thanh Mặc Nhan nhíu mày, trong lòng tuy rằng vạn phần không muốn nàng làm như thế, nhưng hắn cũng không muốn phải bức nàng quá mức.

Từ từ thôi, một ngày nào đó hắn sẽ khiến nàng phải cam tâm tình nguyện.

Sau khi biến thành mèo hương Như Tiểu Lam có vẻ tự tại hơn rất nhiều, cũng không biết có phải do toàn thân đều là lông màu đen hay không, mà da mặt nàng dày lên không ít.

Tùy tiện bò từ cánh tay lên đến đầu vai hắn.

Hừ hừ, dù sao ngươi cũng chưa nói không được biến thành động vật.

Như Tiểu Lam nhắm hai mắt, vươn đầu lưỡi ra, cuồng liếm một hồi.

Thanh Mặc Nhan cứng ngắc ngồi im một chỗ, nửa bên mặt toàn là nước miếng.

Này có chút không giống với hình ảnh ấm áp mà hắn tưởng tượng ra...

Xe ngựa dừng lại ở ngoài cửa Hầu phủ, Thanh Mặc Nhan sai người dỡ ngạch cửa, xe trực tiếp chạy vào trong.

Trước khi xuống xe, Như Tiểu Lam đã biến trở về hình người, nàng để ý tới phía sau xe bọn họ còn có hai chiếc xe ngựa khác.

"Đó là cái gì?" Như Tiểu Lam hỏi.

Nàng nhớ khi đi, bọn họ cũng chỉ có một chiếc xe.

"Hoàng đế ban thưởng." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói.

Hai mắt Như Tiểu Lam sáng lên: "Ta có thể nhìn được không?"

Không chút nào che giấu "tham luyến".

Thanh Mặc Nhan nở nụ cười, hắn thích vật nhỏ như vậy, muốn cái gì liền nói ra, không giống với những nữ nhân khác che che giấu giấu, rõ ràng muốn còn khẩu thị tâm phi.

Thanh Mặc Nhan mang nàng đi đến trước xe ngựa, vừa muốn vén màn xe lên, chợt nghe thấy phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.

Như Tiểu Lam quay đầu lại nhìn thấy lão Hầu gia đang dẫn theo sáu, bảy tên tôi tớ đi về phía bên này.

"Sắc trời đã tối, phụ thân còn chưa đi nghỉ sao?" Thanh Mặc Nhan không tiếng động kéo Như Tiểu Lam đến bên người.

Lão Hầu gia khinh thường nhìn Như Tiểu Lam, rồi sau đó lại đem ánh mắt chuyển về phía hai chiếc xe ngựa: "Đây là Hoàng Thượng ban thưởng?"

"Vâng." Thanh Mặc Nhan trả lời, thần sắc lạnh nhạt.

Lão Hầu gia vung tay lên với đám tôi tớ: "Đã là đồ do thánh thượng ban ân, thì phải thu vào phủ, khiêng toàn bộ vào trong nhà kho đi."

Như Tiểu Lam kinh ngạc đến há hốc mồm.

Đây là muốn đoạt đồ sao?

Lão Hầu gia, mặt mũi của ngươi đâu?
Bình Luận (0)
Comment