Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 144

Bọ cạp một nhóm nối tiếp một nhóm, đều bị ném vào trong hố sâu.

Mọi người vẫn còn trừng lớn mắt đứng ở nơi đó, lúc này Huyền Ngọc đã nhanh chóng đem người của hắn chạy đến trước hố sâu, vứt cây đuốc trong tay xuống.

Lập tức, trong hố sâu lửa cháy mãnh liệt.

Bởi vì số lượng bọ cạp quá nhiều, không ít con đã bò được lên trên.

Đám người Huyền Ngọc canh giữ bên trên, ở lúc chúng bò lên liền hất chúng rơi trở lại.

Như Tiểu Lam quay đầu nhìn về phía đám người Thái Nghĩa Minh đang ngốc lăng sững sờ đứng tại chỗ: "Uy, có phải các ngươi nên đến đó hỗ trợ hay không?"

Lúc này mọi người mới khôi phục lại tinh thần, một đầu mồ hôi lạnh tiến lên hỗ trợ.

Dầu hỏa thiêu đốt cực mạnh, ánh lửa đốt thấu cả nửa bầu trời.

Chờ khi lửa tắt đi, mọi người đều mệt đến y phục ướt đẫm mồ hôi.

"Xem ra trước lúc hừng đông chúng ta có thể đi vào trong cốc tìm những người hái thuốc kia trở về được rồi."

Người Thanh Thủy trại đều rất hưng phấn, đến ngay cả đám người Thái Nghĩa Minh cũng thu hoạch được không ít.

Dù cho bọ cạp đã bị thiêu chết, nhưng mà phần mũi châm ở đuôi nó có thể dùng để làm thuốc, cho nên một chuyến này bọn họ chỉ hận không mang thêm mấy chiếc xe ngựa nữa.

Trước canh hai, lửa trong hố sâu tắt hẳn.

Như Tiểu Lam ngáp một cái, ủ rũ cúi đầu.

Đối với hưng phấn của mọi người, nàng không có phản ứng.

"Khi nào chúng ta có thể vào cốc?" Người Thanh Thủy trại hận không thể lập tức đem người của bọn họ tìm trở về.

"Muốn làm gì cũng phải đợi đến lúc hừng đông đã." Thái Nghĩa Minh nhìn trời, buổi tối chướng khí trong cốc quá nặng, sau khi mặt trời mọc sẽ giảm bớt đi một ít, nhưng cũng không thể biến mất toàn bộ.

"Vậy đợi đến lúc hừng đông đi." Thanh Mặc Nhan trực tiếp ôm Như Tiểu Lam đi tìm nơi nghỉ ngơi.

Bởi vì chỉ còn mấy canh giờ nữa trời sẽ sáng, cho nên không có thời gian đóng lều trại, phần đông đều ngồi ở trên chiếu.

Có người đốt lửa trại lên, còn an bài người thay phiên nhau canh gác.

Như Tiểu Lam mới mặc kệ người canh gác là ai, ngủ trên người Thanh Mặc Nhan nước miếng chảy cả ra.

Thanh Mặc Nhan bất đắc dĩ nhìn tay áo bị nước miếng làm cho ướt nhẹp, một điểm buồn ngủ cũng không có.

Cũng không biết người duy nhất biết được tin tức của quỷ thảo có còn sống hay không.

Hừng đông, mọi người vội vàng ăn qua loa vài thứ rồi chuẩn bị vào cốc.

"Không cần phiền toái như vậy, phái người vào đó đem bọn hắn ra là được." Như Tiểu Lam vẫn mang theo bộ dáng chưa tỉnh ngủ, tóc lộn xộn buông lỏng lẻo, xõa trên vai.

"Sơn cốc này rất sâu, còn có nhiều lối rẽ, rất khó để biết được bọn hắn đang ở đâu." Người Thanh Thủy trại giải thích, trải qua trận chiến tối hôm qua, bọn họ đã không dám coi thường tiểu nha đầu trước mắt này nữa.

"Để ta xem bọn hắn có còn sống không đã." Như Tiểu Lam vực dậy tinh thần: "Thanh Mặc Nhan, thứ ta muốn đâu?"

Thanh Mặc Nhan nhìn về phía đám người Thanh Thủy trại: "Trước khi xuất phát, ta đã nói là muốn một thứ từ chỗ trại chủ các ngươi, các ngươi có mang đến không?"

"Đúng rồi, đúng là có việc này." Có người lấy từ trong ngực ra một bọc khăn nhỏ, đưa cho Huyền Ngọc.

Huyền Ngọc đem đồ vật đưa vào trong tay Như Tiểu Lam.

Như Tiểu Lam dè dặt cẩn trọng mở khăn ra, bên trong là mấy sợi tóc.

Đây là tóc của người hái thuốc bọn họ muốn tìm.

Như Tiểu Lam lấy một lá bùa ra, gấp thành hình chim nhỏ, rồi sau đó cầm mấy sợi tóc lên, nhét vào trong giấy gấp.

Một tay kết ấn: "Khởi!"

Chim nhỏ bằng giấy bay lên.

Tuy rằng tốc độ không nhanh, nhưng phi thường ổn định.

Mọi người nhìn chim giấy càng bay càng cao, cuối cùng bay về phía nam đường nhỏ.

"Người nọ còn sống." Như Tiểu Lam nói: "Hắn ở hướng kia." Nàng chỉ về phía nam.

"Huyền Ngọc, ngươi dẫn theo vài người đến đó tìm người trở về đi." Thanh Mặc Nhan phân phó.

"Để Ngàn Thương đi cùng đi." Như Tiểu Lam nói xong lại gấp thêm một con chim nhỏ nữa, rồi sau đó giật vài sợi tóc của chính mình, nhét vào bên trong chim giấy, giao cho Huyền Ngọc.

"Sau khi tìm được người, nếu các ngươi lạc đường, thì thả cho con chim giấy này bay lên, đi theo nó là có thể trở về."

Huyền Ngọc chắp tay nói lời cảm tạ, tiếp nhận lấy chim giấy.

Thái Nghĩa Minh nhịn không được đánh giá chim giấy trên tay Huyền Ngọc, kinh ngạc nói: "Như cô nương rốt cuộc là người như thế nào, biết nhiều dị thuật như vậy?"

Nhưng mà câu hỏi của hắn lại không nhận được đáp án.

Thanh Mặc Nhan tựa như là không nghe thấy.

Cuối cùng vẫn là Như Tiểu Lam cười cười với hắn: "Ta không nhớ rõ chuyện trước kia."

"Mất trí nhớ" quả nhiên là lời giải thích hoàn mỹ nhất trên đời này, là một đáp án tiêu chuẩn nhất đủ để vùi lấp hết thảy mọi nghi vấn.

Huyền Ngọc mang theo Ngàn Thương cùng sáu tử sĩ đi vào cốc.

Đám người Thái Nghĩa Minh hai mặt nhìn nhau.

Tiểu nha đầu kia đã sắp xếp đến mức này, nếu như bọn họ còn muốn đi theo mà nói, thì chính bọn họ cũng cảm thấy mình sẽ làm liên lụy đến đám người Huyền Ngọc.

Thân thủ Ngàn Thương bọn họ đã được chứng kiến qua, chính là dù cho bọn họ có hợp lực lại cũng không tự tin có được thân thủ như thế, cho nên lần này mọi người đều học ngoan, tất cả đều thành thật nghe theo an bài.

Chờ đến giữa trưa, mọi người mới thấy một con chim giấy đang bay lảo đảo từ trong sơn cốc ra.

"Trở lại rồi trở lại rồi!" Có người kêu lên.

Thái Nghĩa Minh đứng lên, xa xa nhìn thấy thân ảnh đám người Huyền Ngọc, bọn họ đang nâng một cái cán được làm từ dây mây đan vào hai cây gậy gỗ, phía sau còn có bốn người đeo giỏ thuốc.

Người Thanh Thủy trại đi lên đón.

Thanh Mặc Nhan đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Huyền Ngọc.

Huyền Ngọc đỡ người hái thuốc dậy, đi về hướng hắn đang đứng.

"Vị này chính là... Ân nhân cứu mạng chúng ta sao?" Người hái thuốc thi lễ với Thanh Mặc Nhan.

Huyền Ngọc nói: "Hắn tên Phùng Toàn Sơn, người từng gặp qua quỷ thảo chính là hắn."

Trên mặt Thanh Mặc Nhan bất động thanh sắc, chỉ có Như Tiểu Lam chú ý thấy thân thể hắn đang khẽ thả lỏng.

Mặc kệ như thế nào, cuối cùng cũng tìm được người biết rõ tin tức.

Trên đường trở về Thanh Thủy trại, Thanh Mặc Nhan mời Phùng Toàn Sơn vào trong xe ngựa, hai người nói chuyện hồi lâu.

Nghe đến Thanh Mặc Nhan muốn dùng giá cao thu mua quỷ thảo, Phùng Toàn Sơn lắc đầu liên tục: "Ta cũng biết thứ này rất đáng giá, nhưng mà nơi nó sinh trưởng là trong thâm sơn cùng cốc, chờ đến ban đêm mới có thể thấy nó phát ra ánh sáng nhạt, hơn nữa nơi đó là lãnh địa của Độc phu nhân, lần trước là do chúng ta vụng trộm đi vào mà thôi."

"Độc phu nhân là ai?" Thanh Mặc Nhan có hơi kinh ngạc.

Hắn đã phái người tới đây tìm kiếm quỷ thảo mấy lần, nhưng lại chưa nghe thấy qua cái tên này bao giờ.

Phùng Toàn Sơn nói: "Các ngươi là người ngoại lai, tự nhiên sẽ không biết, Độc phu nhân đã ở chỗ chúng ta rất nhiều năm, không ai biết rốt cuộc nàng đã bao nhiêu tuổi, chỉ nghe nói nguyên bản nàng là người trong giang hồ, có một bàn tay giỏi độc thuật, sau đó không biết tại sao lại định cư ở đây, bởi vì nàng sở hữu thế lực kinh người, nơi này chúng ta lại không có quan phủ cai quản, cho nên mỗi khi xảy ra chuyện gì, chúng ta đều đi tìm Độc phu nhân nhờ nàng chủ trì công đạo."

"Nói cách khác... Nàng là rắn đầu đàn ở chỗ các ngươi?" Như Tiểu Lam chớp mắt.

Phùng Toàn Sơn xấu hổ cười cười: "Cũng có thể nói là như thế."

"Cho nên nàng liền độc chiếm hết quỷ thảo ở đây, còn không cho các ngươi tiến vào?" Ánh mắt Như Tiểu Lam sáng long lanh, tuy rằng lời nói của nàng có chút thẳng thắn, nhưng mà không thể không thừa nhận, đó chính là sự thật.

Phùng Toàn Sơn cúi thấp đầu: "Mười mấy năm trước, mấy người trong trại chúng ta lạc đường trong núi sâu, trong lúc vô tình đã tiến vào lãnh địa của Độc phu nhân, phát hiện ra một gốc cây quỷ thảo, kết quả trở về chưa lâu thì cả trại đã bị huyết tẩy, từ đó về sau, ta thề, sẽ không bao giờ liên quan đến quỷ thảo nữa."

Hắn nói một phen không khỏi làm cho Thanh Mặc Nhan lâm vào trầm mặc.

Thật vất vả mới tìm được manh mối của quỷ thảo, chẳng lẽ lại bị chặt đứt như thế?
Bình Luận (0)
Comment