Ta Ở Dị Giới Mở Khách Sạn

Chương 33


Cuối cùng Quách Dịch Đường tan nát cõi lòng mà rời đi.

Phong Nguyên Ninh mang theo vài vị khách ở lại xoát tạp đi vào hậu viện, đập vào mắt đầu tiên chính là ánh vào từng gốc cây muôn hồng nghìn tía, một cây lại một cây được cắt tỉa chỉnh tề.

Có cây giống như một cây kẹo que, có cây giống như một cây cột bọ quấn đây dây hoa, bụi vây ven đường thì như đứng thẳng tắp, màu sắc tươi đẹp rõ ràng, rất có trình tự, hài hòa mà lại tinh tế.

Phong Nguyên Ninh xem ở trong mắt, trong lòng không hề dao động, thậm chí còn có chút chê bai.

Cảnh sắc như vậy cũng không hề hiếm thấy so với những nơi cô từng đi qua, cô cảm thấy thật sự quá bình thường, ngược lại cô càng thích phong cảnh tự nhiên hơn.

Nhưng mà, không ngờ vài vị khách lại tấm tắc bảo lạ, tán thưởng không ngừng.

Tống Ngọc Loan hít vào một ngụm khí lạnh: "Thật không hổ là tiên gia tạo vật, nếu bảo người thường đến chế tạo cảnh sắc như vậy, chỉ sợ không biết phải hao phí bao nhiêu sức người và sức của.

"
Bạch Hạo Ca cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: "Đúng là như vậy, mặc dù tạo hình quá mức, nhưng bỗng nhiên nhìn lại lại có một loại cảm giác đẹp vô cùng tráng lệ và tinh tế.

"
Lư Hiền Lư công công cũng gật đầu đồng ý nói: "Nếu có thể ở trên cao quan sát, như vậy chắc chắn sẽ rất đồ sộ.

"
Phong Nguyên Ninh: "! "

Mặc dù hệ thống thật sự là tiên gia tạo ra, nhưng cô thật sự rất muốn nói, thật ra loại cảnh sắc này chính là người thường sáng tạo ra.

Nhưng sau khi nghĩ lại, cho dù là thế giới của cô, muốn chế tạo ra cảnh sắc như vậy, nếu chỉ dựa vào nhân lực không thì cũng rất khó, thật ra là dựa vào máy móc nhiều hơn
Mà lực của máy móc, đối với những người dị giới này mà nói, nó có khác gì tiên pháo đâu?
Một khi đã như vậy, chi bằng không nói ra, muốn giải thích rõ ràng thật sự quá khó khăn, bản thân cô cũng không biết những máy móc đó làm ra như thế nào.

Theo bụi cây ngăn cách thành con đường nhỏ, rất nhanh mọi người đã đi đến khu vực trung tâm, chỉ thấy tầm nhìn lập tức trở nên trống trải.

Trên nền đất xi măng bằng phẳng, ở trung tâm có một suối phun nước thật lớn, suối phun nước phun ra thành hình dạng một đóa hoa, ở giữa là từng viên nhụy hoa, chung quanh là cánh hoa xòe ra bên ngoài.

Bên cạnh ao vây quanh một vòng bồn hoa, trong bồn hoa trồng từng bụi hoa màu đỏ, tỏa ra hương hoa sâu kín.

Xung quanh suối phun phân bố chỉnh tề một ít bồn hoa, bồn hoa trồng một loại hoa màu tím, không khí xung quanh tràn ngập hương thơm thanh mát, thấm vào ruột gan.

Ngoài bồn hoa ra, xung quanh còn thiết kế một ít ghế dài cho mọi người ngồi nghỉ ngơi, cùng với một bộ lại một bộ bàn ghế đá, mỗi một bộ ghế đá đều có một cái dù vải che nắng thật lớn.

Tống Ngọc Loan lại là người đầu tiên khen ngợi: "Thật đẹp!"
Nàng ta vốn tưởng rằng chỉ cần hoa tốn nhiều sức người và sức của một chút là người bình thường cũng có thể làm ra một vườn hoa như vậy.

Nhưng hiện tại nàng ta đã bỏ đi suy nghĩ này, chỉ bằng cái ao có thể tự phun nước này, người bình thường làm sao có thể làm ra được?
Chắc chắn chủ tiệm đã sử dụng tiên pháp vào ao nước suối này đúng không?
Lăng Cảnh nói: "Diệu nhất chính là không có sâu.

"
Nơi nào có nhiều hoa cỏ thì sẽ có rất nhiều sâu, nhưng mà hắn lại không nhìn thấy bất kỳ con sâu nào ở chỗ nàu, nơi này thật sự quá khéo.

Bạch Hạo Ca nói: "Không thể tưởng tượng được cảnh đẹp của tiên gia, đã là tạo hình cực hạn rồi.

"
Trên mặt Phong Nguyên Ninh không có cảm xúc gì cả, nhóm người này diễn cảnh "Lưu bà ngoại đi vào Đại Quan Viên" sao?
Thật sự quá xấu hổ.

Chứng Xấu hổ sắp phát tác, cô khẽ ho một tiếng, nói: "Đi đến khu vực khác dạo một chút trước.

"
Phong Nguyên Ninh xoay người đi về một phương hướng, ngoài khu vực trung tâm ra, những khu vực khác bên ngoài đều phân bố các thiết bị tập thể hình.

Mà sau khi cô nhìn phần giới thiệu trọng giao diện quản lý mới biết được, thật ra những thiết bị tập thể hình đó cũng cí một số hiệu quả kỳ diệu.


Mọi người vội vàng đi theo phía sau cô, chỉ một lát sau đã xuyên qua một lùm cây nhỏ, đi vào một mảnh cỏ.

Chỉ thấy xung quanh quanh mặt cỏ là một vòng nền xi măng, trên nền xi măng bố trí từng chiếc ghế dài.

Phong Nguyên Ninh chọn một chiếc ghế dài ở chỗ râm mát rồi ngồi xuống.

Mặc dù cô có quầng sáng vô địch, nhưng cô vẫn là cơ thể và tố chất của người bình thường, đương nhiên nếu có thể nghỉ ngơi thì phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.

Gió lạnh nhẹ nhàng thổi vào mặt, so với sảnh lớn của khách sạn, rõ ràng hậu viện tràn đây cây cỏ này mát lạnh hơn rất nhiều.

Phong Nguyên Ninh chỉ vào một mảnh lớn cọc hoa mai bố trí trên mặt cỏ, nói: "Các ngươi ai đi lên thử xem?"
Bạch Hạo Ca lập tức quay đầu nhìn về Lư Hiền công công: "Lư Hiền, ngươi đi đi.

"
Mà gần như đúng lúc đó, Tống Ngọc Loan cũng nhìn về phía sư huynh Lăng Cảnh của mình: "Sư huynh, còn không mau đi?"
Hai người lập tức nhìn về phía đối phương, trong mắt tràn ra tia lửa kịch liệt.

Sau khi Lư Hiền và Lăng Cảnh nhận được lệnh, gần như đồng thời nhảy về hướng cọc hoa mai.

Nhưng mà, Lư Hiền lại nhanh hơn Lăng Cảnh một chút, cuối cùng giàng trước một bước rơi trên cọc hoa mai, cũng nhanh chóng hóa thành tàn ảnh, bắt đầu lên lên xuống xuống vô cùng nhanh, không ngừng nhảy về hướng cọc gỗ khác nhau.

Khi Lư Hiền đã đi xa, Lăng Cảnh mới vừa nhảy lên cọc gỗ đầu tiên.

Bạch Hạo Ca dùng khóe mắt liếc nhìn tình hình trên cọc hoa mai, tức thì vừa lòng dời mắt đi, ngược lại nhìn về phía Phong Nguyên Ninh: "Chủ tiệm, làm ngài chê cười, hắn chỉ có tu vi Tiên Thiên cấp 7, không biết có khả năng đạt đến yêu cầu của ngài không?"
Tống Ngọc Loan: "! "
Được rồi, nàng ta nhận thua.

Phong Nguyên Ninh trả lời: "Tu vi không quan trọng, các ngươi tiếp tục xem sẽ biết.


"
Bạch Hạo Ca vội nhìn về phía cọc hoa mai, nói: "Chủ tiệm nói đúng.

"
Có lẽ ở trước mặt chủ tiệm, võ giả mạnh nhất thế gian này đều chỉ là hài đồng nhỏ yếu vô tri đi?
Chỉ thấy ở nơi xa, cọc hoa mai xung quanh Lư Hiền đột nhiên bắt đầu nhanh chóng chuyển động, cũng hóa thành từng đạo tàn ảnh giống Lư Hiền.

Lư Hiền ngẩn ngươic, chợt phản ứng kịp.

Ngay từ đầu ông ta chỉ tùy tiện nhảy nhảy mà thôi, tốc độ không có đạt đến cực hạn của mình, đối với ông ta mà nói, loại tình huống trước mắt không khó ứng phó.

Ông ta vừa vững vừa chuẩn nhảy lên cọc gõi đang chuyển động.

Nhưng mà sau khi ông ta đứng vững, cọc gỗ lại tăng tốc nhanh hơn, di chuyển không có quy luật.

Lư Hiền không thể không tập trung tinh thần, khi thì tăng tốc độ, khi thì giảm tốc độ, đấu trí đấu dũng với cọc gỗ.

Dần dần, cọc gỗ càng lúc càng di chuyển với tốc độ nhanh hơn, mau đến mức gần như biến mất trong không khú, lâu lâu mới ngẫu nhiên nhìn thấy vài đạo tàn ảnh.

.

Bình Luận (0)
Comment