,
Table Of Contents
Chương 197: Độ Hư cảnh, Thiết Thiên Thánh giáo.
Chương 197: Độ Hư cảnh, Thiết Thiên Thánh giáo.
Hắn chụp Luân Hồi chung trên mặt đất, chuông lớn còn lớn hơn cả người hắn!
Hắn bắt đầu dùng Thiên Hồng kiếm đi lật thi thể của nam tử tóc trắng.
Thiên địa khôi phục yên tĩnh, chợt có tiếng sấm vang lên.
Tu sĩ ở từng phương hướng còn chưa lấy lại tỉnh thần, trận chiến đấu đã kết thúc.
Triệu Truyền Càn ngồi tĩnh tọa trên mặt đất, trước mặt có một ngọn cờ lớn hình thành vòng bảo vệ, bảo vệ hắn, mặt đất xung quanh hắn tràn ngập vết kiếm lít nha lít nhít, đó là do kiếm khí để lại lúc trước.
“Thực lực của bọn họ chỉ sợ đã vượt qua một trận chiến giữa Kiếm Thánh và người đệ nhất Đại Tề đánh ba trăm năm trước…”
Tâm trạng Triệu Truyền Càn thật phức tạp. Hắn đã cố gắng đánh giá cao Phương Vọng, nhưng kết quả nói cho hắn biết, hắn còn đánh giá thấp.
Cảm thụ của Từ Cầu Mệnh cũng giống như thế, sau vui mừng khôn xiết là vô tận mê man.
Sắc mặt Trần An Thế cực kỳ âm trầm, bàn tay trong tay áo nắm chặt, trong mắt hắn tràn đầy vẻ không thể tin được.
Làm sao Phương Vọng có thể có thể mạnh mẽ đến trình độ như vậy?
Cho dù là tiên nhân chuyển thế, cũng không thể thái quá như vậy chứ!
Hắn cảm giác Phương Vọng chính là kiếp trong mệnh của hắn và Lục Quân, nhất định ngăn cản bọn họ. Cho dù hắn bố trí cái bẫy thế nào, mời đến tồn tại mạnh cỡ nào, Phương Vọng đều có thể dùng tư thái cường hoành xé nát hy vọng của hắn.
“Hậu bối, ta còn đang ở đây đâu, ngươi gấp gáp thu hết chiến lợi phẩm như vậy, chỉ e không tốt đâu!”
Một tiếng cười trêu tức truyền đến, đúng là âm thanh của nam tử áo tím.
Phương Vọng dùng lưỡi kiếm gảy lên một ban chỉ, muốn ném vào trong túi trữ vật, lại không được, xem ra đồ chơi này chính là nhẫn trữ vật.
Pháp khí không gian không thể chứa pháp khí không gian, bằng không túi trữ vật chồng túi trữ vật, quả thực vô địch.
Phương Vọng giắt ban chỉ lên thắt lưng, sau đó xoay người nhìn về phía hắc mãng khổng lồ như ngọn núi phía xa. Hồi chung cũng bay lên, đáp trên đầu rắn cùng hắn. Tiểu Tử chở hắn bay đi về phía hắc mãng to lớn, trên đường phi hành, hình thể Tiểu Tử không ngừng biến lớn.
Ít nhất trên mặt mũi, nó không thể để công tử của nó yếu hơn người tai
“Giết! Giết! Giết hết những kẻ ma đạo này! Phương Vọng lại dẫn đầu chúng ta thắng lợi!”
Tham Thụy chân nhân cao giọng kêu lên, thổi lên kèn lệnh chiến tranh một lần nữa.
Các đệ tử Thái Uyên môn gần đó sôi nổi khởi xướng tiến công, từng người nhiệt huyết dâng trào, cũng nhiễm sang đệ tử Huyền Hồng Kiếm tông, Thiên Xu giáo. Theo nơi đây khai chiến, chiến trường ở những phương hướng khác cũng lại lần nữa tập trung vào đại chiến.
Phương Vọng chân đạp Tiểu Tử bay đi về phía cự mãng màu đen bên cạnh cột khí màu máu.
Tiểu Tử yêu dị mà thần tuấn, hắc mãng bá khí mà tà ác, hai con cự yêu giằng co vẫn dẫn động trái tim của rất nhiều tu sĩ. Những tu sĩ không chiến đấu kia vừa dưỡng thương, vừa chăm chú nhìn hai yêu.
Cho dù ai cũng nhìn ra được đến, đại chiến giữa Phương Vọng và nam tử áo tím sẽ quyết định thắng bại của trận chiến này.
Lúc này.
Lần lượt từng bóng dáng bay tới, nhanh chóng đi vào xung quanh cự mãng màu đen, chính tông chủ và các vị trưởng lão của Xi Ma tông, chừng hai mươi sáu người, từng người khí thế bất phàm.
“Tiền bối, không thể khinh thường, kẻ này chính là Thiên Nguyên bảo linh, lại được truyền thừa của Kiếm Thánh! Trước đó không lâu càng chứng đạo Ngưng Thần cảnh, hắn có thiên tư chiến đấu vượt cảnh giới!”
Tông chủ Xi Ma tông trầm giọng nói, ánh mắt nhìn về phía Phương Vọng tràn ngập kiêng dè.
Sở dĩ Thanh Thiền Cốc bị diệt, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì bị Phương Vọng giết xuyên, cho Kim Tiêu giáo cơ hội.
Cùng là giáo phái ma đạo, Xi Ma tông đương nhiên có cảm giác thỏ tử hồ bi, cho nên bọn họ hận Phương Vọng không thể chết sớm một chút.
Trong những năm này, Xi Ma tông cũng điều động nhiều người điều tra manh mối về Phương Vọng, thậm chí đuổi bắt tu sĩ Phương gia, muốn dùng đó để áp chế Phương Vọng, nhưng luôn có thế lực thần bí quấy nhiễu, làm bon ho thất bai nhiều lần. Nam tử áo tím nhìn Phương Vọng, đầy khuôn mặt là kiệt ngạo nụ cười, hắn nói: “Thiên Nguyên bảo linh? Quả nhiên, khí tức của thanh kích kia không để ta nhìn lầm, hắn quả thực rất mạnh, dùng tu vi Ngưng Thần cảnh giết chết đại tu sĩ Độ Hư cảnh. Khó lường, thiên tài như vậy mà tiếp tục trưởng thành, khó có thể tưởng tượng hạn mức cao nhất hắn trưởng thành đến.”
“Ngươi tên là gì?”
Phương Vọng còn chưa trả lời, tông chủ Xi Ma tông vội vàng nói: “Hắn tên Phương Vọng!”
Nam tử áo tím liếc xéo hắn một chút, dọa hắn sợ tới mức vội vàng câm miệng, không còn dám nhiều lời.
“HừiI”
Nam tử áo tím lại lần nữa nhìn về phía Phương Vọng tới gần, nói: “Phương Vọng, gia nhập Thiết Thiên Thánh giáo ta, ta lại giúp ngươi kiến thức đến thiên địa cao hơn, đạt tới cảnh giới ngươi dù nghĩ cũng không dám nghĩ đến!”
Phương Vọng cười khẽ hỏi: “Nếu ta cúi đầu, thì ngươi có thể buông tha Thái Uyên môn, Huyền Hồng Kiếm tông, Thiên Xu giáo, giúp ta giết hết Xi Ma tông không?”
Hắn vừa nói ra lời này, sắc mặt mọi người Xi Ma tông tái mét.
Nam tử áo tím vẫn giữ nụ cười, nói: “Khó mà làm được, người nơi này, ngoại trừ ngươi, Xi Ma tông đều phải chết, dù sao Xi Ma tông làm việc vì Thiết Thiên Thánh giáo ta, có công lao, bảo bối trong đó không thể tiết lộ ra ngoài.”
Khi đang nói chuyện, hắn đưa tay chỉ về bóng dáng thần bí trong cột khí màu máu.
Phương Vọng cười một tiếng, ánh mắt lạnh xuống theo.
Ngay khi Phương Vọng đi ngang qua núi thây, một bóng đen bay ra từ đó, giống như mũi tên, đánh thằng đến Phương Vọng từ phía sau, nhanh đến mức tất cả mọi người Xi Ma tông không kịp phản ứng.
Ẩm!
Hộ Thể Thần Cương của Phương Vọng bùng nổ, ngăn trở người mặc áo choàng đen sau lưng.
Người mặc áo choàng đen chụp tay phải về phía sau lưng Phương Vọng, nhưng bị Hộ Thể Thần Cương cản trở, căn bản không cách nào chạm đến Phương Vọng.
Chương 198: Độ Hư cảnh, Thiết Thiên Thánh giáo. (2)
Chương 198: Độ Hư cảnh, Thiết Thiên Thánh giáo. (2)
Phương Vọng hơi nghiêng đầu, dùng khóe mắt liếc đi, dọa người mặc áo choàng đen sợ đến nhanh chóng lui lại, kéo ra khoảng cách trăm trượng.
“Dừng lại.”
Phương Vọng nói khẽ, Tiểu Tử lập tức dừng lại.
Âm Dương Huyền Minh Chân công!
Lục Viễn Quân!
Phương Vọng rất tỉnh tường với Huyền Minh ấn, vừa rồi một chưởng Lục Viễn Quân đánh về phía hắn chính là Huyền Minh ấn.
Rất tốt!
Cuối cùng cũng bắt được ngươi!
“Thiên đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại xông vào, xem ra là tham lam đang kéo ngươi rơi xuống vực sâu.”
Phương Vọng liếc xéo Lục Viễn Quân, nói bằng âm thanh lạnh lùng.
Lục Viễn Quân âm thầm kinh hãi, vì sao Huyền Minh ấn của hắn không thành công?
Vừa rồi pháp thuật bảo vệ Phương Vọng là gì?
Lễ nào là…
Hộ Thể Thần Cương?
Làm sao có thể được!
Vì sao Hộ Thể Thần Cương lại có lực phòng ngự mạnh như thế?
Lục Viễn Quân thầm khó hiểu trong lòng. Hắn cũng từng tu hành Hộ Thể Thần Cương của Thái Uyên môn, nhưng ngay từ lúc hắn bước vào Huyền Tâm cảnh, hắn đã từ bỏ thuật này, tiêu hao lớn không nói, lực phòng ngự cũng không mạnh như vậy.
Trần An Thế đi vào sau lưng nam tử áo tím, ôm quyền nói: “Tiền bối, Phương Vọng không thu được, hắn có quan hệ với Kim Tiêu giáo!”
Nghe thấy ba chữ Kim Tiêu giáo, ánh mắt nam tử áo tím thay đổi.
“Tiền bối, giúp đồ nhi ta thu lại hồn phách của hắn đi, nói như vậy, thiên tư của Phương Vọng vẫn có thể có tác dụng với chúng ta! Đồ nhi ta vì khôi phục Thánh bảo, đã bỏ ra tất cả!”
Trần An Thế nhanh chóng nói, giọng điệu nghiêm túc.
Nghe vậy, nam tử áo tím khẽ gật đầu. Lúc này, âm thanh của Phương Vọng truyền đến: “A? Thánh bảo? Rất mạnh sao? Có thể cho ta xem một chút không?”
Nghe thấy lời của Phương Vọng, nam tử áo tím cười nhìn trông hắn, nói: “Hậu bối, có nhiều thứ không phải ngươi muốn nhìn là có thể nhìn.”
Hắn nâng tay phải lên, ngưng tụ ra một toà tháp nhỏ màu đen trong lòng bàn tay, nhanh chóng biến lớn, tổng cộng tầng chín, mỗi tầng một có bốn pho tượng khác nhau đang đứng, rất sống động, khiến người ta nhìn một lần, đã có loại cảm giác mê huyễn.
Lục Viễn Quân cũng lấy ra hồ lô màu đen. Ba con quỷ thần nổi lên, áo đen của hắn tung bay, giống như lệ quỷ trên không, cùng nam tử áo tím vây quanh trước sau Phương Vọng.
Đúng lúc này!
Một luồng khí tức mạnh mẽ lướt đến từ chân trời bốn phương tám hướng, có mấy luồng khí tức làm Phương Vọng cảm thấy quen thuộc, hẳn là mấy vị phong chủ của Thái Uyên môn.
Lại có chỉ viện đến.
Giống như trong chuyện xưa, luôn luôn khoan thai tới chậm.
Nhưng bây giờ là sân nhà của Phương Vọng, không ai có thể che giấu uy phong của hắn!
Phương Vọng chậm rãi xoay người, Kim Lân Bạch Vũ Y hiện lên ngoài thân, từng con kim long màu vàng giận dữ vờn quanh người hắn, tiếng long ngâm liên tiếp vang lên. Bảo vật này vừa xuất hiện, ánh mắt của nam tử áo tím khẽ biến, mọi người Xi Ma tông càng tái mét cả mặt.
Áo này vừa nhìn đã thấy phi phàm!
Ít nhất là pháp khí tuyệt phẩm!
Phương Vọng lặng lẽ nhìn về phía Lục Viễn Quân, hắn lạnh giọng nói: “Chấm dứt nhân quả đi, hôm nay, cho dù là Thiên Vương lão tử đến đây, ngươi cũng phải chết!”
Nghe vậy, đáy lòng Lục Viễn Quân cuồng loạn.
“Hắn nhất định nhận ra thân phận của ngươi!”
Âm thanh của Triệu Chân vang lên bên tai Lục Viễn Quân, giọng điệu điên cuồng.
Lục Viễn Quân nghe xong, lập tức gỡ xuống mặt nạ, hiển lộ ra khuôn mặt anh tuấn của mình. Hắn nhìn Phương Vọng, hít sâu một hơi, nói: “Không ngờ rằng ngươi và ta lại đi đến một bước này.”
Trước đó. bon ho aăn nhau. trà chuvên với nhau. đều tiến đón bằna khuôn mặt tươi cười, bây giờ trong mắt nhau đều là sát ý.
Phương Vọng mặt không biểu cảm, hỏi: “Thật sự không ngờ sao?”
Hắn bước ra một bước, đạp bước trên không về phía Lục Viễn Quân, Luân Hồi chung bồng bềnh sau lưng hắn, đi sát phía sau.
Lục Viễn Quân thúc đẩy Âm Dương Huyền Minh Chân công, khí đen nhè nhẹ vờn quanh thân, khí thế của hắn liên tiếp cao thăng.
Hắn lại đã đạt tới Ngưng Thần cảnh!
Thế nhưng khóe miệng của hắn bắt đầu rướm máu, rõ ràng là thân thể có thương tích.
Lục Viễn Quân đang muốn trả lời, Phương Vọng chợt bay thẳng đến hắn.
Ẩm -
Tiếng nổ vang ma quái truyền đến từ sau lưng Phương Vọng, làm thân hình hắn chậm lại. Trong điện quang hỏa thạch, Luân Hồi chung chợt run lên, một tiếng chuông càng to hơn vang lên, che giấu tiếng nổ ma quái ở phía, kinh thiên động địa.
Theo tiếng chuông vang lên, tốc độ của Phương Vọng bỗng nhiên tăng lên.
Nam tử áo tím ở xa phía sau nhíu mày, ánh mắt khóa chặt Luân Hồi chung, ánh mắt ẩn chứa kinh dị.
Nhìn thấy Phương Vọng đánh tới, Lục Viễn Quân cũng không né tránh, lập tức nhấc chưởng vung đi, linh lực bành trướng lấy thế dời núi lấp biển đánh thẳng hướng Phương Vọng.
Chợt!
Phương Vọng ngưng tụ ra Khí Long quanh thân, hóa thành một con trường long trạng thái khí cường thế rẽ ra linh lực của hắn. Thấy cảnh này, Lục Viễn Quân thu chưởng, một lần nữa đẩy chưởng ra, trong lòng bàn tay của hắn hiện ra phù văn ma quái.
Tay phải Phương Vọng thu kiếm, tay trái hóa chưởng đánh tới.
Hai người nhanh chóng va chạm vào nhau, song chưởng tấn công nhau.
Lục Viễn Quân lộ ra mừng rỡ như điên nụ cười trên mặt, nụ cười của hắn dần trở nên dữ tợn, nhưng một giây sau, nét mặt của hắn lại trở nên hoảng sợ, thậm chí lộ ra vẻ không dám tỉn.
“Không thể nào… Ngươi…” của hắn giống như đã dính lên bàn tay trái của Phương Vọng, không thể động đậy.
Ba con quỷ thần phía sau hắn như gặp được thiên địch, ôm đầu khóc thét, căn bản không dám tấn công Phương Vọng.
Âm Dương Huyền Minh Chân công!
Phương Vọng cảm nhận được phía sau có lực lượng mạnh mẽ đột kích, tay trái của hắn đẩy mạnh về phía trước.
Ẩm!
Thân xác của Lục Viễn Quân bị đánh nổ, hóa thành sương máu. Gần như ngay lập tức, Phương Vọng xoay người đâm tới một kiếm, Thiên Địa kiếm ý bỗng nhiên bùng nổ, hình thành một luồng kiếm khí lóng lánh sáng chói đánh tới.
Chương 199: Không đỡ nổi một đòn, tư thái vô địch!
Chương 199: Không đỡ nổi một đòn, tư thái vô địch!
Một móng vuốt sắc to lớn màu đen chụp về phía Phương Vọng, giống như một toà núi cao, thế không thể đỡ.
Hai luồng linh lực chạm vào nhau, Thiên Địa kiếm ý cường thế xuyên thủng vuốt sắc màu đen, nhưng kình phong mạnh mẽ vẫn đẩy lui Phương Vọng. Người xuất thủ chính là nam tử áo tím, tay trái hắn còn đang đối với Phương Vọng, ánh mắt của hắn kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ rằng Thiên Địa kiếm ý của Phương Vọng mạnh mẽ như thế, vượt xa kiếm khí Phương Vọng thể hiện ra khi đối chiến với nam tử tóc trắng lúc trước.
Hắn lùi lại, đồng thời Phương Vọng đưa tay đánh một chiêu, thu hồ lô màu đen của Lục Viễn Quân vào trong lòng bàn tay. Hắn nhanh chóng đánh mấy pháp thuật phong ấn vào hồ lô màu đen, sau đó ném vào trong túi trữ vật.
“Ngươi dám!”
Một tiếng rống giận dữ khàn cả giọng truyền đến, chỉ thấy Trần An Thế bay thằng đến Phương Vọng như bị điên.
Phương Vọng âm thầm kỳ lạ, Lục Viễn Quân và hắn có quan hệ gì, sao hắn có thể liều như thế?
Hắn chú ý tới bên cạnh có một luồng sáng trắng muốn thoát khỏi, lập tức dùng Luân Hồi chung thu lại.
Sau đó, hắn buông lỏng Thiên Hồng kiếm, bắt lấy Luân Hồi chung. Luân Hồi chung hư không biến mất, giống như bị hắn thu vào trong túi trữ vật. Động tác liên tiếp này cực nhanh, Trần An Thế thậm chí còn chưa vọt tới trước mặt hắn.
Nhìn Trần An Thế đột kích, tay phải Phương Vọng sờ vào túi trữ vật, khoát tay, Thiên Cung kích đã xuất hiện trong tay hắn. Tay trái của hắn tóm về bên phải dưới, thuận tay cầm Thiên Hồng kiếm, hai thanh bảo linh bản mệnh giao thoa mở ra.
Một tay trường kích, một tay trường kiếm phát sáng!
Kim Lân Bạch Vũ Y bay phất phới, kình phong mạnh mẽ thổi ngược tóc dài của hắn, trên khuôn mặt hắn tràn đầy nụ cười khinh miệt.
Tiểu Tử và cự mãng màu đen cùng nhau bay lên trời, giống như hai con giao long giận dữ chiến đấu trên không trung, cực kỳ tráng lên, dẫn tới rất nhiều tu sĩ phương xa ngẩng đầu nhìn lại.
Trần An Thế vung đao chém về phía Phương Vọng. Một đao kia ẩn chứa lửa giận cực hạn, linh lực giận dữ hóa thành đao, lôi hỏa xen lẫn, giống như thiên nộ.
Phương Vọng mạnh mẽ phóng về phía đao khí lôi hỏa, trong chốc lát, hắn đã trực tiếp biến thành một con Hắc Long to lớn, ngang ngược chém ra đao khí lôi hỏa, đối diện với Trần An Thế.
Theo Phương Vọng xông về phía trước, thân long kéo dài mà ra. Chân long vừa xuất hiện, Tiểu Tử, cự mãng màu đen ở phía xa lập tức có vẻ chỉ đến như thế.
Trần An Thế quá sợ hãi, nhấc dao ngăn cản, kết quả tại bị Hắc Long lập tức đụng vào, đao của hắn trực tiếp bị đụng tan.
Bảo linh bản mệnh, không đỡ nổi một đòn!
Trần An Thế càng mất ý thức.
Hắc Long đè ép hắn phóng đi về phía cột khí màu máu, tiếng long ngâm kinh thiên động địa. Hắc Long kéo dài long thân dài trăm trượng, vảy rồng cũng ngưng tụ ra đến, lóe ra tia sắc lạnh.
Cửu Long Thần Biến quyết đại viên mãn!
Có lẽ dùng lực lượng của Thiên Cung kích để chống đỡ, giờ khắc này, Phương Vọng dốc hết sức thi triển Cửu Long Thần Biến quyết. Hắc Long ẩn chứa lực lượng hủy diệt cực hạn ép tới thân xác Trần An Thế nổ tung, sương máu nở rộ trước đầu rồng, sau đó bị tan ra.
Sắc mặt nam tử áo tím tái mét. Hắn lập tức ném ra hắc tháp trong tay, hắc tháp nhanh chóng bay tới trước cột khí màu máu, nhanh chóng biến lớn, cao chừng hai trăm trượng, giống như một ngọn núi cản trước Hắc Long.
Ánh mắt Phương Vọng ngưng tụ, mở ra Đấu Chiến Chân công!
Đấu Chiến Chân công thêm Cửu Long Thần Biến quyết, tốc độ của Hắc Long tăng vọt, thân long xen lẫn lôi điện màu tím.
Ẩm!
Hắc tháp trực tiếp bị đụng bay, sắc mặt nam tử áo tím đột biến. Hắn không kịp nghĩ nhiều, dùng thân xác chắn trước cột khí màu máu, song chưởng đẩy về phía trước, linh lực bùng nổ, bao phủ Hắc Long giống như đại dương mênh mông.
Đúng lúc này, nam tử áo tím cảm nhận được lực lượng của Hắc Long!
Không tốt!
Nam tử áo tím bản năng tránh đi sang bên cạnh, cánh tay trái không kịp đuổi theo thân xác, bị tàn nhẫn xé rách tiếp.
Hắc Iona không ai hì nổi đuna vào eât† khí màu máu. Thea †iếna vana kinh thiên động địa, cột khí màu máu bị đụng tan, gió màu máu đáng sợ nổ tung, núi thây xung quanh bị tách rời ra, đếm không hết thi thể cuốn bay về phía chân trời, gió mạnh quét sạch mấy trăm dặm, cắt ngang toàn bộ chiến trường. Vô số tu sĩ quay đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng rung động Hắc Long lướt qua tế đàn.
Long…
Chân long?
Tất cả tu sĩ cho rằng mình bị hoa mắt, ngay cả Tiểu Tử, cự mãng màu đen cũng bị dọa dừng lại.
Hắc Long điều động thân long, không chút kiêng ky xoay quanh trên không tế đàn, triển lộ thân thể bá khí của chính mình, tiếng long ngâm vang vọng không dừng lại.
Sau xoay quanh mấy vòng, Hắc Long đáp xuống, thân long như tiêu tan, bóng dáng Phương Vọng lộ ra, một tay nhấc kích, một tay cầm kiếm, giống như thần tướng từ trên trời hạ phàm.
Hắn đáp xuống trên tế đàn, ánh mắt nhìn về phía một bóng dáng khác trên tế đài.
Đó là một hồn thể không phân rõ nam nữ, quỳ trên mặt đất, như có gông xiểng vô hình cuốn lấy nó. Nó ra sức giấy dụa, cho dù không có bất cứ tiếng vang gì, cũng có thể cảm nhận được nó đang thét gào, lành lạnh kinh dị.
Phương Vọng nhíu mày, đây là vật gì?
“Cửu Long Thần Biến quyết… Ngươi lại luyện Cửu Long Thần Biến quyết tới trình độ như vậy…”
Một âm thanh lạnh buốt truyền đến, giọng điệu khó mà che giấu tức giận.
Chỉ thấy nam tử áo tím cụt tay đạp bước trên không đi tới từ xa. Toà hắc tháp kia đã rơi vào trong tay phải của hắn một lần nữa, cửa sổ các tầng của hắc tháp mở ra, quỷ khí cuồn cuộn tràn ra, bao trùm bầu trời. Từng con ác quỷ đáng sợ ngưng tụ ra từ trong quỷ vụ, tất cả đều gào thét về phía Phương Vọng, nhìn một lượt, căn bản đếm không hết có bao nhiêu lệ quỷ.
“Hủy Thánh bảo của giáo ta… Ngăn Thánh Linh phục sinh… Ngươi đáng chết… Ngươi phải chết!”
Khuôn mặt nam tử áo tím vô cùng dữ tợn, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ, hắn cắn chặt hàm răng, thân thể đều đang run rẩy.
Chương 200: Không đỡ nổi một đòn, tư thái vô địch! (2)
Chương 200: Không đỡ nổi một đòn, tư thái vô địch! (2)
Hắn hoàn toàn không ngờ rằng Phương Vọng lại ẩn giấu lực lượng như thết
Quan trọng nhất là dự án hắn làm nền gần trăm năm bị hủy, sau khi hắn về giáo phải bàn giao thế nào?
Lúc này, hồn thể trên tế đàn đột nhiên tiêu tán, một mảnh cổ ngọc ố vàng rơi trên mặt đất.
Phương Vọng đang muốn đưa tay đi lấy, nam tử áo tím chợt gầm thét một tiếng, vô cùng vô tận lệ quỷ như thiên quân vạn mã đánh tới, quỷ vụ đáng sợ trực tiếp bao phủ tất cả tế đàn.
Quỷ vụ còn đang khuếch tán!
Không đến thời gian ba nhịp thở, quỷ vụ đã bao trùm mảnh đất năm dặm xung quanh. Từng cỗ thi thể bị quỷ vụ cắn nuốt, dọa các tu sĩ Xi Ma tông dồn dập thối lui.
Từ Cầu Mệnh nâng thái thượng trưởng lão rút lui, Triệu Truyền Càn cũng đang trốn, không dám bị quỷ vụ nuốt chửng.
Ở trong quỷ vụ kia, Phương Vọng bước vào trạng thái Đấu Chiến Chân công đang chiến đấu, lệ quỷ điên cuồng đánh tới từ bốn phương tám hướng đều bị hắn thoải mái diệt sạch. Huyền Dương Thần Kinh khởi động, chín viên hỏa cầu lơ lửng sau ót, lưỡi kích của Thiên Cung kích và lưỡi kiếm phát sáng của Thiên Hồng kiếm đều đốt lên Huyền Dương chân hỏa. Hai binh khí cùng múa, những nơi đi qua, quỷ vụ tiêu tán, không một con lệ quỷ có thể thương tổn được hắn.
Giờ khắc này Phương Vọng thể hiện ra tư thái vô địch, không thể ngăn cản!
Nam tử áo tím đột nhiên giết ra từ trong quỷ vụ, Phương Vọng xoay người, ném đi một kích.
Thiên Cung kích bùng nổ khí thế mạnh mẽ, lấy cực nhanh tốc độ ép về nam tử áo tím.
Tay phải nam tử áo tím lượn lờ nhìn khí đen. Hắn dùng linh lực của mình ngăn cản lưỡi kích Thiên Cung kích, nhưng lực lượng của Thiên Cung kích vượt qua dự đoán của hắn.
“Làm sao có thể… Vì sao Ngưng Thần cảnh lại có lực lượng như thế… Kích này rốt cuộc là phẩm giai gì?”
Nam tử áo tím bỗng trợn to hai mắt, trong lòng rống giận. Hắn không cách nàn diữ đước sư thong dono lúc trước Trana đầnn tử của hắn Phương Vọng giết ra từ trong bóng tối, tay phải cầm Thiên Cung kích, muốn dùng kích đâm xuyên hắn.
Phương Vọng không biết nam tử áo tím đang suy nghĩ gì, hắn cũng không e ngại Thiết Thiên Thánh giáo thần bí, hắn chỉ muốn giết chết nam tử áo tím.
Cố ky sự mạnh mẽ của kẻ địch mà hạ thủ lưu tình sẽ không đổi lấy cơ hội sống, mà chỉ vạn kiếp bất phục!
Hắn nắm Thiên Cung kích trong tay, điều động linh lực toàn thân. Giờ khắc này hắn đồng thời thúc giục Huyền Dương Thần Kinh, Đấu Chiến Chân công, Âm Dương Huyền Minh Chân công, khí thế đạt tới cực hạn, đè ép nam tử áo tím xé rách đám quỷ mênh mông, một đường hoành hành mấy trăm bước.
Lưỡi kích cách nam tử áo tím lồng ngực không đến tám centimet, ở giữa còn kẹp lấy tay phải của hắn.
Nam tử áo tím chợt trợn to hai mắt, trong mắt tràn đầy tơ máu, hắn dùng hết sức mình, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản.
Đếm không hết lệ quỷ lao về phía Phương Vọng như tre già măng mọc, nhưng chúng nó vừa đến gần thì đã bị Huyền Dương chân hỏa thiêu đến hồn phi phách tán.
Đúng lúc này!
Có thứ gì đột nhiên xông ra từ bên cạnh quỷ vụ, há cái miệng to như chậu máu nuốt về phía Phương Vọng. Đó rõ ràng là con hắc mãng to lớn kia.
Trong điện quang hỏa thạch, Phương Vọng lại thi triển Cửu Long Thần Biến quyết lần nữa, hóa thân Hắc Long. Hắc mãng to lớn cắn phải đầu Hắc Long, răng nanh trong miệng lập tức gãy từng khúc, máu tươi vẩy ra. Nó kêu rên một tiếng, lập tức lùi về trong quỷ vụ.
Đối mặt Hắc Long, cánh tay phải của nam tử áo tím lập tức bị gãy, lồng ngực tức bị đâm đến sụp đổ, máu tươi không ngăn được mà phun ra từ trong miệng.
Ẩm!
Hắc Long xông ra quỷ vụ che khuất bầu trời, dọa tu sĩ phương hướng này khẽ run rẩy toàn thân.
Bọn họ trấn định nhìn lại, Hắc Long dừng bước, hóa thành từng sợi khí đen tiêu tán. Dáng người Phương Vọng hiện ra từ đó. Kim Lân Bạch Vũ Y dính đầy vết máu loang lổ, từng con kim long giận dữ vờn quanh thân, lại thêm chín viên hỏa cầu sau đầu hắn, trông hắn giống như thiên thần trên quên.
Phương Vọng cầm Thiên Cung kích trong tay, liếc nhìn phía trước.
Chỉ thấy một khe rãnh thật dài xuất hiện trên mặt đất phía trước, dài đến trăm trượng, cứ kéo dài đến trước một tảng đá khổng lồ. Mặt dưới tảng đá lớn vỡ vụn, nam tử áo tím nằm trong khe đá, máu me khắp người, hai chân càng máu thịt be bét hơn, vô cùng thê thảm.
Quỷ vụ sau lưng Phương Vọng quay cuồng kịch liệt, hắc mãng khổng lồ bay ra từ đó. Nó mình đầy thương tích, từng luồng kiếm khí như mưa to trút nước rơi trên thân nó. Đúng lúc này Tiểu Tử xông ra, chính là nó đang phun kiếm khí.
Cho dù sau lưng có hai con cự yêu đang chiến đấu, Phương Vọng cũng không quay đầu lại.
Hắn buông lỏng tay trái, Thiên Hồng kiếm bắn mạnh ra, giống như một đạo luồng sáng trắng, trong nháy mắt đã cắm trên trán nam tử áo tím, mặt ngoài nham thạch sau đầu hắn bắn đầy huyết hoa.
Chết!
Phương Vọng không phớt lờ, nam tử tóc trắng kia đều có thể độn nguyên thần chạy trốn, huống chỉ là nam tử áo tím?
Hắn nhanh chóng giết tới trước thi thể của nam tử áo tím, nâng tay trái lên, lấy ra Luân Hồi chung, chuẩn bị bọc lên thi thể của nam tử áo tím.
Bỗng nhiên!
Thi thể của nam tử áo tím nổ tung, làm Phương Vọng kinh ngạc dùng Hộ Thể Thần Cương ngăn cản xương máu bắn ra.
Bình tĩnh nhìn lại, hắn căn bản không nhìn thấy nguyên thần của nam tử áo tím.
“Phương Vọng Thái Uyên môn, thù này không đội trời chung, ngày sau Thiết Thiên Thánh giáo ta nhất định sẽ san bằng Tu tiên giới Đại Tẩ!”
Giọng nói oán độc của nam tử áo tím vang lên, quanh quẩn trong thiên địa, khiến người nghe sợ hãi.
Phương Vọng quay phắt sang nhìn lòng đất, theo mặt đất nhìn về phía cuối thiên địa.
Thật nhanh!
Nguyên thần tên này lại độn địa!
Tốc độ như vậy, cho dù là Phương Vọng cũng không đuổi kịp.
Chương 201: Đệ nhất thiên hạ, Ma Quân hiện thân.
Chương 201: Đệ nhất thiên hạ, Ma Quân hiện thân.
Phương Vọng âm thầm nghĩ: “Trái lại, là ta khinh thường cường giả trong thiên hạ.”
Hắn chỉ tán thưởng thủ đoạn chạy trốn của nam tử áo tím khó lường, cũng không tiếc nuối, hắn đã dốc hết toàn lực giết chết nam tử áo tím rồi.
Thân xác mất rồi, nam tử áo tím ít nhất phải dùng trăm năm mới có thể khôi phục thực lực đỉnh cao. Hơn nữa, hắn nhất định phải tìm thấy thân thể để đoạt xác trong vòng bảy ngày, nếu không nguyên thần rồi sẽ bị lực lượng thiên địa bài xích thành oan hồn, lại không thể đoạt xá nữa.
Đây là tình hình cụ thể tỉ mỉ về đoạt xá Phương Vọng hiểu rõ được từ trong Âm Dương Huyền Minh Chân công.
Về Thiết Thiên Thánh giáo, sau này hãy nói!
Phương Vọng liếc nhìn trên đất, phát hiện không có một cái túi trữ vật, nhẫn trữ vật, tên kia thật là lòng dạ ác độc, trực tiếp nổ luôn tài sản của mình.
Tiếp theo nên đối phó Xi Ma tông!
Phương Vọng hít sâu một hơi, xoay người sang chỗ khác, Thiên Hồng kiếm bay về phía bên hông hắn, chợt biến mất. …
Dưới hoàng hôn, dãy núi liên miên.
Trong một ngọn núi, một luồng sáng trắng toát ra từ lòng đất, rơi trước một khối nham thạch, hiện ra hồn thể của nam tử áo tím.
Cho dù đã là trạng thái linh hồn, trên mặt hắn cũng đầy vẻ mệt mỏi.
Nghĩ tới Phương Vọng, khuôn mặt hắn hiện ra vẻ giận dữ, trong mắt đầy ngập sát ý.
“Ghê tởm… Không ngờ rằng ta lại té ngã ở đất man di như thế này…”
Nam tử áo tím lộ ra vẻ hối tiếc, hắn không nên nghe Trần An Thế, đích thân đến đây lược trận.
Thánh Linh tuy quan trọng, nhưng có thể quan trọng bằng tính mạng của mình sao?
Chớ nhìn hắn buông lời hung ác, bây giờ hắn đang cân nhắc có nên về Thiết Thiên Thánh giáo hay không.
Hắn làm mất Thánh Linh Hồn Ngọc, sau khi trở về phải bàn giao thế nào?
Hắn càng nghĩ càng bực mình, chỉ có thể nỗ lực không tới nghĩ những Việc cấp bách là tìm được một bộ thân thể thích hợp để đoạt xác, tu vi không thể yếu, nếu không hắn lại phải trùng tu mấy trăm năm.
Hắn vừa mới chuẩn bị hành động, đột nhiên phát hiện ra điều gì, quay phắt lại, nhìn về phía đỉnh núi.
Mặt trời lặn vừa lúc rơi trên đỉnh núi, chỉ thấy một bóng dáng thần bí đứng trên đỉnh núi nhìn xuống hắn, dọa hắn run sợ trong lòng.
Làm sao có thể!
Ai có thể đuổi theo độn thuật của hắn được?
“Ngươi là kẻ nào?”
Nam tử áo tím trầm giọng hỏi, trong lòng cực kỳ căng thẳng.
Thi triển độn thuật trong thời gian dài, dẫn đến linh lực của hắn đã thiếu hụt, không bao nhiêu sức để chiến đấu.
“Kim Tiêu giáo, Ma Quân.”
Một giọng nữ lạnh băng rơi xuống từ đỉnh núi. Nam tử áo tím nghe thấy, sắc mặt tái mét, lập tức xoay người chạy trốn.
“Thân làm một trong thất thập nhị quân của Thiết Thiên Thánh giáo, Tả Dụ, ngươi có bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày chật vật như hôm nay không?”
Giọng nói của Ma Quân như bùa đòi mạng, kéo trái tim nam tử áo tím vào trong vực sâu tuyệt vọng.
Màn đêm giáng lâm.
Phương Vọng và các đệ tử Thái Uyên môn ngồi tĩnh tọa cùng một chỗ. Tiểu Tử nằm sấp trên chân hắn, giống như cá ướp muối, lắc lư đầu rắn.
Các đệ tử khác mặc dù đang ngồi dưỡng thương, nhưng phần lớn người đều không nhịn được nhìn về phía Phương Vọng, ánh mắt tràn ngập kính sợ, hướng tới.
Xi Ma tông kẻ thì chết, kẻ thì trốn. Một trận chiến này, chính đạo có thể nói là đại hoạch toàn thắng, tam đại giáo phái không dốc toàn bộ lực lượng, chỉ điều động bộ phận lực lượng, đã thành công tiêu diệt Xi Ma tông, mạnh mẽ biết bao!
Mà trong một trận chiến này, Phương Vọng có công lớn!
Chỉ cần là tu sĩ tam giáo tham gia chiến đấu đều cho rằng Phương Vọng đã là người đứng đầu Tu tiên giới Đại Tề đương thời.
Ngay cả Phương Hàn Vũ, Cố Ly, Phương Tử Canh cũng không nhịn được nhìn Phương Vọng thêm vài lần. Phương Vọng không chỉ thắng, mà còn thể hiện ra tư thái ngang ngược. Nhìn chung, tất cả kẻ địch, không ai cường thế, khiến người ta sinh ra mơ mộng đối với tu vi của hắn.
Đúng lúc này, một bóng dáng từ trên trời giáng xuống.
Đó chính là phó chưởng môn Sài Y, nàng đáp xuống trong doanh địa Thái Uyên môn, đưa mắt nhìn lại, đôi mi thanh tú nhíu chặt.
Nhìn thấy nàng đến, mấy trưởng lão đóng giữ ở đây lập tức nghênh đón, báo cáo tình huống.
Tu sĩ tham chiến của Thái Uyên môn cũng không phải ở đây hết, còn có một nhóm người quét dọn chiến trường bên ngoài, mục tiêu quan trọng nhất chính là tìm kiếm chí bảo thần bí của Xi Ma tông.
Sài Y nghe một lúc, không nhịn được hướng ánh mắt nhìn về phía Phương Vọng, ánh mắt kinh ngạc giống như bị biểu hiện của Phương Vọng làm cho khiếp sợ.
Phương Vọng cũng không hề để ý ánh mắt quăng tới từ bốn phương tám hướng, hắn đang khôi phục linh lực.
Một trận chiến này kết thúc, linh lực của hắn chỉ còn lại không tới một phần mười, chủ yếu là lúc đánh nam tử áo tím, phá hoại cột khí màu máu tiêu hao phần lớn linh lực.
Phương Vọng thu hoạch không ít chiến lợi phẩm trong chiến đấu, cho nên bây giờ hắn không đi quét dọn chiến trường, dù sao cũng phải để lại chút ngon ngọt cho tông môn, nếu không một trận chiến này đánh vô ích.
Bây giờ, tâm tư của hắn đã bay tới Thiên Cương Thánh Thể Chân công.
Đợi linh lực khôi phục, hắn không định về Thái Uyên môn, mà sẽ trực tiếp khởi hành đi tìm kiếm Thiên Cương Thánh Thể Chân công, sớm ngày tập kết tam đại chân công, xem có thể có hiệu quả kỳ diệu gì.
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Sau nửa canh giờ, một âm thanh truyền vào Phương Vọng trong tai: “Đến đây.”
Chu Tuyết!
Phương Vọng lập tức mở mắt, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Chu Tuyết đứng ở bên ngoài, phía đông doanh địa nhìn hắn, nàng vẫn mặc một bộ áo đỏ như cũ.
Phương Vọng đặt Tiểu Tử dưới đất, một mình đứng dậy đi về phía Chu Tuyết.
Hắn đứng dậy, tất cả mọi người nhìn về phía hắn. Khi thấy hắn đi về phía Chu Tuyết, phần lớn mọi người đều thu hồi ánh mắt, Chu Tuyết cũng là nàng và Phương Vọng.
Chương 202: Đệ nhất thiên hạ, Ma Quân hiện thân. (2)
Chương 202: Đệ nhất thiên hạ, Ma Quân hiện thân. (2)
Ánh mắt Cố Ly hơi tối sầm lại, nàng nhắm mắt lại, chuyên tâm nạp khí. Phương Hàn Vũ, Phương Tử Canh lại không có nhiều ý nghĩ. Trong
đám con cháu Phương phủ, Phương Vọng và Chu Tuyết thân thiết nhất, hai người đã lập hôn ước rồi, nói chuyện riêng cũng bình thường.
Chu Tuyết xoay người, đi đến phương xa, Phương Vọng bước nhanh đuổi theo.
Sau khi rời xa doanh địa, Chu Tuyết vẫn chưa mở miệng.
Trong lòng Phương Vọng hơi bối rối, sao nàng không hỏi biểu hiện của ta một chút?
Làm màu trước mặt người khác, còn lâu mới hăng hái bằng làm màu trước mặt Chu Tuyết.
Sau thời gian một nén nhang, Chu Tuyết dừng lại. Nàng nâng tay phải lên, một chiếc la bàn xuất hiện trong tay, rồi một vòng khí kình mắt thường có thể thấy được sinh ra, khuếch tán.
Bảo bối này không đơn giản!
Ít nhất là pháp khí tuyệt phẩm!
Lần đầu tiên Phương Vọng nhìn thấy la bàn thì đã phán đoán được.
“Được rồi, bây giờ không ai có thể nhìn trộm chúng ta giao lưu, muốn nói gì thì cứ nói đi.”
Chu Tuyết nhìn về phía Phương Vọng, tươi cười đầy mặt, dùng giọng điệu mang chút trêu chọc cười nói.
Phương Vọng nhướn mày, nói: “Ngươi tìm ta, không phải là ngươi nói sao?”
Chu Tuyết tiến lên một bước, đi vào trước mặt hắn. Hai người cách xa nhau không đến ba mươi centimet, mặt đối mặt, khoảng cách như thế khiến trái tỉm Phương Vọng lỡ nhịp.
“Ta xem dọc theo con đường này ngươi đã sớm muốn khoe khoang, không phải sao?”
Chu Tuyết như cười như không mà hỏi.
Phương Vọng ra vẻ trấn định, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Có cái gì phải khoe khoang? Ta khi nào từng thua chứ.”
“Ta lại không nói ngươi muốn khoe khoang gì, sao nhắc tới thắng thua rồi?” “Khụ khụ, nói một chút về Thiết Thiên Thánh giáo đi. Xi Ma tông mời hai vị đại tu sĩ của Thiết Thiên Thánh giáo đến đây, ta chung quy vẫn chưa đủ mạnh, khiến một người trong đó chạy trốn, hắn buông lời hung ác, nói muốn huyết tẩy Tu tiên giới Đại Tầ.”
Nói đến đây, Phương Vọng thở dài một hơi.
Chu Tuyết nhìn hắn, trong lòng cảm thán vạn phần.
Tiểu tử này thật có thể làm màu.
Chu Tuyết mở miệng trấn an: “Yên tâm đi, Thiết Thiên Thánh giáo sẽ không đến.”
“Vì sao?”
“Thiết Thiên Thánh giáo ở phía bắc, địa vực của bọn họ cách Đại Tề cách mười mấy vương triều. Dựa theo thời gian mà tính, bọn họ đang bận nội đấu, mà người chạy trốn nọ chỉ cần không thể quay về, tin tức không đến truyền trong Thiết Thiên Thánh giáo được.”
“Nhưng hắn chạy trốn rồi.”
“Yên tâm đi, hắn không trốn thoát được, Kim Tiêu giáo sẽ đuổi giết hắn.”
Thấy Chu Tuyết chắc chắn như thế, mặc dù Phương Vọng không tin lắm, nhưng cũng không tranh cãi.
Không tin thì thế nào, hắn không còn cách nào khác.
Phương Vọng tò mò hỏi: “Thiết Thiên Thánh giáo mạnh cỡ nào? Kiếp trước ngươi có gặp được không?”
“Kiếp trước ta đương nhiên gặp được Thiết Thiên Thánh giáo, hơn nữa ta còn là người của Thiết Thiên Thánh giáo.”
Chu Tuyết cười tủm tỉm nói. Đang khi nói chuyện, nàng lui lại hai bước, xắn tay áo ngồi xuống.
Phương Vọng ngồi xuống theo, hỏi: “Ngươi cũng gia nhập Thiết Thiên Thánh giáo? Ngươi không phải nói Lục Viễn Quân trở thành đỉnh cao của Tu tiên giới Đại Tế sao, điều này chẳng phải đại biểu cho Tu tiên giới Đại Tể không bị Thiết Thiên Thánh giáo hủy diệt?”
Chu Tuyết hồi đáp: “Đó là đương nhiên, không có ngươi và ta, Thiết Thiên Thánh giáo sẽ không muốn hủy diệt Tu tiên giới Đại Tề, dự án của Lục Viễn Quân và Trần An Thế sẽ thành công. Hiện tại xem ra, bọn họ vẫn luôn âm thầm ra sức phục vụ vì Thiết Thiên Thánh giáo. Kiếp trước bọn họ thành công, dưới sự duy trì của Thiết Thiên Thánh giáo, Lục Viễn Quân đã trở thành tu sĩ đệ nhất Đại Tầ.” một đường công chiếm giang sơn bốn mươi chín triều, trở thành giáo phái tu tiên mạnh mẽ nhất trên mảnh đại lục này. Đại Tề cũng lệ thuộc Thiết Thiên Thánh giáo, chẳng qua vì Lục Viễn Quân chủ động quy hàng, Đại Tề không gặp cảnh tàn sát.”
Phương Vọng cau mày nói: “Nói cách khác, là ta khiến Thiết Thiên Thánh giáo xuất hiện sớm, làm Tu tiên giới Đại Tề có thể nghênh đón tai hoạ ngập đầu sao?”
Chu Tuyết trấn an: “Không thể nghĩ như vậy, là Lục Viễn Quân thiết lập ván cờ để ngươi vào, tin tức chí bảo của Xi Ma tông là do người của bọn họ truyền đi, mà Lục Viễn Quân cũng ở đó, chứng tỏ Lục Viễn Quân muốn giết ngươi.”
“Về phần cái gọi là tai hoạ ngập đầu, cho dù xảy ra, chỉ là người chết khác nhau thôi. Kiếp trước Đại Tề vì chuyển biến vương triều tu tiên, đã chết không biết bao nhiêu bách tính phàm nhân, bây giờ Thiết Thiên Thánh giáo cho dù xuôi nam, cũng chỉ nhằm vào tu tiên giới thôi. Nhìn theo số người tử vong, một đời này không thể đuổi kịp đời trước được. Kiếp trước Đại Tề từng thây nằm khắp đồng, toàn bộ mặt đất tĩnh mịch, bách tính mười không còn một.”
“Trước kia ta tưởng rằng là do cửu đại giáo phái tranh đấu dẫn đến, bây giờ xem ra, là Trần An Thế, Xi Ma tông đang thu thập hồn phách vì Thiết Thiên Thánh giáo.”
Kể đến việc này, Chu Tuyết vì đó mà thổn thức.
Nàng nghiêm túc nói: “Thiết Thiên Thánh giáo rất mạnh, tuyệt đối không thể chủ động trêu chọc Thiết Thiên Thánh giáo, nhưng bọn họ cũng chỉ mạnh trên mảnh đại lục này thôi. Hoàng Tự Kiếm Quân lệnh trong tay ngươi thuộc về thế lực càng mạnh mẽ hơn, chờ ngươi đạt tới Độ Hư cảnh là có thể xuôi nam, đi ra ngoài biển tìm kiếm cơ duyên.”
Độ Hư cảnh!
Phương Vọng hỏi: “Vì sao ngươi nhất định muốn ta ra ngoài biển?”
Chu Tuyết nhìn về phía hắn, nói: “Ngươi có thể cảm thấy thiên phú của mình rất mạnh, nhưng độ khó tu hành cảnh giới sau này cực cao, không phải ngươi bây giờ có thể tưởng tượng tượng. Xuôi nam có thể tiến về động phủ có linh khí thêm dư thừa tu luyện. Hoàng Tự Kiếm Quân lệnh trong tay ngươi có thể làm cho ngươi đạt được động phủ có linh khí vượt xa, gấp mười động phủ của Thái Uyên môn, đây vẫn chỉ là một chỗ tốt trong đó thôi.”
Gấp mười!
Phirng Vonda hơi đông lòng. “Thánh Linh Hồn Ngọc có ở trong tay ngươi không?”
Chu Tuyết chợt hỏi.
Phương Vọng gật đầu, rồi lấy ra mảnh cổ ngọc ố vàng. Đây là thứ trước đó hắn đoạt được trên tế đàn. Thái Uyên môn, Thiên Xu giáo, Huyền Hồng Kiếm tông cũng đang tìm nó, nhưng hắn không lấy ra.
Chương 203: Tiểu thần thông, Cầm Thiên chưởng đại viên mãn.
Chương 203: Tiểu thần thông, Cầm Thiên chưởng đại viên mãn.
Hắn trực tiếp ném Thánh Linh Hồn Ngọc cho Chu Tuyết.
Chu Tuyết đón lấy bằng một tay, cảm thán: “Thứ này là bảo bối tốt đấy, loại hồn ngọc này có rất nhiều mảnh, mỗi mảnh cũng đều cần dự trữ hồn lực khổng lồ, chỉ cần hồn lực đầy đủ, là có thể phục sinh Thánh Linh.”
Phương Vọng tò mò hỏi: “Thánh Linh là gì? Rất mạnh sao?”
Hắn nhớ tới hồn thể thần bí mình nhìn thấy trên tế đàn, bóng dáng đáng sợ kia, chỉ nghĩ đã khiến người ta bất an.
Chu Tuyết hồi đáp: “Đó là quỷ ở thời kỳ Thượng Cổ, mỗi một con quỷ đều có khả năng khác nhau. Kiếp trước, Thiết Thiên Thánh giáo từng phục sinh một Thánh Linh. Đáng tiếc, bọn họ không cách nào khống chế được Thánh Linh, cuối cùng đem lại kiếp nạn ngập trời cho mảnh đại lục này, Thiết Thiên Thánh giáo cũng bởi vậy mà diệt vong. Sau đó, ta đã ra ngoài biển tìm kiếm tiên duyên.”
Phương Vọng nhíu mày, hỏi: “Vậy sinh linh trên mảnh đại lục này chẳng phải sẽ diệt sạch sao?”
“Đương nhiên là không, Thánh Linh cuối cùng bị một vị chí cường giả nhân gian hàng phục, vị chí cường giả kia sau này còn cùng ta phi thăng. Trước khi ta chết, thành tựu của hắn vẫn là điều ta cần phải ngưỡng vọng.”
Kể đến chuyện cũ, giọng điệu Chu Tuyết trở nên cảm thán.
“Khối Thánh Linh Hồn Ngọc này cho ta được chứ?”
Chu Tuyết chằm chằm vào Phương Vọng hỏi.
Phương Vọng gật đầu nói: “Ngươi cầm đi là được, vốn chính là lấy giúp ngươi.”
Chu Tuyết nhướn mày, hỏi: “Thật à?”
Phương Vọng cười một tiếng, gật đầu một lần nữa.
Hắn vốn muốn nói ngươi tốt xấu là vị hôn thê của ta, tặng bảo vật cho ngươi, thì có làm sao?
Nhưng lời đến khóe miệng, hắn lại không nói nên câu. Chẳng biết tại sao, hắn luôn luôn rất khó đùa giỡn Chu Tuyết.
Chu Tuyết nhìn hắn một cái thật sâu. Nàng thu Thánh Linh Hồn Ngọc vào trong túi trữ vật, sau đó cười nói: “Muốn học gì, nói đi.”
Phương Vọng lắc đầu nói: “Lần này thì thôi, không học.” cần thiết phải tự tìm khổ.
Thiên Cương Thánh Thể Chân công ít nhất cũng phải giam hắn hai trăm năm, mà trước đó không lâu hắn mới vượt qua năm trăm năm trong Thái Uyên môn, không thể học nữa.
Chu Tuyết nhìn chằm chằm vào Phương Vọng, như muốn nhìn thấu hắn.
“Ngươi không muốn học, thì ta càng muốn dạy.”
“Ừm? Vì sao?”
“Ta vui lòng. Nghe cho kỹ, đây là tiểu thần thông, có tên là Cầm Thiên chưởng!”
Chu Tuyết cười một tiếng, trực tiếp bắt đầu truyền thụ pháp môn.
Phương Vọng nghe xong, thầm kêu rên trong lòng. Hắn rất muốn đứng dậy rời khỏi, nhưng thân thể không muốn động.
Hầy!
Vậy thì theo đi!
Phương Vọng bắt đầu nghe giảng nghiêm túc.
Cầm Thiên chưởng, là một loại tiểu thần thông tương tự phong ấn. Chỉ cần là sinh linh bị hắn bắt vào trong tay, sẽ không thể động đậy, thậm chí ngay cả nguyên thần cũng không thể trốn thoát được. Hơn nữa, tiểu thần thông này còn có thể bắt được vật khổng lồ, nên mới có tên là Cầm Thiên.
Hai nén nhang sau, Chu Tuyết giảng giải xong.
Nàng chú ý tới ánh mắt Phương Vọng thay đổi.
Phương Vọng cũng chú ý tới ánh mắt của nàng, hắn lập tức nhắm mắt, ra vẻ phải cẩn thận trải nghiệm, thực chất là hắn đang bình ổn tâm trạng.
“Tiểu thần thông này thật không đơn giản, nếu ngươi có thể luyện thành, sau này giết địch càng thêm dễ dàng. Luyện tới đại thành, chờ ngươi theo ta phi thăng thành tiên, bắt lấy một phương thiên địa cũng chỉ là chuyện nhỏ.”
Chu Tuyết nhẹ giọng cười nói, đáng tiếc, Phương Vọng không trả lời nàng.
Nàng cũng không vội, quan sát tỉ mỉ Phương Vọng.
Càng xem Phương Vọng, trong nội tâm nàng càng thưởng thức. Trong lòng nàng, Phương Vọng dần dần trùng hợp với hình ảnh những người thiên mệnh ở kiếp trước.
“Thật chờ mong tương lai của ngươi, không biết ngươi tranh phong nào.”
Chu Tuyết thầm nghĩ như thế trong lòng.
Trong lòng Phương Vọng đang nhắm mắt lại là sụp đổ, không hề vui mừng.
Cho dù đã có kinh nghiệm tu luyện pháp thuật phong ấn năm trăm năm, nhưng tu hành Cầm Thiên chưởng vẫn tốn hai trăm tám mươi năm của hắn.
Tu hành thuật phong ấn thật rất chán, Cầm Thiên chưởng không chiêu thức, trong hai trăm tám mươi năm này, hắn vẫn luôn đả tọa.
Hồi lâu.
Phương Vọng mở to mắt, thở ra một hơi, nói: “Không hổ là tiểu thần thông, khó lường.”
Chu Tuyết hỏi: “Ngươi cảm thấy ngươi cần bao nhiêu năm có thể luyện đến đại thành?”
“Tranh thủ không đến trăm năm đi.”
Phương Vọng chần chừ nói.
Hắn nỗ lực khiến chính mình thoạt nhìn không khác gì hai trăm tám mươi năm trước, thậm chí hắn còn miễn cường tươi cười.
Chu Tuyết cho là hắn cảm thấy gian nan, cho nên nét mặt mới mất đương nhiên như thế, thế là nàng trấn an: “Năm tháng ngươi tu hành còn rất dài, không cần phải gấp gáp tu luyện, sau này rút một bộ phận thời gian tu luyện là được.”