Bạch Hiển còn chưa kịp ăn, một tiếng gầm cách đó không xa truyền tới, mơ hồ còn nghe thấy tiếng người rống giận, làm cho bọn Bạch Hiển dừng lại động tác, Mạc Tư ngồi bên cạnh đứng lên: "Mạc Tư, đi xem chuyện gì xảy ra đi."
Trong khi Mạc Tư chạy ra ngoài kiểm tra, Bạch Hiển và Vương Kha cùng nhau thu thập vật tư, căn cứ vào tình huống, chuẩn bị bỏ chạy hoặc trợ giúp.
"Lão đại! Cẩn thận phía sau!"
"Chết tiệt! Thằng nhóc cứng đầu! Ngươi đừng có thả ngự thú gần chỗ ta, tự bảo vệ tốt chính mình đi!" Một thanh niên đang cầm dao trong tay, đang nỗ lực chống đỡ con hổ tấn công trước mặt, chàng trai trẻ cũng bị bao vây bởi vài người, trên người họ đầy vết máu, bị mấy con liệt hổ vây quanh, cho dù bọn họ có ra sức chống cự thì răng năng của con hổ vẫn tiếp tục ép sát. Trên cơ thể của một con king kong màu vàng kim trải đầy các vết thương, thậm chí còn có một ít vết thương đang không ngừng chảy máu. Nhưng nó không quan tâm, gầm lên để chống lại những con liệt hổ này, nắm tay đánh xuống đả thương một con, một con khác lập tức hỗ trợ, không ngừng tiến lên quầy rối động tác của những con hổ khác.
Con hổ trước mặt thanh niên toàn thân đen kịt, trên người che kín những hoa văn màu đỏ, một đôi răng nanh dài tới 20cm, sắc bén hữu lực, hai mắt ẩn chứa huyết quang. Thủ lĩnh của đám hổ này đã đột phá cấp 35 rồi, cao hơn King Kong của hắn vài cấp. Nếu không, nếu không phải hắn quá tham lam và muốn giành lấy nhiệm vụ đó, King kong sẽ không bị thương nặng như vậy! Anh em của hắn cũng không phải chết ở đây!
Con hổ mãnh liệt lao tới, hất văng con dao mà thanh niên đang cầm lấy, nó lùi lại lấy đà rồi lao về phía trước, định đem thanh niên đẩy xuống đất, một con hắc lang chạy ra, chắn trước mặt thanh niên nhưng lại bị hất văng ra xa cách đó vài mét, nó phát ra một tiếng đầy đau đớn, nằm xuống đất giãy dụa muốn đứng dậy nhưng lại không được.
Đôi mắt của thanh niên như muốn nứt ra, anh ta vội vàng hét lên: "Thằng nhóc cứng đầu! Mau thu hồi A Huyền đi!"
Liệt hổ sẽ không cho bọn hắn thời gian thích ứng, rít gào một tiếng, triệu tập vài con hổ hung dữ xung quang mình, sau đó chúng tập trung tấn công thanh niên, King Kong nhanh chóng quay lại để cứu chủ nhân của mình, nhưng bị một số con hổ cản đường. Thủ lĩnh của liệt hổ trực tiếp xô ngã thanh niên, cắn vào người thanh niên với cái miệng đầy máu——
Kết thúc rồi! Ý nghĩa này thoáng qua trong đầu thanh niên——
"Ầm!"
"Rống——"
Liệt hổ sắp đè xuống người hắn đột nhiên bị thứ gì đó đánh bật ra, thân thể bay lên không trung rồi rít gào một tiếng rơi xuống mặt đất.
Thanh niên kinh ngạc đứng dậy, trước mặt hắn xuất hiện một con thú toàn thân bằng gỗ có hoa văn màu đỏ, cao bằng người, thấy hắn nhìn, nó còn vẫy đuôi, trên đuôi còn có một chiếc lá nhỏ màu xanh đang đung đưa, như muốn gửi lời chào đến anh ta.
Cho dù là Mạc Tư đã cứu thanh niên, nhưng Mạc Tư thấy mạng sống của anh ta đang "ngàn cân treo sợi tóc" nên lao tới và hất văng liệt hổ ra, nó lắc lắc đầu, ưm, vẫn còn hơi đau.
Liệt hổ lao về phía Mạc Tư, điều khiến thanh niên ngạc nhiên là trong một giây Mạc Tư rất bình tĩnh và bộ dáng coi thường tất cả, nhưng giây tiếp theo nó quay người bỏ chạy, khiến liệt hổ cắn vào khoảng không.
Thanh niên ở bên cạnh có thể nghe thấy tiếng răng liệt hổ trên và dưới va chạm vào nhau, âm thanh công kích dữ dội xuyên không khí chói tai, Mạc Tư quay người phun ra long diễm, thành công ngăn chặn sự truy đuổi của liệt hổ.
Lần công kích này đã tạo ra một khoảng cách lớn giữa Mạc Tư và liệt hổ, Mạc Tư nhìn thanh niên, rồi quay đầu lại lao thẳng vào rừng rồi biến mất.
Liệt hổ mất đi mục tiêu, cáu kỉnh đào bới tại chỗ, gầm gừ liên tục trong cổ họng, sau đó nó chuyển dời chú ý vào King Kong, vẫn còn đang chiến đấu với những liệt hổ bên người, mắt lộ ra hung quang, nó bắt đầu đi xung quang King Kong.
Thanh niên âm thầm kêu khổ, mặc dù anh ta biết rằng ngự thú kì lạ lúc nãy chắc chắn được chủ nhân của nó phải đến để dò xét, chẳng qua thuận tiện cứu hắn mà thôi, nhưng anh ta vẫn không khỏi tuyệt vọng, King Kong đã chuẩn bị kiệt sức, trên người vết thương đang không ngừng gia tăng, mấy ngự thú bên cạnh cũng dần mất đu khả năng chiến đấu, ngay cả King Kong cũng chỉ đang cố gắng bám trụ để không bị ngã xuống!
King Kong mở cái miệng đầy máu, một ngụm cắn chết một con liệt hổ có hình thể nhỏ hơn nó, trực tiếp đem đối phương cắn thành hai mảnh, cảnh tượng đẫm máu này càng kích thích những con liệt hổ xung quanh tấn công mãnh liệt hơn, mắt thấy King Kong sẽ không chống đỡ được, sắp ngã xuống....
"Rống——!" Một tiếng long ngâm mang theo long uy càn quét chiến trường, làm đình chỉ động tác của mấy con liệt hổ một chút. Thân thể có chút run lên nhưng rất nhanh chúng nó liền khôi phục lại bình thường, rít gào về hướng truyền đến tiếng long ngâm.
Thanh niên trong lòng có gì đó không ổn, đem King Kong thu hồi, tiếp đến bản thân đi đến bên cạnh, một giây sau——"Ầm!" Một ngọn lửa cánh khổng lồ bay ngang qua, đốt cháy trên người mấy con liệt hỏa.
Những con liệt hỏa lập tức lăn lộn trên mặt đất đầy thống khổ, chỉ có thủ lĩnh của bọn chúng, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa bằng ngọn lửa của chính mình, lúc này mới quay đầu lại trợ giúp tộc nhân.
Thanh niên âm thầm kinh hãi cùng với mấy anh em của mình đúng chung một chỗ, chẳng lẽ vị kia lại quay trở lại hỗ trợ?
"Lệ——" Một tiếng đại bàng kêu phá vỡ sự yên tĩnh, một con hắc ưng bay ra khỏi rừng vây, duỗi móng vuốt vững chắc cào vào mắt liệt hổ, nhưng cấp bậc của nó vẫn quá thấp, tốc độ có chút chậm, tên thủ lĩnh lập tức phản ứng gần như ngay lập tức và lao về phía hắc ưng——
"Ầm!" Mạc Tư cúi đầu trực tiếp xông tới, lần này nó dùng sừng của mình đánh ra hai lỗ máu tươi trên người liệt hổ, hai bên nhìn nhau gầm lên, cùng đánh giá thực lực của nhau.
Mặc dù cấp bậc của Mạc Tư thấp hơn nhưng bản tính kiêu ngạo của Long tộc không cho phép nó lui bước, hai mắt không có chút sợ hãi nào mà trừng mắt nhìn thủ lĩnh liệt hổ, bên này thủ lĩnh liệt hổ cũng đang giảm bớt đau đớn trên người của mình, đồng thời cảm thụ được long uy trên người Mạc Tư, không mạnh nhưng không thể xem thường.
Ở thời điểm song phương đang giằng co, trong rừng cây xuất hiện động tĩnh, hai thiếu niên từ trong bụi cỏ chui ra, Mạc Tư ngay lập tức trở về canh giữ bên một người trong số họ, hắc ưng cũng bay đến cành cây trên đỉnh đầu người kia, hiển nhiên đây là chủ nhân của chúng nó!
Thủ lĩnh liệt hổ không cam lòng gầm nhẹ vài tiếng, quay đầu nhìn nhìn tộc nhân của mình, đều là tình trạng kiệt sức, nếu đánh tiếp không nhất định có thể thu được kết quả tốt. Nó suy tư một lát, vẫn lựa chọn ly khai, xoay người mang theo mấy con liệt hổ ly khai nơi này.
Thanh niên mãi cho đến khi liệt hổ hoàn toàn không thấy nữa mới buông lỏng cảnh giác, thân thể mềm nhũn trực tiếp ngồi dưới đất, mặt khác bốn người khác cũng giống nhau nằm xuống đất.
Bạch Hiển đi tới trước mặt thanh niên ngồi xổm xuống, dưới ánh mắt nghi hoặc của đối phương không xác định hỏi: "Biểu ca?"