Ta Ở Tinh Tế Chấn Hưng Long Tộc

Chương 25

Đừng bắt những con sói con!

Bạch Hiển quay đầu đối với Vương Kha bàn bạc: “Tiểu Kha, ngày mai chúng ta phải bắt đầu nhiệm vụ thu thập, thẻ điểm cũng chưa có lấy được, trạm nghỉ cách điểm xuất phát cũng không xa, có thể đoạn đường phía sau vẫn còn dài, chúng ta cần phải tăng tốc độ lên thôi.”

Vương Kha nghiêm túc gật đầu: “Nhiệt độ ban đêm cũng không quá cao, ta để Hắc Phong dò đường trước thì sao?”

Bạch Hiển do dự một chút, “Vẫn là quên đi, ban đêm là thời gian ma thú bắt đầu hoạt động, Mạc Tư thì ở lại canh gác doanh trại cho chúng ta, một mình Hắc Phong đi thì rất nguy hiểm, ngày mai chúng ta tự mình chú ý một chút là được rồi.”

Vương Kha gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã hiểu, bắt đầu giúp đỡ dọn dẹp nơi này.

Hai người cũng không nói nhiều, ban ngày mệt mỏi không còn sức để tiếp tục trò chuyện, liền đi thẳng vào trong lều ngủ thiếp đi.

Mạc Tư nằm trước hai căn lều, nheo mắt ngủ trước đống lửa, đống lửa là lời tuyên bố với lũ ma thú nơi hoang dã, cả hai đều không thể thức suốt đêm nên Mạc Tư phải cố gắng rất nhiều.

Ở giữa mảnh đất trống trải, chi nhìn thấy đống lửa cháy hừng hực, thỉnh thoảng phát ra những đốm lửa lách tách, một tia hy vọng, mục tiêu được dâng lên trong vô thức.

Một loạt tiếng bước chân hoảng loạn phá vỡ sự im lặng ở đây.

Mạc Tư mở mắt ra, đồng tử màu đỏ dựng thẳng lên, thấy được tình huống trong bóng đêm, năm người chạy xuống cồn cát cách đó không xa, thân hình thập phần chật vật, nhưng tốc độ cũng không chậm lại.

Trong không khí bay tới mùi máu, Mạc Tư cảnh giác đứng lên, trong đầu gửi tới lời nhắc nhở cho Bạch Hiển.

Bạch Hiển mở lều, mặc áo khoác đi ra, đứng cạnh Mạc Tư, sờ đầu nó, nhìn về hướng mọi người đang chạy.

Trong bóng đêm đột nhiên xuất hiện một đoàn hỏa diễm, tiếp theo lại thấy được một thân ảnh khủng bố, rồi sau đó là một bóng người là một trải nghiệm như thế nào, Thượng Quan Tiêu bày tỏ chính mình cảm thấy kinh ngạc nhiều hơn là sợ hãi.

Cô lập tức vẫy tay về phía doanh trại, ra hiệu bên này là thí sinh, thấy Mạc Tư không trục xuất họ và Bạch Hiển cũng không phản đối, cô càng cảm kích hơn.

Vài người chạy tới đống lửa, thở hổn hển, trực tiếp ngã xuống trên cát.

Vương Kha nghe được tiếng động, thò đầu ra kiểm tra, cũng không hỏi, hắn biết hắn đầu óc không bằng Tiểu Hiển, cho nên sẽ không nói lung tung.

Thượng Quan Tiêu là người duy nhất có thể ngồi, nàng xấu hổ hướng về phía hai người cười, quần áo trên người đã rách vài lỗ, thập phần khinh bạc, làn da lộ ra ngoài bởi vì rét lạnh mà mà trở nên tái nhợt.

Bạch Hiển nhờ Vương Kha, người ở gần hộp tiếp tế hơn, giúp họ lấy quần áo.

Vương Kha lấy trong hộp ra mấy chiếc áo khoác đưa cho mấy người, nhận được ánh mắt không ngừng cảm kích từ bọn họ.

Mấy người mặc quần áo ngồi bên đống lửa một lúc mới thoát khỏi trạng thái hỗn loạn, Thượng Quan Tiêu liếm đôi môi khô bong tróc, nhìn về phía Bạch Hiển hỏi: “Nhĩ hảo, xin hỏi nơi này……Có nước không?”

Hiển nhiên nàng rất rõ ràng trong sa mạc mà hỏi về nguồn nước là một hành vi bất lịch sự, nhưng mấy người trong đội của nàng đã chịu không được, nên nàng vẫn chính là hỏi một chút.

Bạch Hiển chỉ chỉ phía sau đại thụ, “Phía dưới rễ cây có thể đào ra nước.”

Thượng Quan Tiêu vội vàng nói cảm ơn, tóm lấy một thiếu niên khác còn khá tốt, cùng nhau tìm một chỗ và bắt đầu đào một cái hố.

Bạch Hiền lúc này mới ý thức được năm người này không phải cùng một đội, Thượng Quan Tiêu hiển nhiên biết thiếu niên vừa rồi, nhưng lại có thái độ xa cách với 3 người khác.

Ba cô gái còn lại có vẻ khá kiêu ngạp ôm lấy cánh tay của chàng trai bên cạnh: “Phong ca, người ta cũng muốn uống nước nha!” Tay nàng thậm chí còn có làm mĩ giáp[1].

[1] Mĩ giáp:

Người đàn ông được gọi là Phong ca có vết sẹo trên mặt, dung mạo đã vượt quá tuổi của một học sinh 18 tuổi, danh ngạch hẳn là nên thuộc về một ngàn người được khiêu chiến.

Hắn lập tức nói: “Lão nhị! Đi chuẩn bị nước cho Lâm Lâm!”

Lão nhị là một thiếu niên tương đối nhỏ gầy, là sinh viên mới tốt nghiệp, trên mặt có chút bất đắc dĩ, đại ca nhà mình cùng với nữ hài tử thực sự rất thái quá, hắn thật sự không muốn giúp chút nào.

Nhưng chính hắn cũng muốn uống nước, nên chỉ có thể đứng dậy đi đào hố.

Thượng Quan Tiêu cùng với bạn trai đã bắt đầu uống nước, nữ sinh tóc dài cực kì hâm mộ, “Hai người các người cũng rót cho ta chút nước đi!”

Thượng Quan Tiêu trợn mắt nói: “Có năng lực thì tự mình đào đi!”

Nữ sinh tóc dài cực kì tức giận, lại quay đầu về phía Phong ca làm nũng, hai mắt Phong ca lộ ra tàn nhẫn, nhưng không đối chọi Thượng Quan Tiêu mà quay lại hô: “Lão nhị! Ngươi đang làm gì! Động tác nhanh lên!”

Lão nhị bất lực đáp: “Ta đang đào đây!”

Đào hố nào có nhanh như vậy, Phong ca không lên tiếng nữa, nhưng Lâm Lâm lại không hài lòng, nàng không ngừng nhìn về cổ thụ, sau đó nàng tìm được hố nước của hai người Bạch Hiển, ngón tay chỉ chỉ: “Nơi đó không phải có nước hay sao? Trước tiên lấy một ít cho ta uống đi!”

Vương Kha trực tiếp chặn hướng ngón tay của nàng, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Ta cùng đồng đội đào nó, không biết lượng nước còn bao nhiêu, cô tốt nhất tự mình đào đi!”

Lâm Lâm vẻ mặt không thể tin được: “Ngươi muốn ta đào? Ngươi không nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của ta sao! Ngươi muốn ta đào bùn?”

Vương Kha không kiên nhẫn: “Ngươi đẹp? Bạn của ta còn đẹp hơn ngươi, ngươi kéo ta làm gì!”

Ngữ khí của hắn thập phần không kiên nhẫn, Lâm lâm lập tức đỏ mắt, một bộ hai mắt rung rung ngấn lệ, ánh mắt Phong ca bất thiện nhìn về phía Vương Kha: “Xú tiểu tử! Xin lỗi đi!”

Vương Kha vẻ mặt ngờ vực, thậm chí còn lấy tay ngoáy lỗ tai của mình: “Ngươi nói cái gì? Xin lỗi? Nói lại coi?”

Phong ca vô cùng tức giận, ngay khi hắn tính chuẩn bị thả ngự thú ra, một cảm giác khủng hoảng lạnh lẽo và nhức nhối dâng lên cơ thể, hắn lập tức quay đầu lại đối mặt với con ngươi thẳng đứng lạnh lùng và đội cánh chờ phát động tấn công của Mạc Tư.

Hơi thở Mạc Tư quá mức nguy hiểm, bộ dáng cũng rất kỳ quái, hai người nhất thời khẩn trưởng ngồi tại chỗ không dám nhúc nhích.

Một lúc sau, trong lòng Phong ca nổi lên một trận xấu hổ và tức giận, hắn cư nhiên bị một con ngự thú non nớt dọa sợ, vừa muốn nói gì, Bạch Hiển liền mở miệng, “Khuyên người hảo hảo suy nghĩ, đừng cho tam đại năng lượng cấu thành vật thể chiếm cứ không gian đại não.”

Ngữ khí trào phúng hết sức rõ rệt, cánh của Mạc Tư dâng lên hỏa diễm, như hổ rình mồi mà nhìn bọn hắn chằm chằm.

Cảm giác nguy hiểm ngày càng lớn, Lâm Lâm cũng dừng lại bộ dáng thút thít, vẻ mặt Phong cat lạnh băng, hai người đột nhiên hiểu được, Bạch Hiển thật sự sẽ đem bọn họ đuổi đi.

Cũng may lão nhị đúng lúc múc nước quay trở về, đánh vỡ không khí cứng ngắc.

Phong ca lập tức dời mục tiêu, khiển trách nói: “Động tác chậm như vậy, làm ăn cái gì không biết.”

Lão nhị cũng không nói gì, chính là đem ấm nước đưa cho hắn.

Lâm Lâm vừa nhận được liền không vui: “Một lượng nước nhỏ như vậy, ai có thể uống được?”

Bạch Hiển cáu kỉnh ngáp một cái, Mạc Tư lại tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào hai người đầy đe dọa.

Thượng Quan Tiêu đã được bổ sung nước, ôm một cái lều đi tới, tâm tình vô cùng tốt mà nhắc nhở: “Khuyên các người nên yên lặng một chút, hai vị huynh đệ này không đem chúng ta đuổi đi là quá tốt rồi.”

Là đội đầu tiên đến trạm nghỉ, Bạch Hiển và Vương Kha chắc chắn là những người có tiếng nói nhất, vì lợi ích của cả hai, nếu tiếp tục tranh cãi, Bạch Hiển cảm thấy chính mình sẽ làm cho bọn họ nến thử cảm giác bị hai long tể quần ẩu.

Bạch Hiển gật đầu đồng ý, sau đó đi vào trong lều, Mạc Tư đứng ở trước mặt hắn cùng với Vương Kha, để mắt tới những người này, đề phòng bọn họ lại gây chuyện.

Dưới ánh mắt căng thẳng của Mạc Tư, Lâm Lâm cuối cùng lựa chọn im lặng, nhưng trong lòng vẫn rất khinh thường, hai người này là ai, ngày mai để anh Phong xử lý bọn họ!

Xung quanh lại rơi vào im lặng, nhưng rất nhanh, Mạc Tư đứng dậy, phát ra một tiếng gầm nhẹ cảnh cáo, âm thanh dày đặc vang vọng khắp trạm nghỉ, Bạch Hiển lại đi ra khỏi lều, vẻ mặt tức giận có thể nhìn thấy bằng mắt thường, “Lại xảy ra chuyện gì.”

Hắn liếc nhìn xung quanh, mọi người đều đã vào trong lều, xung quanh đống lửa không có ai, đang muốn nghi hoặc hướng về phía Mạc Tư, bên tại đột nhiên truyền đến tiếng sói tru lên, biến sắc, nhanh chóng kêu Vương Kha, “Tiểu Kha! Có bầy sói!”

Mấy người khác cũng lần lượt bước ra khỏi lều, rất nhiều đôi mắt xanh nhạt sáng lên trong bóng tối xung quanh, con số này khiến người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Một con sói cao 3m xuất hiện trên cánh đồng hoang vu, mặt vẫn còn chảy máu, ánh mắt hướng về phía Phong ca, bầy sói dường như đã có mục tiêu, dần dần bao vây bọn họ.

Thần sắc lão nhị lộ vẻ kinh hoảng, đứng lên nói: “Ngươi nói xem! Đều đã nói đừng mang theo, các ngươi liền cứng đầu! Hiện tại tốt rồi, đi xa như vậy mà còn bị truy đuổi, số lượng lại nhiều như vậy!”

“Ngao ô —!”

Bầy sói bỗng nhiên tru lên, khiến tất cả mọi người giật mình, từ trong lều Phong ca có chút động tĩnh, cẩn thận lắng nghe, liền nghe thấy có thứ gì đó đang lăn lộn, trong lòng Bạch Hiển trầm xuống, sắc mặt tối sầm, trực tiếp kéo Vương Kha: “Chúng ta đi trước! Đừng động bọn họ!”

Hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, nhưng Phong ca ngăn họ lại, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Tốt nhất các ngươi nên mang chúng ta đi cùng, bằng không ai cũng đừng nghĩ sống!”

Bạch Hiển cười lạnh một tiếng, thò tay đẩy hắn ra, “Vậy thật sự xin lỗi, chính ngươi không muốn sống, không có nghĩa chúng ta không muốn sống!”

Nói xong, hắn kéo Vương Kha, quay đầu nhìn hai người Thượng Quan Tiêu, “Ta khuyên các người nên nhanh chóng rời đi, mấy người bọn hắn ăn trộm ấu tể!”

Phát sóng trực tiếp trực tiếp bùng nổ:

“Ngọa tào! Cư nhiên có người bắt sói con của sói thảo nguyên! Sợ không phải là muốn sống nữa!”

“Có ý gì?”



Sói thảo nguyên sống gần ốc đảo sa mạc, số lượng trong đàn rất ít, mỗi con sói con đều quan trọng, phàm là có người trộm sói con, liền bị truy đuổi tới tận chân trời góc bể thẳng đến khi đem ngươi xé thành từng mảnh nhỏ!”

Sự kiên trì và cùng với chịu đựng của tộc sói nằm ngoài sức tưởng tượng của con người, huống chi là những con sói sống trong thảo nguyên, hai người Bạch Hiển chưa bao giờ tiếp xúc với Phong ca và đàn sói con, bầy sói có lẽ sẽ không ngăn cản họ.

Cũng may trước khi đi ngủ đã đổ đầy nước, hai người mang theo đồ dùng rời khỏi chỗ trú ẩn trên đại thụ, bầy sói lập tức vồ tới từ phía sau, trong bóng tối xuyên qua những tia lốm đốm của ngọn lửa có thể thấy được một cảnh tượng giao tranh hoành tráng đang diễn ra.
Bình Luận (0)
Comment