Ta Ở Tinh Tế Chấn Hưng Long Tộc

Chương 28

Thảo nguyên, mưa to, đàn sư tử

Người đang coi phát sóng trực tiếp đã cười sắp chết rồi:

“Ha ha ha ha, ta thực sự chờ mong có ai đụng phải những người này.”

“Thêm một……”

“Thực lực không tồi, kế sách đưa ra cũng cực kỳ mạnh mẽ.” Hiện tại bên trong Thiên Huyền, một vị lão sư vừa nói vừa chấm điểm.

Hiệu trưởng đứng bên cạnh cũng gật đầu đồng ý, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, thời điểm hai ngự thú của Bạch Hiển xuất hiện, Trần Ai của ông cư nhiên thoáng có chút xao động, giống như là……gặp được đồng loại……

Bọn họ đã thu thập xong quỷ diện chu, đem thi thể còn xót lại cho tiểu hùng vùi vào trong cát, ngự thú hệ thổ tồn tại trong sa mạc như một vị thần, phất tay một cái có thể khống chế chia cát làm đôi, còn có thể che giấu dấu vết của chính mình.

“Mặc dù Điềm Điềm còn nhỏ, nhưng có thể lợi hại hơn ngự thú hệ thổ khác, còn có thể tạo ra bão cát ở trong sa mạc, có thể gây ra thương tổn ở cấp bậc tai họa.” Thượng Quan Tiêu nói với vẻ mặt tự hào.

Bạch Hiển lại thở dài trong lòng, Mạc Tư cùng với Lam Giáng lại bị thương rồi, tuy rằng chính là một chút vết thương nhỏ, chảy vài giọt máu, lại làm cho hắn ý thức được, ngự thú cấp 20 không đủ dùng, hắn cần phải nâng cao thực lực của mình lên mới được.

Bằng không một khi chống lại người khác cũng có hai ngự thú cấp 20, nhất định sẽ bị thiệt thòi lớn.

Ốc đảo vào ban đêm là một không gian yên bình, bọn họ thậm chí còn không dựng lều, trải qua một đêm ở bên ngoài thập phần thoải mái, nằm dưới tàng cây dựa vào nhau liền ngủ.Mãi đến ngày hôm sau, đối diện mê cung có một đám người đi ra, Bạch Hiển mới từ trên mặt đứng dậy, xoa ánh mắt nhìn thoáng qua, song phương im lặng nhìn nhau.

[Ha ha ha ha đến đây đến đây!]

[Cười chết, huynh đệ lúc này mới đi ra, thấy bọn họ ngủ thoải mái như vậy, trong lòng có phải có chút cảm thấy không cân bằng đúng không.]

[Ô ô ô ô hắn hảo nhuyễn! Hảo ngoan! Thật muốn nhéo a!]

[Trên lầu mang cho ta một cái……]

Bạch Hiển dừng động tác xoa mắt một chút, đầu óc lúc này mới thoát khỏi trạng thái chưa tỉnh ngủ, quay người lại hoạt động bình thường, ngẩng đầu cười nhìn bọn họ: “Xin chào mọi người.”

Người đối diện cũng chính là người đã từng gặp hai lần, tiểu cô nương cũng không khách khí mà trả lời: “Không tốt, một chút không tốt!”

Biểu cảm trên mặt hoàn toàn tức giận, mấy người bọn họ ở bên trong vòng vo nửa ngày, hoàn toàn rơi vào trạng thái lạc đường, còn gặp rất nhiều sinh vật quần cư khó chơi, có sao biển, chuột sa mạc, cấp bậc không cao, lực công kích cũng không mạnh, chính là có điểm dọa người, cái này quên đi, sinh vật quần cư theo nhiều như vậy cư nhiên bọn bọ không đụng được mọt nhiệm vụ mục tiêu nào!

Quỷ diện chu mới là mục tiêu lớn nhất trong nhiệm vụ, 100 điểm tích phân cũng đủ để họ trả giá thám hiểm một lần, chính là nghĩ muốn quay đầu lại thăm dò bên kia lại gặp người cát khổng lồ, này thật sự không thể so sánh với những lần trước, bọn họ sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, không nghĩ tới cư nhiên trực tiếp đi ra.

Không tốt, không tốt a!

Bạch Hiển gợi lên một nụ cười chân thành, “Vậy nhiệm vụ của các ngươi có hoàn thành không?”

Tiểu cô nương cảnh giác nhìn hắn, “Không có, vậy thì sao?”

Bạch Hiển lộ ra ưu điểm của mình, bày ra vẻ mặt ngây thơ, rất nghiêm túc nói: “Chúng tôi hiện có bao nhiêu tơ nhện, đổi một tấm thẻ 20 điểm cho một đoạn, thế nào?”

Vẻ mặt mấy người bọn họ không thể tin được nhìn hắn.

Cái gì?!!

Chính mình tự hoàn thành xong! Còn có thể lấy ra trao đổi??

Mấy người bọn họ cảm thấy chính mình thương tích đầy mình, tiểu cô nương xem xét vẻ mặt vô tội của hắn, có chút dao động: “Đây là thật?”

Một mét tơ nhện phải được nối liền, bị đứt thì không tính.

Bạch Hiển bình tĩnh gật đầu.

Tiểu cô nương cắn răng, “Được! Chỉ có thể mở 3 tấm thể 20 điểm, đổi ba tấm!”

“Bàn giao!” Bạch Hiển cao hứng mà kêu mấy người còn lại thức dậy, đem ra tơ nhện còn dự đặt ở trên mặt đất, như bày hàng quán để cho bọn họ lựa chọn.

Vẻ mặt bình tĩnh này khiến cho những người này thở phào nhẹ nhõm, mỗi người đều tự chọn 3 đoạn tơ nhện rồi đi ra, bắt đầu chỉnh lý rồi dựng lều trại chuẩn bị nghỉ ngơi.

Mấy người Bạch Hiển nướng lại vài lon, thu thập đồ đạc rồi lên đường.

Bí cảnh không biết còn bao xa, nếu bọn họ không kịp thời gian ra ngoài thì thật đáng tiếc.

Theo thời gian chậm rãi qua đi, bọn họ cũng dần dần rời xa ốc đảo, chính là cảnh sắc xung quanh như thêm không ít sinh khí.

Màu vàng tượng trưng bao phủ sa mạc dần dần bị mặt cỏ bao trùm, từ một vài lùm cỏ dần dần trở nên dày đặc, chậm rãi đem sa mạc khô hạn biến thành một thảm màu xanh.

Cây cối xung quanh cũng bắt đầu nhiều lên, thậm chí còn có thể nhìn thấy một số loài chim bay trên không trung, gió thổi trong không khí mang theo một chút hơi thở nóng bức, xa xa còn có thể nghe thấy vài tiếng thú gầm và hươu kêu.

Thảo nguyên Châu Phi hoanh nghênh các ngươi!

Bạch Hiển không nói gì mà nhìn mọi thứ trước mắt, sự im lặng của núi rừng và sa mạc mà hắn đi qua đã không còn nữa, hắn đã hiểu được bố cục bí cảnh của khảo hạch này, rừng rậm và đầm lầy tượng trưng cho mùa xuân, sa mạc nóng và bức bích động tượng trưng cho mùa hè, mua thu thì là thảo nguyên cùng với mãnh thú, kế tiếp đi ra phỏng chừng là mùa đông có tuyết mù mịt cùng với vách đá dựng đứng.

Thảo nguyên, vượt qua như thế nào a?

Bọn họ tạm thời ngừng lại, thượng lượng các phương án cùng với lộ tuyến đi qua, Thượng Quan Tiêu nhìn trúng một cái địa hình tương đối bằng phẳng, nhưng khoảng cách với trạm nghỉ ngơi tương đối xa.

Vương Kha thì nghĩ nên lựa chọn đường đi ngắn nhất, cho dù địa hình không quá trống trải, nhưng nhiệm vụ mục tiêu được liệt kê cũng rất nhiều, khá khả quan.

Bạch Hiển cùng Đông Phong đều nhìn nhau, đều không thể đưa ra quyết định, vì vậy họ chỉ đơn giản đưa ra một quyết định công bằng——

“Kéo búa bao!”

“Kéo búa bao!”

Hai người đồng thời ra tay, một búa một bao, Thượng Quan Tiêu đắc ý thu hồi tay, “Ta thắng!”

Vương Kha buồn bực gật đầu, hắn cũng không phải không chịu nổi, “Vậy đi thôi.”

Bọn họ tiếp tục tiến lên phía trước, nhưng rất nhanh họ đã nhận ra có gì đó không đúng, cái gọi là vọng sơn chạy ngựa chết, nghĩa là nhìn rất gần nhưng thực tế khoảng cách có thể khiến người ta chạy gãy chân, họ đang rơi vào một loại tình huống như vậy, xung quang đều là thảo nguyên, nhưng lại không biết đích đến là ở đâu, càng kỳ lạ hơn là xung quanh có thể nghe thấy rất nhiều tiếng động vật, nhưng lại không thấy một bóng dáng nào.

Họ có thể nhìn thấy khu rừng nhỏ vốn được chỉ định là điểm giữa trên bản đồ, nhưng dù đã đi bộ hơn một giờ, họ vẫn có cảm giác như vẫn ở chỗ cũ!

Bọn họ bất đắc dĩ phải dừng lại, thảo nguyên không giống sa mạc trước đó, địa hình rộng lớn, vô biên vô hạn, bọn họ chỉ bằng tự mình đi đường khẳng định là không đến được đích, vậy thì chỉ có thể thả ngự thú ra làm tọa kỵ rồi?

Chính là trừ bỏ Bạch Hiển có hai long tể, hình thể ngự thú của những người khác hiển nhiên không thể chở người, mặc dù vậy hình thể long tể quá to cũng rất dễ dàng thu hút ma thú tới.

Trăm triệu không nghĩ tới vừa vào thảo nguyên bước đầu chính là gấp rút lên đường.

Cũng may mắn là nhiệt độ nơi này không nóng khi ở trong sa mạc, mới vừa nghĩ như vậy, trên đầu bỗng nhiên tụ lại một đám mây đen, ngay sau đó là tiếng sấm cuồn cuồn vang lên, mạnh đến nỗi mang đến một loại cảm giác bị đè ép.

Bọn họ bất động nhìn nhau, lập tức tản ra tìm chỗ trú mưa, trú dưới gốc cây tuyệt đối không được, khi tia chớp đánh xuống, trú dưới đó khẳng định là tự đi tìm đường chết.

Sấm sét phía trên càng ngày càng dày đặc, vị trí của bọn họ cũng không quá tốt, xung quanh đều là mặt cỏ, không hề có một rừng cây nào.

Thế thì chỉ còn chỗ đã quyết định trước đó thôi.

Bạch Hiển không hề do dự, thả Lam Giáng ra, Lam Giáng thân là giao long tất nhiên là không sợ nước, thân thể có thể phóng to, chở bốn người trên lưng nó cũng coi như dư dả.

Lam Giáng cúi đầu bỏ chạy trong nháy mắt, nhưng sấm sét trên đầu nó lại chậm rãi đình chỉ, xung quanh một mảnh yên tĩnh, trong cơn mưa lớn đột nhiên có một tia chớp, ánh sáng chói lóa làm cho bọn họ nhịn không được nhắm mắt lại, theo sau động tác, dưới thân Lam Giáng ngày càng nhanh hơn, thậm chí còn có xu hướng né tránh.

Bạch Hiển mở mắt ra, phát hiện tia sét không chỉ dày đặc mà còn thỉnh thoảng đánh xuống thảo nguyên!

Chỗ bọn họ đang đứng nghiễm nhiên trở thành trung tâm tia chớp đánh xuống!

“Oành!”

Một đạo tia chớp đánh thẳng xuống, liền từ trên đầu bọn họ hạ xuống!

Mấy người bọn họ nhịn không được ghé vào trên lưng Lam Giáng nhắm mắt lại, ánh sáng chói mắt hoàn toàn đem bọn họ bao vây. Một lát sau, Lam Giáng rốt cuộc cũng né tránh được, tia sét đánh xuống nền cỏ để lại một vết đen.

Khi khoảng cách giữa họ và rừng cây càng ngày càng gần, tia chớp trên đầu ngày càng dày đặc, ý đồ muốn bọn họ lưu lại!

Lam Giáng lại tăng tốc, nước mưa tích lại trên nền cỏ, tuy rằng có thể làm cho Lam Giáng di chuyển nhanh hơn, nhưng mỗi lần tia chớp đánh xuống cũng dẫn đến việc tích điện nhiều hơn!

Trong cơn mưa lớn, bốn người ngồi trên độc long, nắm chặt vảy của Lam Giáng, mưa lớn ập xuống không thương tiếc, sấm sét nổ vang trên đầu, tia chớp đều xuất hiện, mưa càng lớn, dòng điện cũng theo đó càng nhiều, xâm nhập vào cơ thể, không ngừng kích thích cơ bắp của bọn họ.

Bọn họ chỉ có thể nắm chặt tay, tốc độ Lam Giáng như xe thể thao, hơi sơ ý cũng có thể bị chia cắt.

Bạch Hiển ngồi ở đằng trước, ở trong mưa to miễn cưỡng có thể mở mắt, thấy cách đó không xa là rừng cây, còn chưa kịp cao hứng, trong rừng cây liền bước ra một đàn sư tử. Đây là một đàn sư tử do ba con đực dẫn đầu, một đàn sư tử khổng lồ bao gồm bốn mươi con chặt chẽ chiếm cứ khu rừng, không chừa một vị trí nào, ba con sử tử canh giữa ở biên giới cảnh giác nhìn bọn họ.

Đàn sư tử!

Bọn họ tuyệt đối đánh không lại!

Trong đầu Bạch Hiển loạn cả lên, bất quá hắn buộc chính mình phải tỉnh táo, nếu là khảo hạch liền có phương pháp để thông qua!

Bạch Hiển nắm chặt tay, hạ quyết tâm, lớn tiếng nói với người phía sau: “Ta muốn đánh cược một phen! Các ngươi có tới hay không?”

“Đến! Đều lúc này rồi, còn có thể làm sao bây giờ?” Thượng Quan Tiêu được Đông Phong che chở trong ngực, ngay cả đầu cũng không nâng lên.

“Liền xông lên thôi!” Thần sắc Vương Kha không sao cả, thậm chí còn có thể ngẩng đầu đối với thời tiết tỏ vẻ một chút khinh thường.

Trong mắt Bạch Hiển hiện ý cười, rất nhanh liền bày ra vẻ mặt nghiêm túc, trước khi đến gần khu rừng, Bạch Hiển cùng với Lam Giáng đồng thời ăn ý, thân thể vung lên, mấy người bọn họ nhất thời bị sút bay ra ngoài, theo sau đó thân thể của Lam Giáng biến mất.

Bọn họ lăn lộn vài vòng trong đám lá rụng, lập tức đứng dậy, tìm đồng đội dựa vào, cảnh giác nhìn bầy sư tử xung quanh.

Những con sư tử cái xung quanh bày ra nhiều loại tư thế khác nhau, hoặc đứng hoặc nằm úp sấp, thần sắc hoàn toàn tự nhiên, một chút cũng không bị quấy rầy.

Những con sư tử nhỏ tò mò nhìn bọn họ, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu cắn vào chân và đuôi đồng bạn, bộ dáng hết sức ngây thơ, nhưng rất nhanh liền tự đứng lên chơi đùa, một chút cũng không quan tâm những nhân loại kì lạ này.

——————————————————
Bình Luận (0)
Comment