Rất nhanh, sắc mặt của Đường Trữ chậm rãi cứng ngắc, mấy người ở bên cạnh đều đưa ánh mắt tò mò, ngoại trừ vẻ mặt như xem kịch vui của Bạch Quỳnh đang quay đầu lại nói nhỏ với Bạch Hiển một câu, "Cẩn thận một chút, Khiếu Thiên sắp ra ngoài!" Sau đó một con ngân lang lập tức xuất hiện.
Thời điểm Bạch Hiển tiến đến bên người hắn, Khiếu Thiên lại đại náo thiên cung ngay tại trong không gian, lập tức kêu ngao ô ngao ô giống như hắn ngược đãi nó vậy, vừa mới tán gẫu xong, lại bắt đầu điên cuồng cào sàn nhà.
Đường Trữ đè nén cơn tức trong người, nhìn thấy con ngân lang nào đó vồ lấy đối phương, vừa tức giận vừa buồn cười, lực hấp dẫn của Bạch Hiển lớn như vậy sao?
Bạch Hiển đã chuẩn bị đầy đủ sau khi nghe thấy lời nói của nhị ca, thành công tiếp được đại cẩu hơn 100 cân, lại lặng lẽ né tránh hành động liếm mặt một cách nhiệt tình của ngân lang, hai tay của hắn ở trên người nó xoa một trận, hoàn toàn thỏa mãn dục vọng vuốt ve bộ lông của nó.
Dù sao cũng mới đi ra từ bí cảnh, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, Bạch Hiển cảm giác được đau đớn trên tay, thả ngân lang xuống mặt đất, "Được rồi, được rồi, tay ta đau, ngươi tự mình đứng đi."
Khiếu Thiên rất nhu thuận ngồi dưới đất, còn vươn một móng vuốt lay hắn, hai mắt trong suốt điên cuồng ám chỉ, Bạch Hiển khi nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của nó, vội vàng đưa tay bắt lấy tay nó, xúc cảm từ chân của nó truyền đến tay hắn rất tuyệt, làm cho Bạch Hiển lại nảy sinh ý tưởng được nằm trong lòng nó và chơi đùa với đại móng vuốt của nó.
Khiếu Thiên và hắn nhìn nhau, một người một sói không hiểu rõ ý của đối phương, Khiếu Thiên hết sức kiêu ngạo "ngao ô" một tiếng, rồi đứng dậy, chỉ chờ cả người Bạch Hiển ngã xuống rồi ôm lấy, Bạch Hiển áp chế kích động trong lòng, lập tức xua tay, "Không chơi không chơi, bọn ta muốn đi xếp hàng, hẹn gặp lại sau."
Sắc mặt Khiếu Thiên lập tức mất mát, ánh mắt lập tức sầm lại, dáng vẻ này làm cho những người nhìn thấy được đều đau lòng, Bạch Hiển xoa xoa đầu nó dỗ dành một hồi, cho đến khi càng nhiều người đi ra từ bí cảnh bắt đầu xếp hành mới hoàn toàn buông ra.
Đứng ở trong đội ngũ, vẻ mặt Vương Kha rất hâm mộ, "Đây là sức mạnh của sắc đẹp sao? Ta cũng muốn sờ ngân lang Khiếu Thiên."
Vẻ mặt Bạch Hiển đắc ý, không chút nào che dấu: "Ai, kia thật sự không có biện pháp, mĩ lực của ta quá lớn rồi! Để tranh thủ lần tiếp theo cho ngươi sờ một chút nhé!"
Vương Kha có chút động tâm: "Hay là thôi đi, ta có chút không dám......" Dù sao thanh danh của Đường Trữ rất nổi tiếng, một đại lão như vậy làm sao có thể để ngự thú của mình bị sờ như thú cưng thì làm sao được? A đương nhiên, Bạch Hiển không giống vậy, dù sao Bạch nhị ca cùng với Đường Trữ có mỗi quan hệ không tệ lắm.
Bạch Hiển do dự một giây, sau đó xua tay nói: "Chắc không có việc gì đâu!"
Hai người còn muốn tán gẫu thêm vài câu, nhưng những người bên cạnh đều xếp thành hàng rồi bắt đầu an tĩnh, vì vậy bọn họ cũng không thể tiếp tục nói chuyện.
Thời gian trôi qua từng chút một, từ phía sau núi của Thiên Huyền, có rất nhiều thí sinh vượt qua được khảo hạch thí luyện bắt đầu xếp hàng dưới ánh mắt trời gay gắt, rốt cuộc cũng chờ được vài người cuối cùng xuất hiện.
Vài vị lão sư canh giữ ở bên cạnh cửa bí cảnh, bọn họ chuẩn bị đóng cửa bí cảnh, các thí sinh chưa thoát ra được sẽ được dịch chuyển ra ngoài trước khi cánh cửa đóng lại.
"Đông——!" Một tiếng chuông nặng nề truyền đến, tượng trưng cho khảo hạch chấm dứt, vài vị lão sư triệu hồi ngự thú, câu thông với bí cảnh, những người còn ở trong bí cảnh sẽ bị đẩy ra ngoài, sau đó, cánh cửa bí cảnh dừng xoay tròn, lốc xoáy chẫm rãi nhỏ lại, đến cuối cùng hoàn toàn biến mất, cuối cùng khảo hạch chính thức kết thúc!
Không chậm trễ quá nhiều, ngay cả những thí sinh bị đẩy ra ngoài đều mang vẻ mặt tự tiếc hận cùng tự trách, quá trình diễn ra vẫn được tiếp tục, hiệu trưởng đúng trước mặt bọn họ, quang não của bọn họ lập tức công bố xếp hạng,
"Tất cả khảo hạch chấm dứt tại đây, các thí sinh dành được vị trí xếp hạng trong tổng số 2000, chúc mừng các ngươi, trở thành một phần trong Thiên Huyền, còn những thí sinh còn lại không cần tiếc nuối, cho dù lần này thất bại cũng không có nghĩa tương lai của các ngươi so với 2000 người còn lại tối tăm, mỗi người, mỗi một ngự thú đều không thể dự đoán trước được điều gì.
Đồng dạng, nhóm thí sinh thông qua khảo hạch, mời mọi người chú ý, lần thông qua khảo hạch này chỉ có thể nói các người tạm thời chiến thắng những người khác, không có nghĩa các người là thiên chi kiều tử của Thiên Huyền, muốn có một tương lai tốt hơn, cần phải cố gắng làm tốt hơn, càng phải có ý chí kiên cường hơn, càng có phẩm chất ưu tú hơn bất cứ ai!
Hiện tại khảo hạch đã kết thúc, thỉnh các ngươi đem giáo chương trả về, sau đó trở về nghỉ ngơi vài ngày, trước 8 giờ sáng ngày 1 tháng 9 trở lại Thiên Huyền để điền tự liệu."
Hiệu trưởng tạm dừng một chút, nhìn dưới đài là một đám thiếu niên bồng bột, cười cười, "Chúc ngày mai càng thêm tốt đẹp! Giải tán!"
Vừa dứt lời, dưới khán đài lập tức sôi sục đứng lên, Bạch Hiển khó khăn đi vòng qua đám đông, nghe xung quanh hoặc là vui mừng, hoặc là thương tâm, mang theo tâm tình phức tạp xếp hàng đổi giáo chương.
Không thể không nói, vị hiệu trưởng này thực sự rất giỏi trong việc lôi kéo lòng người, co được dãn được, xoa dịu tâm lý của không ít người có mặt tại đây, và tất cả mọi người đều sẽ tiến tới những mục tiêu cao hơn và xa hơn.
"Các ngươi đem giáo chương bỏ vào thùng bên trái, rồi lấy một cái khác ở thùng bên phải, giáo chương của trường có tác dụng rất lớn, nhớ rõ phải bảo quản cẩn thận!" Lão sư phụ trách thay giáo chương nhắc nhở bọn họ.
Đến phiên Bạch Hiển, hắn hết sức tự giác hoàn thành lời nhắc nhở của lão sư, một lần nữa cầm giáo chương đeo lên trước ngực, sau đó cùng Vương Kha đi ra khỏi cổng trường.
Bạch Quỳnh cùng Đường Trưc cần lưu lại để duy trì trật tự, hai người bọn họ có thể tự về trước.
Hai người bọn họ đứng ở trước cửa học viên nguy nga, hai bên ngã tư đều yên tĩnh, trên đầu là ánh mặt trời cực nóng, giống như trái tim nhiệt huyết của những người trẻ tuổi.
Liếc nhau, Bạch Hiển là người đầu tiên khinh thường nói: "Cho nên chúng ta vì cái gì phải đứng đây phơi nắng vậy?"
"Điều đó cho thấy ngươi ngu ngốc!" Vương Kha lập tức chạy đến chiếc xe đang đậu bên đường.
Bạch Hiển tức giận đuổi theo, ngồi trên xe do Tô Triết tới đón, "Sư huynh đã lâu không gặp!"
Khuôn mặt Tô Triết từ trước tới nay đều vạn năm không đổi, lúc này lại nở nụ cười yếu ớt, "Đã lâu không gặp, sự phụ đang đợi các ngươi ở nhà, biểu hiện lần này của các ngươi rất tốt!"
Lời nói rất bình thản, nhưng rất chân thành, hai người đều nở nụ cười, lại oán hận lẫn nhau, dọc đường đi lại cãi nhau cho đến khi đặt chân tới sân nhà Trác Phong.
Ngay khi xe vừa đậu vào cổng, Trác Phong đang đợi ở cửa liền thấy được hai người đang cãi nhau, nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của đồ đệ nhà mình, nhịn không được cười rộ lên, "Hai vị, ta thấy các ngươi vẫn còn khỏe lắm a! Nhanh chạy xuống ăn cơm!"
Hai người lúc này mới dừng cãi nhau lại, một người vọt tới, một người đi kế bên, Bạch Hiển cười nói: "Ông ngoại, người ở bên trong chờ chúng ta là được, nhiệt độ bên ngoài nóng như này......"