Ta Ở Tinh Tế Chấn Hưng Long Tộc

Chương 46

Bạch Hiển còn chưa kịp phản ứng, từ trong trạm nghỉ chạy ra một đội chiến sĩ mặc đồng phục "Trị an", đội trưởng cầm quang não liên lạc với những đội khác.

Cây cối trước mặt đột nhiên sập xuống, đại thụ ầm ầm ngã xuống, tro bụi bay tứ tung, ngay sau đó, vài con côn trùng gớm ghiếc từ bên trong đi ra, đồng thời những ma thú còn sống từ trong rừng rậm nhanh chóng chạy ra.

Chúng nó đều điên cuồng chạy trốn, từ trạm nghỉ trốn thoát ra ngoài.

Người xung quanh vội vàng trở lại trạm nghỉ, khẩn trường nhìn trùng tộc, chuẩn bị chạy ra ngoài.

Một số chiến sĩ lập tức bao vây bọn họ, tạo thành một nửa vòng tròn bảo hộ, ngự thú đều là lang khuyển cuồng phong thuần sắc[một màu], đại lang khuyển màu xanh đen đứng thành một hàng với chủ nhân của chúng, bằng mắt thường có thế thấy được cảm giác an toàn mà họ tạo nên, những người ở trạm nghỉ thở phào nhẹ nhõm.

"Xoát!" Một vài con trùng tộc dẫn đầu lao ra trước mặt bọn họ, Bạch Hiển là lần đầu tiên nhìn thấy trùng tộc, thân thể chúng cao lớn, vỏ ngoài cứng cáp, có hàng gai sắc bén, những cái miệng gớm ghiếc treo trên đầu, đây là những con trùng tộc dạng nhện thường được thấy nhất, trùng trong tộc so với tụi nó còn xấu xí hơn rất nhiều.

Lòng mọi người đều khẩn trưởng, hồi hộp nhìn những chiến sĩ canh giữ tiền tuyến.

Cuồng phong lang khuyển nhanh chóng chia thành ba đội hình, đội hình đầu lĩnh tiên phong là những con lang khuyển cường hóa thân thể, bọn nó đứng thẳng nhìn chằm chằm vào trùng tộc, đánh bay những con chu trùng [trùng tộc họ nhện] đang nện bước ngừng lại.

Những con lang khuyển đứng ở trung gian có trách nhiệm gọi lên gió lớn, phụ trách giảm bớt sát thương và áp lực cho đội tiên phong, thời điểm trùng mâu chuẩn bị đâm tới, một cỗ gió lớn nổi lên, làm sượt đòn đánh của những con chu trùng đó.

Sự ăn ý của những con lang khuyển rất cao, khi trùng mâu hoạt động hướng về bên kia, bọn chúng sẽ né qua một nên, đảm bảo không có một sai lầm nào xuất hiện.

Một số con bảo hộ bên người chủ nhân gọi ra gió lớn, bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ lưu chuyển của gió, hình thành một trận gió lốc khổng lồ, gào thét bay về phía trùng tộc.

Phong nhận[lưỡi kiếm gió] đánh lên lớp vỏ ngoài cứng rắn của trùng tộc, thậm chí còn phát ra âm thanh thanh thúy "Đinh", đợt phong nhận[lưỡi kiếm gió] đầu tiên chỉ để lại một số dấu vết trên người trùng tộc.

Phong nhận[lưỡi kiếm gió] dần dần biến mất, sau đó đợt tấn công thứ hai được tiếp tục, lần này phạm vị phong nhận[lưỡi kiếm gió] tạo ra lớn hơn và rộng hơn so với lần trước, gần như bao trùm toàn bộ trùng tộc, trùng tộc cảm giác được nguy hiểm, cùng tập trung lại một chỗ, dùng đội hình phòng ngự để chống đỡ phong nhận[lưỡi kiếm gió].

Chính là đội tiên phong cũng không phải ngồi không, một con lang khuyển màu đen lập tức vọt tới trước khi phong nhận đang đổ bộ, trực tiếp cắn đứt trùng mâu[cẳng tay hoặc chân] của một con trùng tộc, mấy con khác lập tức tiến lên hỗ trợ, đem tập thể trùng tộc tha đi, nháy mắt khi phong nhận ập đến, hàng nghìn lưỡi kiếm tiếp tục chém vào người trùng tộc.

"Phốc thử——" Thân thể trùng tộc lập tức chia làm hai, máu đỏ phun trào, tản ra một mùi hương khó ngửi, nhóm lang khuyển lập tức nhảy ra xa, không để ý tới những thi thể mà chuyển hướng tới mấy con trùng tộc khác.

Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong vài giây, phản ứng, ăn ý, lực lượng đều khiến cho những người chứng kiến nó ngơ ngác, đồng thời thả lỏng tâm tình, các chiến sĩ khẳng định có thể đem trùng tộc thu phục.

Tuy nhiên, tình huống bất ngờ đột ngột xuất hiện, "Phanh!", một con lang khuyển bị ném ra xa, đâm vào thân cây phía sau, để lộ một vết máu rất sâu trên bụng.

Cây cối trong rừng lại gãy, tiếng đổ nát lại vang lên, hàng chục trùng tộc lại lao ra, vung đao và lao thẳng về phía lũ lang khuyển.

Tốc độ quá nhanh khiến cho nhiều người không kịp phản ứng, mấy con lang khuyển bị thương nặng, bị ném tới trước mặt bọn họ, phòng thủ đột nhiên bị phá vỡ.

Ngay sau đó càng nhiều trùng tộc từ bên trong lao ra, mỗi một con đều cao ít nhất 3m, bọn chúng nhìn chằm chằm đám người ở trạm nghỉ, khí thế hung bạo, tình huống trở nên đặc biệt nguy hiểm.

Bên tai luôn hiện lên âm thanh của lá cây, âm thanh "xào xạt" của lá cây vang lên, xen lẫn tiếng la hét, Bạch Hiển bối rối ở trong đám người gian nan tìm phương hướng, tay lập tức bị người cầm lấy, một giọng nói trầm ổn vang lên, "Là ta, nắm chặt."

Là Đường Trữ, Bạch Hiển lập tức bắt lấy tay hắn, hai người chạy ra khỏi đám người, bắt đầu trốn ra ngoài rừng rậm, đồng thời, chuông báo động vang lên lần nữa, cảnh báo những người còn ở bên trong, còn phát cảnh báo cho bên ngoài:

"Đô——lực lượng trùng tộc tập kích bất ngờ, thỉnh mọi người làm tốt phòng ngự, đã báo cho chủ thành, bộ đội trợ giúp đang trên đường tới đây."

Đây không thể nghi ngờ là một thông tin có tác dụng trấn an, trong đám người lập tức có người hô lên: "Sh*t! Chúng ta cũng không phải không có ngự thú, hoảng cái gì mà hoảng!"

"Chính là! Lão tử vẫn là lính đánh thuê! Các huynh đệ, để ta thả ngự thú ra chiến đấu!"

Ngay sau đó, rất nhiều người tiếp tục phụ họa: "Đúng vậy!!" Khí thế rung chuyển trời đất, tiếp thêm khí thế cho những người xung quanh.

Các loại sài lang hổ báo đột ngột xuất hiện bên trong đám người, lao về hướng trùng tộc theo hướng ngược lại, thành công câu thêm thời gian cho những người rút lui.

Càng ngày càng nhiều ngự thú xuất hiện, với tư cách là lính đánh thuê, bọn họ cũng không phải chưa từng đối chiến với trùng tộc, lúc trước còn chưa có phản ứng kịp, mà hiện tại nhiều người như vậy thì sợ cái gì!

Hơn phân nửa đám đông dừng lại, triệu hồi ngự thú cùng đồng bạn đối kháng trùng tộc, đại bộ phận còn lại là học sinh của Thiên Huyền, chưa từng thấy tình trạnh chém giết này sắc mặt đều tái nhợt, chỉ có thể đi theo đội ngũ chạy ra hướng bên ngoài.

Bạch Hiển bị Đường Trữ lôi đi, thẳng đến khi phía sau không còn vang lên tiếng trùng kêu và tiếng gầm rú của ngự thú mới dừng lại.

Bạch Hiển thở hổn hển ngẩng đầu lên, xung quanh có rất nhiều học sinh của Thiên Huyền, Đường Trữ triệu hồi Khiếu Thiên, Khiếu Thiên lúc này khác với dáng vẻ hắn thường thấy của nó, lúc này nó phi thường trầm ổn, thấy Bạch Hiển cũng chỉ lắc đuôi chào hỏi, sau đó lập tức đứng lên cảnh giác nhìn tình huống xung quanh.

Sau đó ngẩng đầu, "Ngao ô——" tiếng sói tru vang lên, Bạch Quỳnh vọt ra từ trong đám người, ôm lấy Bạch Hiển, "Tiểu Hiển!"

"Trời ạ, ngươi sẽ làm ta sợ đến phát điên mất!" Trong một ngày bị dọa tới hai lần, tâm Bạch Quỳnh rất mệt, nếu em trai xảy ra chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ tự đánh chết chính mình!

Bạch Hiển còn chưa hồi phục, cả người mơ hồ, tay vẫn nắm chặt Đường Trữ, tiếng gào thét của trùng tộc cùng âm thanh chiến đấu hỗn loạn của mọi người vẫn chưa biến mất, vẫn còn vang vảng trong đầu hắn, trước mắt chính là cảnh tượng đội ngũ trùng tộc ập đến, sự hoang mang và sợ hãi vẫn còn đọng lại trong cơ thể hắn, không khỏi khẽ run.

Đường Trữ phát hiện hắn không thích hợp, vươn tay ở trước mặt hắn lắc lắc, nhưng Bạch Hiển cũng không có phản ứng.

Mấy người Chu Ngạn cũng đi tới, nhìn bộ dáng của hắn, lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Sau nhìn hắn có chút ngơ ngác thế?"

Đường Trữ thật cẩn thận đem tay mình rút ra, kết quả Bạch Hiển lại tăng lực đạo, trên tay hơi truyền đến cảm giác đau đớn, Đường Trữ đành phải dừng động tác, "Không sao, khả năng bị dọa sợ, hiện tại vẫn chưa hoàn hồn lại."

Trong đầu truyền đến một trận đau nhức, Bạch Hiển rút tay lại, vẻ mặt thống khổ, làm cho Bạch Quỳnh sợ hãi đỡ hắn ngồi xuống, ôm lấy đầu hắn xoa nhẹ, "Làm sao vậy làm sao vậy? Tiểu Hiển? Ngươi nói ca biết đi?"

May mắn thay, cơn đau dữ dội chỉ kéo dài trong chốc lát rồi biến mất, nó đột nhiên đánh thức thần trí của Bạch Hiển, khi hắn mở mặt ra, thậm chí hắn cảm thấy mình còn trấn tĩnh hơn khi thú triều kéo tới.

Ánh mắt Đường Trữ khẽ nhúc nhích, khí thế trên người Bạch Hiển có chút không được bình thường, trở nên càng......trầm ổn? Cũng không giống, hình là......Khiến cho người khác càng tín nhiệm hắn hơn.

Trong không gian, Mạnh Chương đang cực kì lo lắng liền trầm tĩnh lại, nhịn không được nở nụ cười, từ thời khắc này trở đi, Bạch Hiển hoàn toàn đem thế giới này dung hợp, Thiên Đạo cũng không bài xích hắn nữa, ngược lại có thể sử dụng thân phận long chủ để hỗ trợ.

(Ý tứ chính là cấp bậc của Bạch Hiển sẽ không giảm nữa hahahahaha)

Bạch Quỳnh hạ thấp người, cùng Bạch Hiển đối mắt, Bạch Hiển bất đắc dĩ đẩy mặt hắn ra, "Không sao, vừa rồi không biết tại sao đầu đột nhiên rất đau."

Bạch Quỳnh lập tức khẩn trương đứng dậy, "Chờ ra ngoài, liền mang ngươi tới bệnh viện kiểm tra một chút." Dù có tính toán mọi thứ đâu ra đấy thì biển tinh thần của Bạch Hiển mới phục hồi nửa năm, vạn nhất xảy ra chuyện gì, hối hận cũng không kịp, đáng trách, cư nhiên không nghĩ tới việc đưa tiểu Hiển đi kiểm tra!

"Hiện tại có sao không?" Chu Ngạn cũng lo lắng ngồi xổm xuống nhìn hắn, bình thường hắn đúng là tùy tiện, lần này coi như thấy được bộ dáng ổn trọng của hắn.

Bạch Hiển lắc đầu, "Không sao, thoải mái hơn một chút rồi, chúng ta hiện đang ở đâu vậy?"

Bọn họ đứng dậy nhìn khung cảnh xung quang, tất cả những gì họ có thể nhìn thấy bằng mắt thường là những hàng cây sát nhau, hoàn toàn không có dấu vết của một con đường.

Những người xung quang cũng cố gắng tìm phương hướng, vội vã hỏi những người xung quang, nhưng đều vô ích.

Đường Trữ và những người khác đành mở quang não lên xem có thể định vị bằng quang não được hay không.

Một cảm giác nguy hiểm tự nhiên dâng lên, Bạch Hiển quay lại nhìn về hướng bọn họ đang chạy trốn, muốn mở miệng định nói gì đó.

Đường Trữ chú ý tới hắn, lập tức hỏi: "Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

Bạch Hiển lắc đầu, "Không rõ nữa, chúng ta vẫn là chạy nhanh khỏi đây."

Bọn họ liếc nhau, không nói gì chỉ nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Chu Ngạn một bên thu thập đồ đạc một bên nói: "Trùng tộc cao cấp rất ít, phần lớn đều là cấp thấp và trùng tộc trung cấp, chỉ cần không vượt quá cấp 50, lính đánh thuê có kinh nghiệm cũng có thể......"

Còn chưa nói xong, cây cối xung quanh lại đổ xuống, âm thanh đất lở và vết nứt trên mặt đất lại lần nữa hiện lên, khiến cho những người xung quanh hoàn toàn hoảng sợ.

Trùng tộc từ bốn phương tám hướng đều bao vây nơi này!

Việt Trạch khiếp sợ nhìn trùng tộc chuẩn bị hướng tới chỗ này, "Sao có thể, nếu chúng nó đã đến nơi này từ lâu thì đã trực tiếp lao ra khỏi khu rừng rồi? Bố cục này có chút giống......"

Đường Trữ lạnh mặt: "Có trùng tộc cao cấp chỉ huy!" Vừa dứt lời liền kéo Bạch Hiển lủi vào rừng cây bên cạnh, "Tự mình trốn thoát! Liên hệ quang não!"

Chung quanh đều là giọng nói hỗn loạn, Bạch Hiển vốn lúc trước còn bối rối, giờ lại cực kì tỉnh táo, thậm chí còn có sức lực nhìn xung quanh khi chạy trốn.

---------------

Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả

Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"

------------HẾT CHƯƠNG 46------------

Bình Luận (0)
Comment