Bạch Quỳnh trợn mắt há mồm, sau đó ừng ực uống một hớp nước, rất thức thời cúi đầu đưa tay, "Đúng đúng, hai người đều là đại sư, ta đây chỉ là tiểu nhân phụ trách hỗ trợ, xin mời."
Bạch Cảnh cũng kinh ngạc, sau đó cười nói: "Xem ra tiểu Hiển rất có thiên phú."
Bạch Hiển cũng không khiếm tốn, "Bình thường bình thường, có thể xem được."
Trác Phong đứng bên cạnh nhìn bọn họ đùa giỡn, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt đi.
Mãi đến giờ ăn cơm, bọn họ cũng chưa dán xong, Bạch phu nhân đành đi gọi, "Này? Có bao nhiêu người? Dán còn chưa xong sao? Mau đi ăn cơm."
"Con tới liền, nhị ca, qua bên trái một chút."
"Như vậy?"
"Qua thêm một chút nữa!" Bạch Cảnh nhìn rồi tiếp tục nói.
"Thế này được chưa?"
Bạch Hiển ngẩng đầu, nhìn từ dưới lên trên một cách cẩn thận, gật đầu: "Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi!"
Bữa trưa đơn giản, bọn họ rất nhanh liền ăn xong, lại bắt đầu giúp đỡ gia đình dọn dẹp nhà cửa, dọn phòng, mãi đến 3 giờ chiều mới có thể nghỉ ngơi một chút, liền nằm dài trên sofa không muốn nhúc nhích.
Ba người im lặng nhìn nhau, dù sao Trác Phong cũng đã lớn tuổi, có thói quen ngủ trưa, thường đi ngủ muộn vào buổi tối, lúc này còn chưa dậy, phía sau nhà bếp, Bạch phu nhân cùng với Bạch Thành đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho buổi tối.
Tiếng dầu nóng xì xèo trên chảo nóng, tỏa ra mùi hương khiến cả ba anh em đồng loạt chảy nước miếng nhìn nhau, Bạch Hiển đi tới bên cạnh Bạch Cảnh: "Đại ca, chúng ta mua một cốc trà sữa uống nhé?"
Từ trước tới nay Bạch Cảnh luôn đáp ứng yêu cầu của hắn, mở quang não: "Uống cái gì, ta không quen với chủ thành, kêu lão nhị xem cho ngươi."
Ba người lại tụm lại với nhau, lúc Bạch phu nhân mang theo một đĩa đồ ăn nhỏ đi ra, thấy ba người dính sát vào nhau thì thầm to nhỏ, cười: "Các ngươi đã làm xong việc rồi à? Có muốn ăn hay không?"
"Có!" Bạch Hiển cùng Bạch Quỳnh lập tức đứng dậy trả lời, nhận lấy đĩa bánh, mỗi người cầm một cái còn không quên nhét một cái vào miệng Bạch Cảnh.
Thịt tôm mềm hòa quyện với bột, mang theo nước sốt thơm giòn, khi cắn một ngụm, trong mềm ngoài giòn khiến bọn họ không thể ngừng ăn được.
Đồ ăn được giao tới rất nhanh, trước khi ăn xong đĩa tôm chiên thì robot đã bấm chuống cửa để báo rằng đồ ăn đã tới, sau đó đặt trước cửa và rời đi.
Bạch Hiển đi ra ngoài lấy đồ ăn, vừa lấy vừa nhìn người máy hình người ban đầu, đột nhiên nó chuyển đổi hình dạng phần dưới cơ thể, sau một loạt động tác, hóa thành hình dáng quấn hai bánh xe, nhanh chóng lao đi xa.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, người lớn trong nhà đều lo chuẩn bị bữa tối cho đêm giao thừa, ba đứa nhỏ thỉnh thoảng sẽ giúp đỡ, nói chung khá nhàn nhã.
Bạch Hiển có chút nhàn rỗi chạy đến chỗ Bạch phu nhân, vốn muốn xem có điểm tâm gì đó không, đột nhiên ánh mắt lại va phải tô cá chiên giòn, hắn nhanh chóng lấy tay bỏ miếng cá vào miệng, sau đó bị Bạch phu nhân gõ đầu, "Lại tới đây ăn vụng, còn không lại đây giúp bóc tôm!"
Bạch Hiển "haha" rồi nhận nhiệm vụ, hắn cũng đưa cho Bạch phu nhân một chút trà sữa, "Tới đây!"
Tôm không nhiều nên rất nhanh liền làm xong, Bạch Hiển lại cầm trà sữa uống tiếp, đôi mắt nhỏ nhìn xung quanh bếp, liền chuyển tới đối tượng đang chuẩn bị lẩu ở bên cạnh: Bạch Quỳnh.
Hắn liền nở một nụ cười ranh mãnh, chậm rãi vươn đôi tay ướt sũng của mình ra, sau đó – "Ba!" Bạch Hiển vỗ nhẹ vào gáy Bạch Quỳnh bằng đôi lạnh đầy nước lạnh của mình.
Bạch Quỳnh vì đòn đánh bất ngờ của hắn liền rùng mình, quay đầu ném đôi tay ướt sũng của Bạch Hiển đi: "Thằng nhóc này! Có gan đừng chạy! Quay trở lại đây!"
Bạch Hiển không chút sợ hãi, thậm chí còn quay đầu làm mặt quỷ: "Lêu lêu lêu, ngon thì tới bắt ta, ngươi không bắt được ta! Ha ha ha ha......"
Bạch Quỳnh bị hắn chọc tức, và sau đó vài phút——
"Còn dám không, hả? Thử cái khác xem?" Bạch Quỳnh trực tiếp khóa cổ hắn lại, thò tay vào trong quần áo của hắn, sau đó cù lét hắn.
Bạch Hiển cười khổng thở nổi, vặn vẹo điên cuồng trong vòng tay của Bạch quỳnh, cố gắng thoát khỏi khống chế, "Không dám......Không dám nữa, a! Nhị ca, mau thả ta ra!"
Bạch Quỳnh đẩy hắn, chán ghét nói: "Ra ngoài chơi, đừng làm phiền chúng ta làm việc!"
Bạch Hiển ngạo kiều quay đầu: "Hừ, nơi này không cho gia ở, vậy gia đi tới chỗ khác!"
Mọi người trong phòng liên tục cười lên, Bạch Hiển thật là, không nên đi khiêu khích anh trai của mình chứ, nhưng không thể không nói, hai anh trai đúng là thương hắn.
Nhị ca thật sự giống như Alaska, thân hình to lớn nhưng tính cách lại ngốc, thấy chủ nhân sẽ đứng dậy chơi đùa, còn đại ca ngoài mặt thì là nghiêm túc đại lão, nhưng khi đối mặt với đệ đệ thì sẽ lộ ra cái bụng mềm mại của mình, cùng với khuôn mặt nghiêm túc.
Khi bầu trời dần tối, đèn đường sáng lên, mùi thơm của món lẩu lan tỏa trong nhà Trác Phong, một nồi lẩu uyên ương được đặt giữa bàn ăn, sôi sùng sục, nguyên liệu được đặt cạnh bàn, bên cạnh bàn ăn là một cái nồi lớn, trong nồi chứa đầu các loại thịt hấp chính dàng cho ngự thú ăn.
Mấy con mèo lớn được thả ra đầu tiên, thấy Bạch Hiển liền đi qua cọ một cái, Bạch Hiển cũng không khách khí một chút nào, ngồi xuống đất sờ từng con một, khi đối mặt với Huyết Sư uy vũ khí phách của lão cha nhà mình cũng không sợ một chút nào, mà trực tiếp nằm sấp lên người nó.
"A! Thôn Huyết! Có phải bờm của ngươi hình như lại dày hơn chút rồi, để ta nói cho ngươi biết, trong đợt khảo hạch ta có gặp được một con sư tử trong rất giống ngươi đó......" Bạch Hiển nằm trên lưng nó bắt đầu nói luyên thuyên, huyết sư Thôn Huyết cũng rất kiên nhẫn nằm úp sấp, lâu lâu còn gầm nhẹ một tiếng đáp lại hắn.
Con mẫu sư[sư tử cái] màu trắng cũng nằm sấp bên cạnh, rất thả lỏng, chẳng qua có lúc hơi cáu kỉnh với hai tên nghịch tử bên cạnh.
Linh miêu và mèo báo bắt đầu chạy khắp nhà, cả hai đều thuộc họ nhà mèo, khả năng bật nhảy rất kinh ngạc, sau đó lại bắt đầu tranh đoạt gậy chọc mèo do Bạch Hiển làm cho chúng.
Một con từ lưng sư tử trắng nhảy bật qua, sau đó một con khác học theo, lúc đầu sư tử trắng còn nhịn được, chẳng qua lá gan của tụi nó ngày càng lớn, không chú ý đến ánh mắt không kiên nhẫn của sư tử trắng.
Cuối cùng sau khi con mèo báo ngậm gậy chọc mèo nhảy qua người sư tử trắng, sư tử trắng rốt cuộc không nhịn được nữa, liền cho hai con mèo nhỏ biết được thế nào là kính già yêu trẻ.
Bạch Hiển vẫn nằm trên lưng huyết sư, chỉ là ánh mắt quét qua, đầy vẻ châm chọc, đáng đời!
Bạch Chuẩn của Trác Phong vẫn luôn đứng im một chỗ chải lông, mọi hành vi quầy rầy phía dưới đều không liên quan tới nó.
Bạch Hiển nhìn nhìn, cuối cùng vẫn đến giờ ăn cơm, hắn rốt cuộc cũng phải thả 4 con rồng nhỏ ra, ngay cả khi hắn kêu chúng nó thu nhỏ thân hình lại, nhưng ngay khi 4 con rồng nhỏ đồng thời xuất hiện cũng gây chú ý rồi, làm cho những người có mặt ở đây hoàn toàn khiếp sợ.
Nhìn thấy ánh mắt tìm tòi cũng như nghiên cứu của ba mẹ và đại ca, Bạch Hiển lúng túng nở nụ cười, "Haha, cái này, mọi người còn nhớ quả trứng vàng không?"
Bạch Cảnh là người phản ứng đầu tiên: "Là cái thứ không biết ở đâu xuất hiện va vào đầu ngươi à?"
Bạch Hiển gật đầu liên tục, bắt đầu kể cho họ nghe, chẳng qua hắn không có nói tới cuốn sách thu thập rồng và thân phận long chủ, mà chỉ nói quả trứng vàng thực ra là truyền thừa của rồng, sẽ gọi về không ít long tộc, và điều hắn phải làm là củng cố sức mạnh của bản thân và nói với thế giới rằng long tộc vẫn chưa tuyệt chủng.
Sau khi nghe xong toàn bộ đều ngây ra, Bạch Quỳnh yếu ớt giơ tay. "Vậy ý ngươi là trong tương lai sẽ có nhiều ngự thú hơn phải không?"
Bạch Hiển ngượng ngùng gật đầu, khiến cho những người xung quanh sốc nhẹ.
Vẫn là Trác Phong xua tay nói: "Ai nha, không sao, dù sao đây cũng là cơ hội, sức khỏe của ta vẫn còn tốt, bảo vệ mấy đứa nhỏ cũng không thành vấn đề, nếu có chuyện gì không giải quyết được, người nhà luôn luôn sẵn sàng giúp đỡ ngươi!"
Mọi người trong Bạch gia đều gật đầu, đều là người nhà, thì phải luôn giúp đỡ.
Trác Phong cầm đũa nói: "Ha ha ăn thôi, lâu lắm rồi ta mới cùng các ngươi đón năm mới, lúc trước toàn qua nhà bạn tốt cọ cơm, rốt cuộc năm nay cũng được ăn một bữa cơm đoàn viên rồi!"
Con gái lấy chồng nhiều năm, nhà chồng thì luôn bận rộn, con trai quanh năm lại ra ngoài làm nhiệm vụ, Trác Phong tới tuổi này rồi, thỉnh thoảng sẽ ghen tị gia đình hạnh phúc của bạn tốt.
Lời này khiến cho Bạch Thành áy náy, vội vàng đứng dậy rốt rượu cho bố vợ, "Ai ba, hiện giờ lão đại đã lớn rồi, chúng ta cũng có thời gian rảnh rỗi, sau này nhất định sẽ thường xuyên về thăm ngài."
Bạch Hiển lập tức đứng dậy, "Này, hiện tại ta cũng ở chủ thành được không, ta có thể đi cùng ông ngoại."
Gia nghiệp của Bạch gia quá lớn, Trác Phong có thể hiểu được, mỉm cười đáp lại: "Được được được, các ngươi đã lớn rồi, ta chỉ chờ hưởng phúc mà thôi."
Bầu không khí bỗng trở nên ấm áp, hai người lớn đang bận nói chuyện với ông ngoại, chỉ còn ba người trẻ ở lại nhìn nhau, rất ăn ý là nhìn về phía ngự thú của Bạch Hiển, bắt đầu vùi đầu vào ăn.
Chín con ngự thú phía sau đều nhận được phần thức ăn của mình mà không tranh giành hay giành giật lẫn nhau, chúng không hề quan tâm đến chuyện của chủ nhân, ăn uống rất vui vẻ.
Bên ngoài đã bắt đầu đốt pháo, pháo hoa rực rỡ nổ rộ trên bầu trời, mọi gia đình đều vui vẻ, khói lửa tràn ngập mọi nơi.
"Nấc! Ợ......" Bạch Hiển ngồi phịch xuống ghế sofa ợ một hơi, ăn nhiều quá nên giờ hơi khó tiêu.
Bạch phu nhân vừa đau lòng vừa buồn cười, bà đun một ít nước đường nấu sơn tra rồi chia cho mỗi người một ít.
Một ngày tết thật vui, tất cả mọi người đều no bụng, ngay cả nhóm ngự thú sau khi ăn no cũng bắt đầu mệt mỏi, lúc này mới vội vàng tiếp nhận nước sơn tra.
Bạch Hiển uống một hớp nước, đè xuống cảm giác nấc cục, nhìn pháo hoa rực rỡ bên ngoài cửa sổ, vỗ nhị ca bên cạnh, "Nhị ca, mau đưa ta đi đốt pháo hoa, ta còn chưa được đốt đâu?"
Vài năm trước, hồn phách của Bạch Hiển vẫn chưa đầy đủ, không hiểu ý nghĩa của pháo hoa khi thấy chúng, mặc dù hai người anh luôn dẫn hắn đi nhưng bản thân hắn cũng chưa bao giờ chơi với chúng.
Nói xong, không đợi hai anh em đồng ý liền nhanh chóng đứng dậy: "Mau dẫn ta đi đốt pháo hoa, ba mẹ với ông ngoại có đi không?"
Người lớn không có ý định chơi vì vậy đều lắc đầu, Bạch Hiển vui vẻ theo hai anh trai đi ra ngoài chơi.
----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ha ha ha ha, đối với ta lễ mừng năm mới là như vậy, điểm khác biệt duy nhất là tôi thực sự ghen tị với Bạch Hiển!
Ta cũng muốn có một người anh trai chiều chuồng và cùng tôi đi đốt pháo hoa (Không phải tôi không thích), mà là do ở nhà có một đám tiểu quỷ thực sự rất khó nha!
------------HẾT CHƯƠNG 52------------