Mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng khi thời gian trôi qua, sức lực của họ ngày càng tiêu hao nhiều, cảnh vật xung quanh dường như không có gì thay đổi, à không, đá thì lại nhiều lên!
Đường Ninh và Việt Trạch là những người đầu tiên phát hiện ra quy luật của những viên đá, những viên đá lớn nhỏ xung quanh đều tập trung ở vị trí hơi lệch bên trái của họ, tạo thành một hình dạng rất quen thuộc, nhưng phạm vi quá lớn, nên mọi người quyết định vẽ một bản đồ cát.
Lăng Vị, Bạch Quỳnh cùng Chu Ngạn, Đường Ninh, bốn người được hoa tinh linh dùng dây leo buộc lên không trung, một người một hướng, sau đó ghi nhớ, rồi trực tiếp báo cáo cho Việt Trạch bên dưới.
Khi từng điểm nhỏ được đặt xuống đất, nhìn từ điểm trung tâm... Bạch Hiển nheo mắt lại,
"Bát quái đồ?"
Những người xung quanh đều ngẩng đầu nhìn hắn, ở thời đại tinh tế đã không còn những thứ như bát quái đồ, mặc dù là lần đầu tiên nghe nhưng Việt Trạch lại rất hưng phấn nhìn hắn, "Cậu biết đây là cái gì? Trên thực tế đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hoa văn này!"
Bạch Hiển mở miệng, "Ừm......chính là......" Hắn suy nghĩ kỹ về cách dùng từ của mình, "Đây là một trận pháp rất cổ xưa, có 8 cửa, theo các gợi ý khác nhau có thể đi ra những cách giải khác nhau, nếu không chọn đúng con đường, thì mãi mãi không ra được."
Việt Trạch lập tức nhường chỗ, "Cậu tới."
Bạch Hiển ngồi xuống rất do dự nhìn xung quanh, "Tôi sẽ giải thích cho mọi người trước, 8 cửa được phân biệt là: Kiền, Khôn, Chấn, Tốn, Khảm, Ly, Cấn, Đoái. Tương ứng với trời, đất, sấm, gió, nước, lửa, núi, đầm. Chúng ta phải tìm ra điểm đến mới có thể chọn con đường tương ứng."
*Kiền: đại diện cho trời
*Khôn: đại diện cho đất
*Chấn: đại diện cho sấm sét
*Tốn: đại diện cho gió
*Khảm: đại diện cho nước
*Ly: đại diện cho hỏa
*Cấn: đại diện cho núi
*Đoái: đại diện cho Trạch (sông, đầm)
Mấy người ngẩng đầu nhìn nhau, lập tức tản ra, quan sát chi tiết xung quanh.
Khi họ nhìn qua từng tảng đá, trong không khí xung quanh bỗng có một mùi tanh nồng nặc, giác quan của Bạch Hiển lập tức vang lên, đứng dậy thả Mạc Tư.
Mạc Tư ngay khi xuất hiện, liền chuyển sang trạng thái chiến đấu, đôi cánh lửa tỏa ra một nguồn nhiệt mạnh mẽ, bọn họ lập tức tập trung lại xung quanh Bạch Hiển, nghi ngờ hỏi hắn: "Làm sao vậy, tiểu Hiển?"
Bạch Hiển nói rất nghiêm túc: "Tôi cảm thấy rất, rất nguy hiểm!"
Đường Ninh, người đã tận mắt chứng kiến giác quan kỳ diệu của hắn, sắc mặt bỗng cứng đờ, lập tức thả Khiếu Thiên ra, những người bên cạnh cũng làm theo.
Những con ngự thú lập tức vây quanh chủ nhân của chúng, cảnh giác nhìn xung quanh, không khí xung quanh dường như trở nên nặng nề.
Chu Ngạn nhìn quanh một lượt, không phát hiện thấy bất thường gì. Nếu không phải thấy lão đại có động thái, lại nhìn bộ dang của mấy con ngự thú như đang đối mặt với kẻ địch cường đại, thì hắn chắc chắn sẽ không thấy căng thẳng chút nào.
Cảm giác nguy hiểm ngày càng mạnh, toàn thân như bị kéo căng khiến cho Bạch Hiển cảm thấy đau nhói, trong lòng hạ quyết tâm, theo cảm giác trong lòng đi về một hướng, "Tôi nghĩ chúng ta nên con đường Cấn kia, mọi người có đi không?"
Đường Ninh không do dự đuổi kịp, theo sau là Bạch Quỳnh cùng Vương Kha, hai người dĩ nhiên cũng tin tưởng Bạch Hiển.
Việt Trạch và mấy người khác nhìn nhau, cũng lựa chọn tin tưởng.
Rời khỏi khu vực đá đó, Bạch Hiển liền cảm thấy thoải mái, thở ra một hơi, trong lòng liền nhớ lại những gì ông nội đã chỉ cho hắn: nh: Cấn phục bát đông bắc tây Sơn, hướng Đông Bắc, tiên thiên số 7, ở đây không có chi tiết nào khác, vậy thì có phải là bảy bước? Bảy mét? Hoặc cái gì đó liên quan đến số bảy?
Bảy Hiển di chuyển rất nhanh, nhưng người đi sau ngày càng kinh ngạc, không phải, cái này không cần phải căng thẳng sao? Đi nhanh như vậy thật sự không có chuyện gì sao?
Nhưng rất nhanh, khi họ đi đến cách điểm khởi đầu bảy mét, xung quanh gió bỗng nổi lên, gió càng lúc càng mạnh, khiến họ không thể đứng vững.
Hầu như mọi người đều run rẩy trong lòng, đi nhầm?
Bạch Hiển cũng không dám tin vào mắt mình, nhưng cảm giác nguy cơ không thể kiểm soát đã biến mất, vậy thì... chắc là không sao chứ?
Gió xung quanh càng lúc càng lớn, có vẻ như có xu hướng hình thành lốc xoáy, Đường Ninh lập tức triệu tập bọn họ, "Tập trung! Tất cả qua bên này, nắm chặt người bên cạnh."
Bọn họ nắm tay nhau đứng thành vòng tròn, tuy nhiên cơn gió điên cuồng dường như đã quyết định sẽ cuốn họ đi sạch sẽ, nhanh chóng quét hết mọi người lên, bên tai chỉ văng vẳng âm thanh gió gào thét, hoàn toàn không nghe thấy người khác nói gì.
Bạch Hiển nhắm chặt mắt và miệng, tay nắm chặt đối phương, cơ thể không thể kiểm soát quay cuồng, không biết đã bay bao lâu, bọn họ rơi xuống đất, sau đó lăn xuống bậc thang "đùng đùng đùng".
"Hừ!" Người dưới thân phát ra một tiếng rên khẽ, Bạch hiển cố gắng nâng người dậy, cảm giác chóng mặt trong đầu vẫn chưa hoàn toàn biến mất, khiến tay hắn mềm nhũn, cả người ngã xuống.
"A!" Đường Ninh che mũi, ngạc nhiên nhìn người ở trên người mình, tay còn lại thì bị đối phương nắm chặt, "Vậy, có thể đứng dậy một chút được không?"
Bạch Hiển cảm thấy một cơn đau nhói ở trán, cuối cùng cũng hồi thần, đối diện với gương mặt tuấn tú trước mắt, cũng nhận ra tư thế của hai người và hai tay đang nắm chặt nhau, mặt đỏ ửng ngay lập tức rút tay lại, "Xin lỗi! Tôi không cố ý đụng phải anh!"
Nói xong còn xoa xoa cái trán của mình, cố gắng điều động sức lực toàn thân, Bạch Hiển cuối cùng cũng đứng dậy, phía sau vang lên vài tiếng "đùng", tiếp theo là vài tiếng kêu đau, quay lại nhìn thì họ đang ở trong một căn phòng bí mật dưới lòng đất, vài bậc thang vuốt lên, tiết lộ con đường họ đã đi qua.
Những người còn lại đều ngã thành một đống, Bạch Quỳnh lại trở thành người tội nghiệp nhất, ôm đầu không ngừng thở hổn hển: "ĐM! Cú va này thật sự đau quá đi!"
Vương Kha cũng đứng dậy, nhảy lên vài cái, rũ bỏ bụi cát trên người, rồi đưa tay kéo những người bên cạnh như Chu Ngạn đứng dậy, "Mọi người không sao chứ?"
Bọn họ lắc đầu, theo bản năng tìm kiếm Bạch Hiển cùng Đường Ninh.
Lúc này Bạch Hiển mới nhớ ra, trong cơn gió mạnh vừa nãy, tay trái của mình không nắm chặt được đã tuột ra, cả cơ thể theo sức lực của tay phải áp sát vào người bên phải, nghĩ lại lúc này, có lẽ Đường Ninh phát hiện ra không ổn nên mới nắm chặt hơn để kéo mình qua.
Trên tay truyền tới đau đớn, trên cổ tay xuất hiện vết đỏ rất rõ ràng, Bạch Hiển vương tay trái kéo Đường Ninh đứng dậy, "Cảm ơn Đường ca đã cứu ta."
Đường Ninh khẽ mỉm cười, "Coi như là xóa nợ."
Điều này ám chỉ sự việc diễn ra ở rừng Trầm Hà, hai người ngầm hiểu ý nhìn nhau.
Bạch Quỳnh vỗ nhẹ vào hai bên tường đá, "Trên đó hình như có họa tiết, chúng ta có đi vào trong không nhỉ?"
Trên tường đá có một hoa văn kỳ lạ kéo dài, con đường trước mặt tối om, hoàn toàn không nhìn thấy phía trước, phía trên treo hai cây nến, trên tường đá hiện ra vài bóng hình méo mó.
Toàn bộ hành lang tỏa ra một hơi thở sâu thẳm, Bạch Hiển nhìn chiều rộng hai bên, thử thả Mạc Tư ra, một ngọn lửa nhỏ bốc lên từ chiếc đuôi nhỏ, đi ở phía trước dẫn đường cho họ, "Đi thôi, xem phía trước có gì."
Hành lang này càng lúc càng hẹp, lúc đầu mọi người còn có thể đi song song rất thoải mái, đến cuối cùng hẹp đến mức Bạch Hiển cũng chỉ vừa đủ đủ lách qua, những người phía sau đều phải đi nghiêng, Mạc Tư không ngừng thu nhỏ lại, biến thành một con chó cỡ trung, gấp gáp thu lại đôi cánh của mình, đuôi lửa nhấp nháy.
Hơi thở xung quanh trở nên chật chội một chút, Bạch Hiển hít thở một lúc, thở sâu vài hơi, Mạc Tư phía trước đột ngột nhảy ra ngoài, rồi ngọn lửa nhấp nhô, Bạch Hiển cũng nhảy theo, rơi xuống mặt đất bằng cách nửa mét, khi vừa chạm đất, xung quanh đột ngột sáng lên nhiều ánh nến.
Vừa ngẩng đầu liền thấy được một vùng đất bằng phẳng hình bầu dục, bên cạnh khắc những hoa văn cổ xưa, ngay phía trước là một cánh cửa đồng, cũng bị bào mòn và rối rắm, nhìn kỹ thì các đường nét dài ngắn khác nhau dường như tạo thành một hình thức cực kỳ quen thuộc.
Bạch Hiển chăm chú nhìn những hoa văn trên cánh cửa đồng, một lúc lâu cũng không nhớ ra được.
Những người phía sau đã bắt đầu tìm kiếm manh mối trên tường, các đường nét trên bức tranh rất thành thạo, màu sắc rực rỡ, kể về: Ở thời kì cổ, có một nhóm người hoang dã sống trong rừng, bị sói và các loài thú hoang tấn công, sau đó họ rời khỏi rừng, đến một vùng cát, bên cạnh là biển rộng lớn.
Họ đã ở đây để săn bắn, nhưng lại gặp phải cơn sóng thần dữ dội, thiệt hại nặng nề, vì vậy họ lại tìm một nơi cư trú mới, nhưng mỗi lần ở không lâu, họ lại phải chịu đủ loại thiên tai, nhân họa, và thú dữ, rồi một ông lão mang nhiều màu sắc xuất hiện, dường như là một tế ti.
Vị tế ti dẫn họ cầu nguyện, một sinh vật dài xuất hiện, từ đó cuộc sống của những người hoang dã dễ thở hơn rất nhiều, họ học được cách làm bẫy, học cách trồng trọt, thuần hóa, xây dựng bộ lạc, học cách sử dụng vũ khí, trong nhiều sự kiện, sinh vật dài này sẽ xuất hiện trước mặt họ, dường như đang bảo vệ họ.
Cho đến một ngày, trên trời xuất hiện một đám mây đen...
Có phải là mây đen không? Bạch Hiển nhíu mày nhìn xuống... bị đứt?!
Bích họa đã tồn tại quá lâu, nhiều chỗ đã bị ăn mòn không thể nhìn rõ, cho dù Bạch Hiển có nhìn gần đến đâu, cũng không thể quan sát được hình vẽ tiếp theo trông như thế nào, hắn đành phải từ bỏ nghiên cứu, lùi lại vài bước chống cằm.
Thành thật mà nói, hắn cảm thấy những hình vẽ ở đây và các hoa văn trên cánh cửa đều rất quen thuộc, thần linh hình dài?
Rồng! Đây là rồng Phương Đông?!
Chờ một chút! Nơi này là tinh tế, không lẽ người nơi này cũng được rồng dẫn ra khỏi thời kỳ hoang dã sao?
Vẻ mặt Bạch Hiển khiếp sợ, quay lại nhìn hoa văn trên cánh cửa đồng, những hoa văn chồng chéo nhau, khi hắn liên tục lùi lại kéo dài khoảng cách, hình dáng ngày càng rõ nét, nhưng vẫn thiếu chi tiết.
Bạch Hiển liên tục lùi lại, va phải tường đá, ngẩng đầu nhìn lên, chính là nơi họ đã đến, tay chống lên, cả người đứng trên đó, rồi lại lùi thêm, ánh sáng từ những ngọn nến xung quanh đã gần như không đủ để hắn quan sát cánh cửa đồng, Mạc Tư kịp thời phình to, đưa đuôi lại gần cánh cửa cổ.
Trong bóng tối mờ mịt, một cái đầu rồng xanh vững vàng in trong mắt Bạch Hiển, miệng hơi mở, dường như đang ngậm cái gì đó.
Bạch Hiển chỉ vào đó, Đường Ninh lập tức đi tới kiểm tra: "Xuống dưới một chút, đúng rồi, ngay chỗ đó, có cái gì không?"
Đường Ninh nghiêm túc lục lọi một chút, đưa tay sờ vào chỉ cảm thấy đầy bụi, quay lại lắc đầu với Bạch Hiển.
Bạch Hiển nghi hoặc nhảy xuống từ trên, chạy đến trước cửa, sờ vào chỗ đã quan sát trước đó, ngón tay lướt qua những chỗ thô ráp, cuối cùng phát hiện ra một cái hõm tròn nhỏ trong miệng rồng.
Ngón tay liên tục sờ vào bên trong, rất mịn màng, hoàn toàn khác với cảm giác xung quanh, đột nhiên, đầu ngón tay truyền đến một chút đau nhói, Bạch Hiển giật mình rút tay lại xem, một cái chấm tròn nhỏ đã đâm vào đầu ngón tay, chảy ra một giọt máu.
Trong cái hõm tròn cũng đã có một ít máu của Bạch Hiển, bọn họ căng thẳng vây quanh Bạch Hiển, sợ xảy ra chuyện gì.
------------HẾT CHƯƠNG 56------------