Ở trong phòng, Bạch Hiển đang đội một chiếc mũ để kiểm tra, theo như chỉ dẫn của bác sĩ phát ra một lượng lớn tinh thần lực.
"Được rồi, không có vấn đề gì nữa, tiếp theo chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được." Bác sĩ thu hồi thiết bị.
Bạch Hiển cười đáp: "Được ~"
Âm thanh ngọt ngào, kèm theo một chút nũng nịu khiến cho nữ bác sĩ trẻ tuổi không thể không dịu dàng, "Ai, nếu như mấy anh trai của cậu mà cũng ngoan như vậy thì tôi cũng không cần phải đau đầu như vậy."
Ánh mắt của Bạch Hiển tràn đầy tò mò, với một đôi mắt cún con như vậy, ai nhìn thấy cũng không thể cưỡng lại, bác sĩ nữ cười: "Tôi là chị của Chu Ngạn, tên là Chu Hi, có thể nói tôi là bác sĩ của nhóm Đường Ninh."
Chu Hi nhìn thấy mắt của Bạch Hiển sáng lên, không nhịn được cười, vỗ chăn của hắn, "Sau này cậu cũng là bệnh nhân của đội, được rồi, nghỉ ngơi cho tốt, Trác lão tiên sinh sắp đến rồi."
Bạch Hiển ngoan ngoãn rút vào chăn, nhìn cô ra ngoài.
Khi Bạch Hiển lại cảm thấy buồn ngủ, thì Trác Phong, Vương Kha và Bạch Hiển mới nhẹ nhàng bước vào, Bạch Hiển lập tức tỉnh táo lại: "Ông ngoại! Tiểu Kha!"
Mặt của Trác Phong rất phiền muộn: "Ai, có phải làm con tỉnh giấc không?"
Bạch Hiển cười lắc đầu, "Không phải ạ, ông ngoại con đói rồi."
Lời nói tự tin khiến cho Trác Phong cảm thấy yên tâm, cười lấy cháo thịt nạc từ trong hộp giữ nhiệt ra, "Mau ăn đi, bác sĩ nói, mấy ngày nay chỉ có thể ăn những món nhẹ như thế này mà thôi."
Vương Kha và Bạch Quỳnh giúp Bạch Hiển ngồi dậy, Bạch Hiển cũng không chê, hắn sắp chết vì đói rồi, ăn một chén vẫn chưa đủ, lại thêm một chén.
Cảm giác trống rỗng trong bụng được xoa dịu, Bạch Hiển mới có tinh thần hỏi: "Chuyện ở bí cảnh giải quyết như thế nào rồi? Đã giải quyết xong chưa?"
Vương Kha bắt đầu kể cho hắn nghe về những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua. "Ừm, các học viện đều có học sinh bị thương, tử vong, các lão sư và phụ huynh chắc chắn sẽ không bỏ qua, rất nhiều ngự thú sư lại tiến vào bí cảnh, cố gắng tiêu diệt toàn bộ trùng tộc, nhưng bí cảnh nhanh chóng đóng lại, vì sự an toàn, hoạt động bí cảnh vào năm sau sẽ bị hủy, để các lão sư của các học viên đi vào dọn dẹp.
Con cái của các thế gia có thương vong, gây ra ồn ào rất lớn, phía các học viện thực sự rất đau đầu, có rất nhiều chuyện phải tranh cãi, dư luận trên tinh võng cũng không tốt, danh tiếng của các học viện bị ảnh hưởng không nhỏ, dù sao bọn họ cũng không đảm bảo được sự an toàn cho học sinh.
Tình hình cụ thể, ngay cả hoàng thất cũng bắt đầu tham gia để xoa dịu mọi người, dù sao cũng không liên quan tới chúng ta, còn về tiểu Hiển, rất nhiều người thấy ngày hôm đó Thanh Long xuất hiện, chân thành khuyên cậu nên tịnh dưỡng một thời gian."
Bạch Hiển bất đắc dĩ gật đầu, Thanh Long xuất hiện, có nghĩa những chuyện liên quan tới long tộc đều bị lộ, nhưng không sao: "Không sao, bọn họ vẫn chưa biết con bài tẩy của tôi là gì."
Vương Kha là người thông minh, Bạch Hiển chưa bao giờ nói với hắn về truyền thừa của long tộc hay trứng rồng, nhưng hắn cũng không tò mò về điều đó, chỉ hỏi: "Vậy Bạch Hiển, hiện tại cậu có bao nhiên ngự thú của long tộc?"
Bạch Hiển có hơi chột dạ, đối diện với bạn bè khiến hắn không thể nói dối, nhưng cũng không thể nói hết toàn bộ sự việc, do dự một chút, mơ hồ nói: "Thì là......Ờm, kì thật là......Tôi sẽ có rất nhiều ngự thú, đều là long tộc, nhưng hiện tại chỉ có 5 con mà thôi."
Vương Kha co rút khóe miệng, chỉ vậy......Chỉ vậy?! 5 con! Còn muốn thế nào? Nhưng hắn lại chú ý đến từ rất nhiều, "Rất nhiều là chỉ......?"
Bạch Hiển gật đầu, "Ừm, chính là rất nhiều."
Ánh mắt và thái độ rất chân thành khiến Vương Kha hoàn toàn câm nín, "Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, đợi đến khi tinh thần lực của cậu tiến bộ thì sẽ có ngự thú khác phải không?"
Bạch Hiển nâng mày, gật đầu theo, "Ừm!" Sau đó cười giảo hoạt, "Không chỉ vậy, tôi còn có thể gửi trứng rồng đi nữa."
Vương Kha khiếp sợ nhìn hắn, "Có nghĩa là?!"
Bạch Hiển tự hào ngẩng cao đầu, "Chính là như ý cậu nghĩ đó!"
Vương Kha, Vương Kha không nói nên lời nữa rồi.
Bạch Hiển nhìn dáng vẻ bị sốc của hắn, cười lên, vỗ vai hắn, "Yên tâm đi anh em! Tôi khẳng định sẽ để lại cho cậu một con!"
Vương Kha lộ ra nụ cười phức tạp, "Được, cảm ơn cậu!"
Bạch Hiển hơi chột dạ chuyển đề tài.
Hai ngày sau, Bạch Hiển ở lại bệnh viện không ra ngoài, bác sĩ và Trác Phong cũng không muốn hắn xuất viện ngay lập tức, để phòng ngừa tình huống bất ngờ. Nhưng Bạch Hiển đã đứng ngồi không yên, liên tục làm nũng với Trác Phong, cuối cùng mới được phép xuất viện vào buổi chiều.
Bạch Hiển gần như đã vượt qua khoảng thời gian này, trở về chỗ ở của Trác Phong, lập tức ngã xuống sofa, "A——! Về nhà thật thoải mái!"
Trác Phong buồn cười nhìn hắn, sự chống đối của Bạch Hiển đối với bệnh viện thật sự rất rõ ràng, vừa ra viện đã như một chú chim được thả tự do, từ uể oải đến vui vẻ, "Cứ nghỉ ngơi vài ngày nữa, trường học cũng chưa mở lớp sớm như vậy, con có thể thoải mái chơi một chút."
Dù Thiên Huyền mới khai giảng không lâu, Trác Phong vẫn cho rằng Bạch Hiển đã mệt mỏi và gầy đi, rất ủng hộ cháu trai ra ngoài vui chơi.
Bạch Hiển cười khúc khích, "Được rồi, vậy ngày mai con sẽ đi tìm nhóm Đường Ninh, à đúng rồi, nhị ca đâu rồi ạ?"
"Tiểu Quỳnh hình như đang xử lý công việc của hội sinh viên, nó cũng sắp tốt nghiệp rồi, vốn dĩ đang trong thời gian chuyển giao, giờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn sẽ bận rộn chỉ bảo cho đàn em khóa dưới."
Bạch Hiển gật đầu, nhóm của Đường Ninh hầu như đều ở hội sinh viên, ngoài hắn và Vương Kha, hội sinh viên thường tuyển thành viên vào năm đầu, nếu không phải vì sự cố ở bí cảnh, bây giờ họ cũng có thể gia nhập rồi.
Chiều hôm đó, Trác Phong vốn định ở nhà với Bạch Hiển, nhưng đột nhiên lại có điện thoại của Tô Triết từ công hội đào tạo sư, nói rằng có đào tạo sư lại gặp vấn đề gì đó, đành phải đi một chuyến, "Tiểu Hiển ở nhà một mình, không biết sẽ mất bao lâu, tối không cần đợi ông ăn cơm đâu."
Bạch Hiển gật đầu, tiễn ông rời đi, trong đầu thoáng qua một điều gì đó, nhưng lại nhanh chóng biến mất, hắn lắc đầu, không nghĩ nhiều.
Đêm đã khuya, Trác Phong vẫn chưa trở về, Bạch Hiển đành phải để bữa tối vào lò giữ ấm, lên giường ngủ, nằm trên giường, khiến hắn nhớ tới những lần Mạnh Chương chúc hắn ngủ ngon, "Ngủ ngon."
Nhưng mà giọng nói quen thuộc cũng không vang lên trong đầu hắn, Bạch Hiển đột nhiên ngẩn người, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót, đưa ý thức vào Long Đảo, nhìn cổ thụ to lớn trước mặt, không còn nhìn thấy hình dáng quen thuộc.
Bạch Hiển ngẩn ngơ đứng tại chỗ, mấy con ngự thú đang chuẩn bị đi ngủ lại chạy lại, cảm nhận được hơi thở tịch mịch từ hắn, lập tức lao vào cọ cọ, ngay cả Lam Giáng kiêu ngạo và Ngộ Không cũng cúi người để lộ địa phương Bạch Hiển thích nhất cho hắn sờ.
Nhìn những con rồng nhỏ trước mặt, Bạch Hiển nở nụ cười, ôm tất cả bọn chúng vào lòng, "Ai, nếu thêm vài con nữa thì tôi không thể ôm hết các cậu được đâu."
Mạc Tư lập tức ngao ô phản bác, đưa ra đề xuất vĩ đại là có thể ôm luân phiên, mấy con bên cạnh đều đưa ánh mắt đồng ý.
Bạch Hiển hoàn toàn bị bọn chúng chọc cười, "Được được được, sẽ thay phiên nhau ôm, sẽ không quên các cậu đâu."
Nói đến đây, Bạch Hiển đột nhiên muốn xem mình có bao nhiêu điểm tín ngưỡng, vừa mở ra xem, một con số giống như lần trước khiến hắn sửng sốt, lập tức mở danh sách của cấp UC ra, hắn không quên, Mạnh Chương từng nói, nếu như thu thập đủ hình ảnh của một cấp thì có thể triệu hồi một cấp S, xét thấy điểm tín ngưỡng hiện tại của hắn còn ít, việc dùng điểm tín ngưỡng để triệu hồi cấp S rõ ràng là không sáng suốt.
Gần 3 vạn điểm tín ngưỡng, có thể trực tiếp mang về cho hắn gần 20 con rồng nhỏ và không ít cây ăn quả, cấp UC tổng cộng có 25 con, nếu thực sự có thể thu thấp đủ nhưng cây ăn quả của Bạch Hiển lại không đủ, rồng nhỏ ra đời không được bổ sung dinh dưỡng sẽ phát triển kém!
Bạch Hiển tính toán kỹ lưỡng lượng thức ăn của rồng nhỏ, và nhu cầu của cây trái đổi chỗ một chút, 20 con cũng gần đủ rồi.
Tâm trạng của Bạch Hiển rất tốt, dù sao cũng không thể ăn một hơi thành một nhóc mập mạp được, hơn nữa, nếu có thể thêm vài nghìn điểm tín ngưỡng nữa là hắn có thể thu thập đủ rồi, không kém lần này, nhấn vào giao diện triệu hồi.
Cơ hội triệu hồi cấp UC là 20 con, có muốn sử dụng hết không?
Có!
Danh sách hình ảnh lập tức biến thành một cánh cổng khổng lồ, khoảng không đối diện thực sự rất im lặng, Bạch Hiển thậm chí còn không cảm nhận được không khí đang lưu chuyển.
Sau khi ánh sáng bừng lên, độ sáng ngày càng tăng, Bạch Hiển thậm chí không thể mở mắt, chỉ có thể ngoan ngoãn nhắm lại. Sau đó hắn nghe thấy âm thanh của một đống vật cứng rơi xuống đất, ánh sáng trước mắt cũng dần dần biến mất.
Bạch Hiển không thể chờ đợi nữa, mở mắt ra và nhìn về phía bãi cỏ, nơi đó có tổng cộng 20 quả trứng rồng khác nhau đang nằm trên mặt đất. Trong đó còn có một vài quả là ở dạng phong ấn, lớp vảy mượt mà tạo thành một chiếc khiên vững chắc, bảo vệ những chú rồng bên trong.
Nhưng mà sách hướng dẫn lại nhắc nhở, Bạch Hiển ngẩng đầu lên nhìn, thời gian ấp trứng dự kiến: 24:00; 48:00; 72:00 khiến cho Bạch Hiển bối rối.
Khi nhìn kỹ, một ngày chỉ có thể nở được năm chú rồng!
Bạch Hiển thiếu chút nữa thở không nổi, nhưng mà trong số đó đã có 5 quả trứng bắt đầu nở, những chú rồng lần lượt thò đầu ra, đôi mắt ướt át đồng loạt nhìn về phía Bạch Hiển và những chú rồng đã trưởng thành trước đó.
Bạch Hiển không thể suy nghĩ thêm gì nữa, chỉ có thể học theo cách làm của Mạnh Chương trước đây, an ủi những chú rồng nhỏ, rồi đặt chúng lên trên cây ăn trái.
Những chú rồng lập tức bị thu hút bởi thức ăn, Bạch Hiển mới thở phào nhẹ nhõm, đặt những quả trứng rồng còn lại dưới cây cổ thụ, quay lại dặn dò những con rồng khác: "Phải bảo vệ trứng rồng, tuyệt đối không được làm vỡ!"
Những con rồng đã sớm nằm dưới gốc cây sinh mệnh, nghe thấy câu này chỉ ngẩng đầu ra hiệu đã biết, thậm chí còn không đáp lại.
Bạch Hiển bị chúng chọc cười, nhìn những quả trứng rồng đầy đất mà rơi vào trầm tư, có lẽ có thể tặng một hai quả nhỉ?
------------HẾT CHƯƠNG 69------------
Đã sửa.