Sắc mặt của vài người trở nên kì lạ, còn Việt Trạch và Lăng Vị vừa mới kí khế ước với ngự thú thứ 2, nên loại cảm xúc này cũng không làm bọn họ khó xử, mà ngồi bên cạnh xem kích vui.
Cuối cùng Chu Ngạn cũng mở miệng: "Mặc dù tôi rất muốn có một con rồng đẹp trai, nhưng rõ ràng là Bạch Hổ của tôi sẽ không đồng ý."
Bạch Hổ, hệ kim, chủ yếu là sát phạt, với ý thức lãnh thổ rất nặng, chắc chắn sẽ không đồng ý cho chủ nhân kí khế ước với ngự thú khác.
Đường Ninh suy nghĩ một chút, Khiếu Thiên sắp cấp 39 rồi, tối đa là cấp 49, phải thăng cấp lên ngũ giai thì mới có thể tiếp tục nâng cấp, tài liệu và vật tư cần thiết đều rất nhiều, thêm vào đó......huyết mạch cổ xưa của Khiếu Thiên khá kì lạ, có thể tạm thời kiểm soát ngày đêm, long tộc cấp 20 đối với hắn đã không còn nhiều tác dụng, sau khi suy nghĩ kỹ, Đường Ninh lắc đầu:
"Tôi cũng không cần, tiềm chất của Khiếu Thiên vẫn chưa rõ ràng, có thể không thể mang thêm một con nữa."
Bạch Hiển gật đầu, "sau đó lại nghĩ đến khả năng của Khiếu Thiên, hắn nghĩ đến một con vật nào đó có thể nuốt trọn mặt trăng...... rồi lại nhớ đến chuyện hôm qua, "A đúng rồi, Đường ca, hôm qua tôi gặp được cha của anh ở công hội đào tạo sư, ngài ấy tìm ông ngoại để bồi dưỡng Gaal, đã thăng cấp lên bát giai rồi đó!"
Những người bên cạnh ngạc nhiên nhìn lại, Đường Ninh cũng nở nụ cười, "Đúng vậy, ông ấy tối hôm qua khi trở về có nói với tôi, nói rằng nhờ có cậu mà Gaal có thể thuận lợi thăng cấp lên bát giai thành công."
Bạch Hiển cười hì hì, "Tôi cũng chỉ tình cờ thôi."
"Tôi nhất thời không biết mình đang nói chuyện với ai." Việt Trạch lặng lẽ nói.
Lăng Vị và Chu Ngạn gật đầu, họ nên chúc mừng chấp hành quan vì đã được danh hiệu ngự thú sư cấp sử thi hay là nên ngạc nhiên vì Bạch Hiển có thể bồi dưỡng?
Sau khi suy nghĩ, Lăng Vị và Việt Trạch đồng thời lên tiếng, "Việc bồi dưỡng tiểu Tiệp (Mạt Kì) sau này giao cho cậu nhé!"
Bạch Hiển ngẩn người một chút, rồi mới nhận ra hai người đang nói về con tuần lộc và chuột Dormouse, không biết nên khóc hay cười mà đáp, "Cứ như vậy tin tưởng tôi à? Tôi cũng chỉ là một đào tạo sư sơ cấp mà thôi."
Hai người họ rất ăn ý giả vờ không nghe thấy, mà còn đưa tay chạm nhau một cái.
Bạch Hiển im lặng.
Bạch Quỳnh và Vương Kha ở bên cạnh suy nghĩ rất lâu, sau khi đắn đo cuối cùng cũng có câu trả lời.
"Có thể lựa chọn thuộc tính hoặc phương thức chiến đấu được không?" Bạch Quỳnh đưa ra một câu hỏi khó.
Tuy nhiên, Bạch Hiển nhớ lại những quả trứng rồng trong không gian, "Ừm......Em chỉ có thể xác nhận một số quả là có thể bay, còn lại thì không biết."
Những quả trứng được phong ấn bằng vảy vẫn còn ngủ say, chắc hẳn là rồng phương Tây nhỉ? Nhỉ? Nhỉ?
Bạch Quỳnh và Vương Kha nhìn nhau, Bạch Quỳnh lựa chọn nhóm có thể bay, còn Vương Kha lựa chọn nhóm khác.
Bạch Hiển gật đầu, "Hai người đợi một chút."
Rồi hắn nhìn quanh, chọn cách quay lưng, "Mọi người đừng nhìn!"
Mọi người nghe lời, quay mặt đi.
Bạch Hiển đưa ý thức vào trong không gian, hắn lựa chọn từ một đóng trứng rồng đang chờ ấp, phải là lúc còn ở giai đoạn trứng thì mới có thể mang ra, nếu không khi rồng con nở ra, nó sẽ tự động kí khế ước với chủ sở hữu sách hướng dẫn, tức là Bạch Hiển!
Lam Giáng nằm một bên nhìn hắn chọn lựa, bên cạnh có vào con rồng trưởng thành mang theo tiểu hài tử chạy tới.
Nhìn thấy Bạch Hiển chọn mãi không xong, Lam Giáng không nhịn được, "Chủ nhân, ngài muốn loại nào?"
Bạch Hiển lập tức vui mừng, "Cậu biết trứng rồng nào có con rồng nào à?
Lam Giáng lắc đầu, "Chỉ có thể cảm nhận một chút, nếu là rồng mạnh hơn có lẽ tôi có thể."
Nếu như Mạnh Chương ở đây thì tốt biết mấy, Bạch Hiển chợt nghĩ đến điều này, lắc đầu, "Được rồi, tôi muốn mang ra ngoài một quả trứng rồng phương Tây, quả còn lại tốt nhất là có sức chiến đấu trên đất liền mạnh hơn một chút."
Lam Giáng dùng đầu đuôi đẩy ra một quả trứng rồng có vảy màu xanh đậm, sau đó lại lục lọi trong những quả trứng rồng có vỏ nhẵn bóng, rồi lại đẩy ra một quả trứng rồng màu vàng đá có sọc đỏ.
Quả trứng rồng này khiến Bạch Hiển nhớ đến trứng rồng của Mạc Tư, hai quả thực sự rất giống nhau.
Lời nói của Lam Giáng cũng xác nhận suy nghĩ của hắn, "Quả trứng rồng đang được phong ấn này là độc long của phương Tây, tự xưng là rồng bay hai chân, quả này là rồng sinh đôi với Mạc Tư, trứng của Hỏa Nham Cự Long, chỉ có điều tôi nhớ rằng con này chủ yếu tu luyện hệ thổ."
A! Trứng rồng sinh đôi, chắc chắn khi lớn lên sẽ giống như Mạc Tư đúng không?
Lam Giáng thản nhiên thu hồi đuôi, "Ừm, chính là không có cánh, toàn thân có vảy dài và cứng hơn một chút."
Bạch Hiển hài lòng ôm hai quả trứng, rồi thuận tay xoa đầu Lam Giáng, "Cảm ơn bảo bối! Quả nhiên cậu là đứa ngoan nhất, vất vả cho cậu khi trông chừng chúng rồi."
Lam Giáng thu đầu lại, không muốn để ý đến hắn, nhưng đầu đuôi lại đang nhẹ nhàng rung rinh.
Bạch Hiển nhịn cười, rời khỏi không gian.
Khi mọi người nghe thấy Bạch Hiển nói có thể quay lại, ngay lập tức họ quay đầu, thấy hai quả trứng rồng trong tay Bạch Hiển, tò mò sờ một cái.
"Cảm giác của hai quả trứng rồng còn khác nhau nữa." Chu Ngạn nâng trứng độc long lên nhìn.
Bạch Hiển gật đầu, đưa quả trong tay cho Vương Kha, "Đây là trứng rồng sinh đôi với Mạc Tư, rất giống Mạc Tư, cụ thể thì mình cũng chưa thấy, chuyên về hệ thổ."
Sau đó hắn quay sang Bạch Quỳnh nói, "Khi nghĩ tới thuộc tính ngự thú thứ nhất của hai người, em đặc biệt chọn cho chai người không giống nhau, tiểu Kha có Hắc Phong là hệ phi hành, cho nên chọn một con có sức mạnh chiến đấu mạnh hơn Mạc Tư, còn của nhị ca là hệ phi hành, vừa vặn có thể phối hợp với mèo báo."
Bạch Quỳnh vừa gật đầu vừa nhận quả trứng, động tác rất cẩn thận, khiến Bạch Hiển không nhịn được cười ra tiếng, "Không cần cẩn thận như vậy, trứng rồng rất cứng."
Hai người vẫn giữ bộ dáng như ôm vật quý, "Vậy khi nào có thể phá xác?" Vương Kha hỏi.
Bạch Hiển từ không gian lấy ra vài quả trái cây, cho mỗi người một quả, "Rất nhanh, buổi tối hôm nay sẽ phá xác, đến lúc đó có thể kí khế ước."
"Loại trái này rất cần thiết cho con non của long tộc, một ngày ăn một quả là được, ăn xong rồi hãy xem tiếp."
Hai người gật đầu, nhận túi chứa đầy long quả.
Trứng rồng quá nhỏ, chỉ bằng lòng bàn tay của họ, mọi người đều rất tò mò, không biết làm thế nào để lớn lên thành những con rồng oai vệ, đẹp trai như vậy?
Bạch Hiển cười không nói gì, tốc độ trưởng thành của ngự thú long tộc có thể thay đổi từng ngày, đến lúc đó chắc chắn họ sẽ rất ngạc nhiên.
Con rồng nhỏ được nở ra khi Bạch Hiển đang được hai người hướng dẫn về bài tập, sớm hơn nhiều so với thời gian dự kiến. Khi nghe thấy âm thanh, Bạch Hiển đang bị Bạch Quỳnh và Chu Ngạn giữ lại học về <Những điều không thể không nói về chủng tộc trùng tộc>, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn xung quanh, "Hình như em nghe thấy tiếng trứng nở rồi?"
Tất cả mọi người đều giật mình, quay lại nhìn về phía ban công, hai quả trứng rồng đã được họ đặt lên đó để tắm nắng
Quả trứng rồng bóng loáng ở đỉnh đã nứt ra một khe hở, trong khi quả trứng rồng bị phong ấn thì không có động tĩnh gì.
Mọi người nhìn nhau, Vương Kha cẩn thận chạm vào, "Vậy thì? Không phải là do tắm nắng mà nứt ra chứ?"
Bạch Hiển nghẹn lời, đưa tay sờ vào, "Làm sao có thể chứ?"
Nhưng quả trứng rồng nứt ra trước thời hạn là sự thật, Bạch Hiển cũng không biết phải làm sao, mang về không gian? Nếu như trực tiếp ký hợp đồng thì thảm rồi. Bạch Hiển lấy hai quả trứng rồng ra, đặt lên bàn trà, "Nhiệt độ cũng không cao lắm, hãy xem tình hình đã."
Sau đó ngoài Đường Ninh, sáu người còn lại đều chăm chú nhìn hai quả trứng, mặt Đường Ninh run rẩy, đè nén sự ghét bỏ trong lòng, "Các cậu đứng gần như vậy, nó có ra không?"
Bạch Hiển bừng tỉnh, vẫy tay đuổi những người khác đi, "Tản ra một chút, tản ra một chút."
Sau khi mọi người đều tản ra, quả trứng hỏa nham cũng bắt đầu di chuyển, vết nứt ngày càng lớn, trông như sắp hoàn toàn vỡ ra, thì đột nhiên nó lại ngừng lại, khiến cho vài người suýt nữa không thở nổi.
Bạch Quỳnh vừa định mở miệng trêu chọc điều gì đó, thì quả trứng độc long màu xanh đậm bên cạnh bỗng sáng lên.
!
Sao mà cái này cũng ra sớm vậy?!
Tiểu độc long trả lời với thái độ cứng rắn: Đúng! Tôi không theo quy tắc, không chỉ ra sớm, mà tôi còn phải nhanh hơn cái bên cạnh!
Vảy màu xanh đậm bắt đầu xoay tròn, bên trong xuất hiện một vài vết nước để bôi trơn, khi các vảy tạo thành quả trứng rồng hoàn toàn mở ra, một con rồng nhỏ có sải cánh dài bằng hai bàn tay, nhưng cơ thể chỉ bằng một nửa, xuất hiện trước mặt họ.
Bạch Quỳnh lập tức cắt đứt ngón tay và đưa ra trước mặt nó, con rồng độc nhỏ thò lưỡi hồng hào ra và tò mò liếm liếm, khế ước liền được kí kết, suôn sẻ đến không hợp lý.
Những người bên cạnh đã bị lưỡi nhỏ của độc long làm cho mê mẩn, họ thử thò ngón tay chạm vào đôi cánh của tiểu gia hỏa vẫn chưa hồi phục.
Các vảy trên cánh vẫn chưa hoàn toàn chỉnh tề, Bạch Kiến cẩn thận ôm nó lại, giúp nó ấn cho các vảy trên cánh thẳng hàng, như thể đang massage, rồi đưa cho Bạch Quỳnh, "Cũng ấn trên người nó một chút, đồ ăn có thể lấy ra rồi."
Một quả long quả thậm chí còn lớn gấp hai lần cái đầu của nó, chưa kể đến cái miệng, tiểu độc long cố gắng ăn hết một phần ba, rồi bỗng chốc ngã vào lòng Bạch Quỳnh không muốn cử động, sau đó lại lật người, dùng cánh quấn lấy mình. [Aaaaaaaaa, dễ thương quá à]
Độc long: Nhóm người này thực sự không biết xấu hổ, cứ nhìn chằm chằm vào người ta!
Lúc này, Hỏa Nham Long dường như cũng nhận ra sự chú ý của mọi người không còn ở mình nữa, liền nhanh chóng hành động.
Một tiếng "két" trong trẻo vang lên, trứng rồng lập tức vỡ ra từ giữa, xuất hiện một con rồng nhỏ màu vàng nhạt, có bốn chân, thân hình cân đối, vảy trên người ướt át, cả con rồng nhỏ đứng đó run rẩy, rồi dưới ánh mắt của mọi người, "Ngao ô!"
Âm thanh nhỏ nhẹ run rẩy ngay lập tức làm mọi người tỉnh lại, Vương Kha học theo cách của Bạch Quỳnh kí khế ước, rồi lại lấy ra một chiếc chăn nhỏ bọc con rồng lại ôm vào lòng, "Chất lỏng từ trứng trên người nó thì sao? Có cần lau đi không?"
Bạch Hiển gật đầu, "Tất nhiên."
Hành động của Vương Kha rất cẩn thận, con Hỏa Nham Long thậm chí còn nhỏ hơn cả Độc Long, vảy cũng dính sát vào người, mềm mại, sợ rằng không cẩn thận sẽ làm rụng vảy của nó.
"Trời ơi, một tiểu khả ái nè, lớn lên có giống Mạc Tư không? Ôi! Tôi không chịu nổi nữa rồi!"
Tiếng kêu của Chu Ngạn khiến mọi người đều bật cười, Bạch Hiển khẽ nhếch môi, mới chỉ bắt đầu thôi mà?
-----------------
Tác giả có lời muốn nói:
[Vương Kha (hoảng sợ): Tiểu Hiển! Trứng rồng vỡ rồi! Con rồng bên trong đã không thấy đâu!
Bạch Hiển: !! Xong rồi!!
Hai người cố gắng tìm kiếm, rồi một con rồng nhỏ nằm ở chỗ mát mẻ nhìn họ với ánh mắt khinh bỉ, hai người ngốc nghếch, ta ghét nhất là phải phơi nắng!)
------------HẾT CHƯƠNG 74------------
Đã sửa.