Bác sĩ đã xong một báo cáo, "Vai trái bị trật khớp, dây chằng ở khuỷu tay bị bầm tím, mắt cá chân trái bị gãy xương, mô mềm bị tổn thương, còn lại là những vết thương nhỏ, như đau lưng, đầu gối, và da tay bị cọ xát, về nhà nhớ bôi thuốc, bây giờ chúng ta sẽ tiến hành nắn xương, tôi sẽ gọi người đến."
Bạch Hiển nghe thấy vậy, liền nhìn Đường Ninh, hai người lặng lẽ nhìn nhau.
Đường Ninh thương cảm tiến lại, véo mặt hắn, "Mặt mày tái xanh rồi, nhóc nói đi, định mệnh hả?"
Hình như mỗi lần Bạch Hiển ra ngoài chơi đều gặp chuyện gì đó, biểu cảm của hắn gần như đang chết lặng, dù sao thì ở kiếp trước hắn đã quen rồi, trong đầu hắn đang điên cuồng gọi Mạnh Chương, "Đã nói trước rồi rằng tôi sẽ không xui xẻo nữa mà? Tình hình này là sao?"
Mạnh Chương bất lực, "Tôi vừa nhắc cậu rồi đó, nhưng cậu quá mệt nên chẳng nghe thấy lời ta nói." Mạnh Chương nhìn dáng vẻ quan tâm của Đường Ninh, trong lòng thầm nghĩ không biết đây là chuyện tốt hay xấu, nhưng chắc chắn hắn sẽ tiếp tục xem kịch, Mạnh Chương cười nhẹ, quyết định không để ý đến Bạch Hiển đang phun tào.
Bạch Hiển không có ai để đấu khẩu, chỉ có thể hướng ánh nhìn về phía Đường Ninh, thực ra không phải hắn không muốn nói chuyện với Đường Ninh, mà giữa hai người có một bầu không khí thật sự hơi... không thoải mái.
Đường Ninh nhìn vào đôi mắt Bạch Hiển đang chuyển động linh hoạt nhưng không nhìn về phía mình, trong lòng thầm cười, nhưng cũng không chuyển ánh mắt đi đâu, không biết từ khi nào, hắn ngày càng thích trêu chọc người này, nhìn thấy người đối diện mặt mũi đỏ bừng nhưng vẫn cứng rắn phản bác thật sự rất vui, từ việc chỉ trêu một chút đã trở thành ngồi bình tĩnh đáp trả, Đường Ninh cảm thấy rất thỏa mãn.
Nhìn bàn tay trái của Bạch Hiển hơi sưng lên, Đường Ninh nhớ lại trải nghiệm lần trước bị sờ mó, thật sự vừa buồn cười vừa bất lực, hắn còn tưởng rằng mấy hôm nay Bạch Hiển không mặt đỏ nữa là đã quen, không ngờ hắn đã nhịn mấy ngày để chờ "đại sự", giờ vẫn có thể cảm nhận được sự run rẩy đó, Đường Ninh cuối cùng cũng rúthu hồi ánh mắt về, cúi đầu nhìn bụng mình.
Bạch Hiển thì lén thở phào nhẹ nhõm, trời ơi, sao ánh mắt của Đường Ninh lại trở nên hung dữ như vậy, khiến hắn thực sự không dám mở miệng.
May mà không lâu sau, hai bác sĩ bước vào, còn dẫn theo một y tá.
"Cùng một lúc đi, một người làm tay một người làm chân." Bác sĩ lúc nãy kiểm tra cho hắn nói.
Hai bác sĩ vây quanh hắn, đột nhiên Bạch Hiển có một dự cảm không hay, bất chợt quay đầu nhìn về phía Đường Ninh.
Đường Ninh vốn định trêu một chút, thấy ánh mắt hoảng hốt của hắn, lòng cũng mềm nhũn, chạy tới ôm đầu hắn, "Nhanh thôi, một chút là xong, nắn xong có thể dùng buồng y tế để thúc đẩy hồi phục..."
Đường Ninh còn chưa nói hết câu, hai chỗ bị thương của Bạch Hiển đã bị hai bác sĩ nắm lấy, cơn đau dữ dội khiến hắn không thể cất tiếng ra.
Chỉ nghe thấy hai tiếng "rắc", sau đó bác sĩ lại nắm chặt vị trí ở chỗ bị thương, lúc này Bạch Hiển mới kêu lên, "ĐM!" Giọng của hắn bị chôn trong vòng tay Đường Ninh nghe thật khẽ, nhưng vẫn có thể nghe thấy sự run rẩy rõ ràng.
Bác sĩ vỗ vai hắn, "Không sao đâu, xong rồi, bây giờ đi nằm trong buồng y tế nửa tiếng, vai và mắt cá chân phải ngâm trong dung dịch thuốc, y tá sẽ đưa hai người qua đó."
Đường Ninh mới nâng đầu Bạch Hiển lên, vừa nhìn liền thấy đau lòng, hốc mắt Bạch Hiển đỏ ửng, nước mắt đang quay cuồng bên trong, môi bị chính mình cắn rách hai lỗ, cả người vẫn đang run rẩy nhẹ, rõ ràng là rất đau.
Ôm người lại, thấp giọng dỗ dành, "Không sao đâu, không sao đâu, đưa nhóc đi phòng y tế." Hắn cúi người bế Bạch Hiển lên.
Bạch Hiển không còn sức lực để nhìn người khác, chỉ biết chôn đầu vào ngực Đường Ninh, tay thì nắm chặt lấy áo của đối phương, hơi thở cũng có chút không ổn.
Đến phòng y tế, có vài hàng giường y tế được sắp xếp, không ít giường đang được sử dụng.
Y tá mở một giường cho họ, bên trong là dung dịch thuốc màu xanh đang chảy liên tục, chứa đựng năng lượng lớn, "Đặt xuống đi, cuốn quần lên, tốt nhất là cởi áo ra, không cởi cũng được, nhưng chỗ bị thương phải để lộ ra."
Đường Ninh đặt Bạch Hiển vào trong, hai người giằng co một hồi, Đường Ninh cũng không cởi được áo của Bạch Hiển, đành phải từ bỏ ý định, chỉ cởi một bên tay áo.
Bạch Hiển cuối cùng cũng có thể yên tâm nằm xuống, dung dịch thuốc lạnh lẽo lướt qua chỗ bị thương, ngay lập tức làm dịu đi cơn đau đang gào thét, trong dung dịch thuốc có lẽ có thành phần an thần, qua lớp vỏ giường y tế, Bạch Hiển mơ hồ nhìn Đường Ninh đứng bên cạnh, hắn nghe theo nhu cầu của cơ thể, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đường Ninh kéo một cái ghế ngồi bên cạnh, nhìn người bên trong nằm yên tĩnh, không khỏi thở dài, chỉ cần rời đi một chút là xảy ra chuyện, mình nên khóa lại bên cạnh mới phải.
Thời gian tiếp theo trôi qua trong tiếng ngáy của Bạch Hiển và ánh mắt không rời của Đường Ninh, khi y tá đến nhắc nhở thời gian đã đến, nhìn thấy cảnh ấm áp như vậy, do dự một hồi, vẫn phá vỡ bầu không khí này, "Thời gian đã đến, ở lâu cũng không tốt."
Đường Ninh bỗng nhiên tỉnh táo lại, "À, được, để tôi đưa cậu ta ra ngoài."
Có lẽ thực sự mệt mỏi, Đường Ninh chỉnh lại quần áo cho Bạch Hiển, chạy đến phòng hong khô nhanh, rồi lại bế hắn về phòng nhủ, nhét vào chăn, Bạch Hiển cũng không tỉnh dậy, Đường Ninh cũng không làm phiền nữa, nhìn gương mặt đang ngủ say của đối phương, véo nhẹ vào mặt, thấp giọng nói, "Tiểu gia hỏa không có lương tâm, ngủ say như chết."
Bạch Hiển đáp lại bằng cách co mình vào chăn, làm Đường Ninh cảm thấy khó chịu.