Một thiếu niên mặt khô vàng ngồi khoanh chân cau mày suy nghĩ ở hành lang là một điều gây chú ý đối với mọi người.
Những người đi ngang đều kinh ngạc nhìn Trần Mộ. Nơi này thường có chế tạp sư và tạp tu xuất hiện. Bọn họ có thực lực cường đại, địa vị rất cao trong xã hội nên với không khí nghiêm trang này đột nhiên xuất hiện một gã Trần Mộ “phóng túng” không khỏi nhìn hắn với ánh mắt quái dị.
Với những ánh mắt soi mói như vậy, Trần Mộ không quan tâm. Trước kia khi còn là tên khất cái ở Đông vệ học phủ đã quá quen với loại ánh mắt này. Hơn nữa hắn bây giờ khôn có thời gian để ý tới những cái nhìn kiểu này. Hắn đang tập trung suy nghĩ xem cái gì đã gợi nên linh cảm của mình
Giống như cơ hội nắm bắt khoảnh khắc xuất hiện linh quang. Càng để lâu thì càng khó nắm bắt lại khoảnh khắc đó. Vì thế hắn bất động, kiên trì suy nghĩ, nếu mhư không nghĩ ra thì hẳn là hắn không nhúc nhích.
Lúc đó mình đã nhìn cái gì khiến cho loại cảm giác này xuất hiện?
Trần Mộ nhớ lại từng chi tiết lúc đó một cách cẩn thận.
Nhớ đến thời điểm ấy {Triền toàn cức} của Mark Witt đang co duỗi một cách nhịp nhàng khiến cho người ta có cảm giác giống như theo nhịp hô hấp vậy.
Hô hấp! Đúng rồi, chính là nó. Trong giây lát hắn đã hiểu được cái gì đã gây được sự chú ý của hắn.
Nhưng tại sao điều này lại khiến hắn chú ý đến như vậy?
Trong đầu hắn không ngừng nhớ lại thời điểm mà năng lượng {Triển toàn cức} co duỗi tới lui nhịp nhàng đó.
Khoan!
Nhịp nhàng… Co duỗi…
Đây là ám chỉ cho cái gì? Đột nhiên từ sâu thẳm bên trong lòng, hắn nghĩ đến một chuyện làm hắn dao động.
Con mắt Trần Mộ sáng rực lên. Hắn biết mình đã nhớ đến điều gì. Liễm Tức pháp. Chính là Liễm Tức pháp mà lâu nay hắn luyện mãi không có chút tiến bộ nào. Bây giờ hắn đã hiểu ra rồi, năng lượng {Triển Toàn Cức} có kết cấu xoáy hình ốc là kết cấu mà hắn nghĩ muốn nát óc bấy lâu không tìm ra được. Kết cấu xoắn ốc là kết cấu vừa có thể xoay tròn vừa có thể bao gồm cà dao động xuyên thấu.
Thời gian trước hắn luyện Liễm tức pháp bị vướng ở điểm này nên không cách nào tiến bộ được. Hắn không tìm được mô hình kết cấu thích hợp.
Phát hiện này làm hắn vô cùng mừng rỡ. Hắn nhanh chóng bật dậy trở về căn phòng của hắn. Hắn muốn cẩn thận thử nghiệm xem điều này có khả năng thành công hay không?
Hai giờ sáng. Trần Mộ ngồi trước bàn với một đống bản vẽ. Hắn chăm chú phân tích kết cấu xoắn ốc và xác định nó rất gần với kết cấu của dòng chảy cảm giác hình thoi của mình. Chỉ cần một chút cải biến nữa thôi. Hắn rút ra kết luận, sau một hồi nghĩ tới nghĩ lui, là cải biến kiểu này cũng không nguy hiểm lắm.
Làm hay không làm đây?
Làm! Trần Mộ hạ quyết định. Hắn đã minh bạch rằng Mark Witt (Mã Khả Duy Đặc) không hề giấu diếm chút gì trong việc truyền dạy kỹ xảo của cận chiến tạp tu cho hắn. Vốn dĩ khả năng rời khỏi trụ sở này của hắn là không thể nhưng nếu chính hắn đủ tư cách, hay nói cách khác là hắn trở thành một cận chiến tạp tu ưu tú thì lại khác. Để đạt được như vậy, hắn cũng phải mất ít nhất vài năm ở chỗ này, còn tối đa là bao năm thì hắn cũng không biết được.
Song vấn đề lại không chỉ đơn gỉản như vậy. Không thể che giấu lâu chuyện hắn học tập để trở thành tạp tu cận chiến được.
Nếu gây chú ý cho Trữ gia thì cho dù vài năm sau bản thân hắn có trở thành tạp tu cận chiến ưu tú cũng không có khả năng rời khỏi trụ sở này. Hắn dám chắc nếu Trữ gia muốn lưu ai lại thì khả năng thoát được đều rất nhỏ, cho dù là tạp tu giỏi như Mark Witt (Mã Khả Duy Đặc) cũng vậy đừng nói là hắn. Còn việc Mark Witt (Mã Khả Duy Đặc)nói đi nói lại rằng Trần Mộ có khả năng trở thành một tạp tu cậnchiến còn xuất sắc hơn hắn thì TrầnMộ cũng không tin tưởng cho lắm. Nếu như mình đạt được một nửa thực lực của hắn cũng đã là tốt lắm rồi.
Còn nếu nói mình có khả năng mạnh hơn hắn thì e rằng lúc đó mình cũng đã ngoài 40 tuổi mới thoát khỏi đây được sao (nếu còn sống).
Thành thử ra nếu chỉ dựa vào cấp độ kỹ năng cơ bản của tạp tu cận chiến mà muốn thoát khỏi trụ sợ là không thể. Vũ khí bí mật mà Trần Mộ đặt hy vọng chính là Liễm Tức pháp. Song bị trở ngại với vấn đề kết cấu của dòng chảy cảm giác hình thoi nên hắn tạm gác lại, đi tìm một phương pháp khác.
Không ngờ rằng chết đuối vớ được cọc, học về kỹ năng cận chiến của tạp tu lại mang linh cảm đến cho hắn.
Thế gian này có gì xảo diệu hơn chăng?
Điều chỉnh cảm giác cũng khiến Trần Mộ hao phí khí lực không ít. Cũng may năng lực khống chế cảm giác của hắn so với trước khá hơn rất nhiều. Điều chỉnh dòng chảy cảm giác hình thoi khiến Trần Mộ tốn mất hai giờ đồng hồ. Trong hai giờ này hắn hoàn toàn tập trung điều chỉnh kết cấu của dòng cảm giác.
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động tiến hành điều chỉnh cảm giác bên trong cơ thể mình. Việc điều chỉnh chủ thể kết cấu cảm giác này tuy không có nhiều thay đổi nhưng hắn vẫn rất cẩn thận vì e có sai sót xảy ra.
Cà quá trình diễn ra thuận lợi, dòng chảy cảm giác hình thoi duy trì trạng thái rất ổn định. Mỗi lần hắn điều chỉnh mọi việc đều diễn ra như ý. Tuy vậy để cho kết cấu thêm hoàn hảo, Trần Mộ đã điều chỉnh đến tận từng sợi cảm giác.
Xong.
Sau hai giờ hắn đã hoàn toàn thay thế kết cấu dòng chảy cảm giác hình thoi bằng kết cấu xoắn ốc.
Điều làm hắn ngạc nhiên là sau khi cảm giác xoắn ốc hình thành lập tức tự vận chuyển. Nó chuyển động xoắn ốc với tốc độ cao theo phương nằm ngang nên vừa có chuyển động hướng lên vừa có tiết tấu lên xuống nhịp nhàng.
Đuền này khiến Trần Mộ phấn chấn quên hết mệt mỏi.
Liền đó, tiện thể rèn sắt khi còn nóng, hắn bắt đầu luyện Liễm tức pháp ngay. Cảm giác hình xoắn ốc có thành công thì phải xem có thích hợp để luyện Liễm tức pháp có được không, vì đây mới là mục tiêu chính của hắn.
Luyện Liễm tức pháp, nói một cách đơn giản là duy trì cảm giác ở một tần số dao động nhất định. Nó có yêu cầu tương đối khó khăn vì muốn phải duy trì tần số dao động trong suốt quá trình, không được thay đổi.
Đây thực tế ra là một yêu cầu rất khó khăn.
Không chỉ vậy, tần số dao động của Liễm tức pháp cũng rất cổ quái, nó luôn làm Trần Mộ cảm thấy khó chịu. Mỗi khi đạt đến tần số đó Trần Mộ đều cảm thấy một cảm giác rất kỳ quái. Nhưng khi tần số thay đổi thì cảm giác đó lập tức biến mất, tưởng chừng chỉ là ảo giác. Do vậy Trần Mộ cũng xác định được yêu cầu về độ chính xác tần số dao động của Liễm tức pháp là hết sức ngặt nghèo.
Món “chơi” này quả nhiên không dễ dàng luyện được.
Trần Mộ đang ngồi xếp bằng trên đất thì đột nhiên thân thể dao động.
Sau vô số lần điều chỉnh tần số, lần này cảm giác trong cơ thể hắn đã ăn khớp được tần số dao động kỳ quái này.
Sợi cảm giác tầng một đột nhiên sinh ra từ trung tâm cảm giác hình xoắn ốc. Nó nhanh chóng chạy dọc theo xương sống Trần Mộ đến thẳng sau gáy khiến hắn lạnh người, Sau đó nó chui vào trong đầu rồi lan ra toàn não bộ của hắn.
Tối tăm, lạnh lẽo. trần Mộ cảm giác như tất cả tình cảm của mình đã bay biến hết. Hắn mở mắt, chậm rãi nhìn xung quanh. Từng thứ, từng góc, từng xó xỉnh đều hiện ra dưới mắt hắn. Bóng tối không ảnh hưởng gì đến cái nhìn của hắn. Thông thường thì hắn sẽ thấy ngạc nhiên vì hắn luôn tìm cách làm quen với bóng tối nhưng chưa có lần nào hoàn toàn hòa nhập với bóng tối được như thế này.
Lúc này hắn giống như được sinh ra từ bóng tối.
Nhưng hắn lại không hề kinh ngạc, hắn cảm giác mình như một cỗ máy lạnh lẽo hay như là một kẻ bàng quan đứng bên cạnh lạnh lùng đánh giá kỹ chính mình.
Nhịp tim hắn bắt đầu đập chậm lại, nhiệt độ cơ thể hạ xuống. Những đặc trưng của một cơ thể sống đều giảm xuống.Hắn có thể cảm nhận một cách chi tiết từng điểm biến hóa một trong cơ thể. Hắn phát hiện trong người hắn có một cụm sợi màu xanh. Nó nằm yên lặng sâu bên trong huyết nhục của thân thể. Từ tay đến chân, mỗi phần cơ thể đều có thể thấy sợi tơ xanh mỏng manh này. Chỉ duy nhất tần số dao động của cảm giác hình xoắn ốc của hắn là không thay đổi.
Thong thả … Ổn định... Giống như bánh răng bên trong đồng hồ chuyển động. Chính xác vô cùng.
Hắn biết được mình đã tiến vào một trạng thái kỳ dị. Đặc trưng của cơ thể sống mặc dù giảm xuống nhưng hắn không cảm thấy gì yếu đi, ngược lại hắn còn càm thấy sức lực hay xung lực của hắn đều tăng cao.
Hắn nhẹ nhàng bước qua những đống nguyên liệu ngổn ngang trên mặt đất. Mỗi bước đều chính xác cảm giác chừng như đã được tính toán kỹ lưỡng. Sự khống chế đối với cơ thể hắn đạt tới mức king người, hắn biết rõ tình trạng của từng phần nhỏ trên cơ thể ra sao.
Chân của hắn chưa kịp đặt xuống thêm lần nữa thì đột ngột cảnh tượng trước mặt hắn rung chuyển.
Ý niệm cuối cùng trong đầu hắn là: 12 giây!
Bóng tối vô tận phủ chụp lên hắn.
Không biết bao lâu sau, Trần Mộ cũng tỉnh lại. Hắn chưa kịp đứng dậy đã cảm thấy cảm giác buồn nôn quặn lên trong ruột. Hắn không nhịn được nôn thốc nôn tháo ra sàn. Cứ liên tục suốt mười phút đồng hồ Trần Mộ cơ hồ đã nôn hết cả ruột gan ra ngoài
Tác dụng phụ thật khủng khiếp, hắn chưa kịp than thở thì đã lại ộc ra nôn mửa tiếp không kìm lại được.
Mười phút sau nữa Trần Mộ mới ngưng nôn mửa. Hắn cười khổ đứng dậy, trong phòng tràn ngập mùi xú uế và những đống hỗn độn. Hắn nhớ là lâu lắm rồi hắn không nôn mửa như thế này.
Cẩn thận nhớ lại từng chi tiết vừa rồi cũng không mất công gì. Không biết có phải do Liễm tức pháp hay không mà trong đầu hắn chi tiết của 12 giây ấy cực kỳ rõ ràng. Hắn không ngờ khi điều chỉnh tần số dao động cảm giác đến tần số này lại phát sinh biến hóa kinh người đến như thế. Điều này đã vượt ngoài dự kiến của hắn.