Tạp Đồ

Chương 129

Hôm nay Trình Anh nhận được một ủy thác nên phải rời khỏi trụ sở, ở đây có rất ít phụ nữ cũng không phải là vấn đề lớn với nàng. Nàng không phải là cô gái yếu đuối mà là một vị tạp tu xuất sắc, có đủ khả năng để tự bảo vệ mình. Vì vậy khi thấy phần ủy thác này thì nàng tiếp nhận nó mà không hề do dự.

Trong khoảng thời gian này nàng huấn luyện rất kham khổ, cũng tạo được một chút tiếng tăm trong trụ sở nhưng nàng chưa hài lòng. Nàng hy vọng bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, có thể hoàn thành được tâm nguyện xa vời trong lòng.

Nàng gia nhập Trữ gia là vì ở đây có những thiết bị huấn luyện tiên tiến, sự thật đã chứng minh lựa chọn của nàng là chính xác. Cao thủ trong căn cứ nhiều như mây, Bá Vấn, Mark Witt, ngay cả Will bây giờ cũng không thể xem nhẹ. Mỗi lần nghĩ đến đây, nàng đều tự khuyến khích bản thân, sao mình có thể để những người này bỏ xa chứ?

Nàng dốc sức tập luyện một cách liều mạng, kết quả là trình độ của nàng được đề cao rất nhanh.

Nếu như muốn duy trì dạng huấn luyện này thì cần có đủ điểm cống hiến, do đó nàng không ngừng tiếp nhận ủy thác. Ủy thác ở đây hoàn toàn khác với bên ngoài, không chỉ có rất nhiều loại mà độ khó cũng cao hơn mấy bậc. Thực hiện những ủy thác này cũng là cơ hội để nàng rèn luyện thực lực của bản thân.

Dù là ủy thác nào thì Trình Anh đều dốc hết sức thực hiện.

Ủy thác lần này cũng không ngoại lệ, nàng phải đến địa điểm ghi trong ủy thác vào lúc hai giờ sáng. Bây giờ là 1h30 sáng, với tốc độ của nàng thì thừa sức đến kịp.

Giống như mọi khi, nàng bước vào lối ra số 5, đây là con số ưa thích của nàng.

Đột nhiên nàng giống như nhận thấy sau lưng có thứ gì đó, hơi giật mình, nàng liền xoay phắt người lại nhưng đằng sau hoàn toàn trống vắng. Chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể thấy rõ toàn bộ lối ra vào, không hề có chỗ để ẩn núp.

Trình Anh không khỏi cảm thấy buồn cười, có thể là do trong thời gian này mình tiếp nhận quá nhiều ủy thác nên thần kinh hơi nhạy cảm.

Nàng cầm phòng tạp, chuẩn bị quét qua thì bỗng nghe được tiếng người đang chạy nhanh về phía này. Tiếng bước chân dồn dập vừa truyền đến thì nàng lập tức dừng tay lại.

***

Trần Mộ bám vào trần nhà, lạnh lùng nhìn Trình Anh ở bên dưới. Hắn đã quên cô gái từng gặp qua một lần này từ lâu, tất cả lực chú ý của hắn đều tập trung vào tấm phòng tạp trên tay nàng. Vì bám ở trên trần nhà nên hắn có thể nghe rõ tiếng bước chân bên ngoài.

Ánh mắt của Trần Mộ hờ hững không có chút sức sống nào, một lớp sương đen nhàn nhạt bao phủ hai mắt, giống như bên trong chỉ là một thế giới màu đen.

Mười giây.

Hắn nắm thời gian rất chính xác, bản thân chỉ có thể duy trì trạng thái liễm tức trong 150 giây. Mặc dù hắn có thể duy trì trạng thái này trong 180 giây nhưng con số này không có tác dụng trong kế hoạch của hắn.

150 giây, mỗi một giây đều vô cùng quý giá. Nếu như hết thời gian này mà hắn vẫn không trốn thoát được, có thể nghĩ ra hậu quả chờ đợi hắn là gì.

Trước khi lập ra kế hoạch này, hắn cũng từng suy xét xem có đáng để làm như vậy hay không. Hắn suy nghĩ thật lâu mới có câu trả lời – đáng giá! Trải qua chuyện Lôi Tử và nữ ma quỷ, khát vọng tự do của hắn càng thêm dữ dội. Hắn không phải không biết khi ở trong tay kẻ quyền thế thì phải tạm thời cúi đầu nhẫn nhịn, nhưng điều này cũng không đồng nghĩa hắn muốn tiếp tục cuộc sống như thế.

Hắn khát khao tự do!

Đầu óc của Trần Mộ suy nghĩ cực nhanh, đây là một trong số những điểm đặc thù của trạng thái liễm tức, đồng thời cũng là ưu điểm mạnh mẽ nhất.

Hắn như con thằn lằn bám chặt trên trần nhà, khuôn mặt không có chút biểu cảm nào, ánh mắt tập trung vào tấm phòng tạp trên tay Trình Anh.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, còn có thể nghe ra đối phương đang chạy về phía này. Cửa số 5 là cửa ra vào duy nhất ở hướng này.

Trong chớp mắt Trần Mộ liền có phán đoán, một khi người kia tiến vào lối ra vào thì mình sẽ không còn chỗ ẩn núp, lập tức lâm vào thế bị động. Dù ở tình thế khẩn cấp nhưng Trần Mộ không hề lo lắng, nóng vội, hắn giống như một người đang lạnh lùng đứng nhìn một sự việc bình thường.

Ngược với thái độ bình tĩnh, hắn phản ứng rất mạnh bạo. Eo hơi co vào trong rồi đột nhiên đẩy mạnh ra ngoài, cùng lúc đó thì tay chân đang bám trên trần nhà đều dùng sức, cả người lao về phía Trình Anh như một bóng đen.

Hầu như cùng lúc Trần Mộ ra tay thì Trình Anh nhận ra sự khác thường, có người trên đầu! Sắc mặt của nàng tái đi, gần như vậy mà bản thân hoàn toàn không phát hiện ra, thật là đáng sợ. Trong nháy mắt có rất nhiều ý nghĩ xẹt qua đầu nàng, một nỗi sợ dâng lên trong lòng.

Mặc dù sự việc xảy ra bất ngờ nhưng Trình Anh vẫn thể hiện ra mình là một vị tạp tu chuyên nghiệp, thực lực thâm hậu. Nàng vội ngã người xuống, trong tích tắc chạm vào mặt đất thì nàng thuận thế lăn về phía sau.

Cũng trong khoảnh khắc này, nàng lập tức mở độ nghi trên cổ tay.

Nàng tính rằng mình vừa đứng dậy là vừa kịp bắn ra sóng công kích thứ nhất. Nàng tin chắc chỉ cần bắn ra sóng công kích thì đối phương sẽ lùi về sau, do khoảng cách quá ngắn nên hắn sẽ không kịp tránh né. Nếu hắn lui lại thì càng có lợi cho nàng, một khi khoảng cách giữa hai người được kéo giãn thì nàng có thể nắm quyền chủ động, thay đổi cục diện.

Nhưng nàng còn chưa kịp đứng dậy thì một lực kéo mạnh từ phòng tạp được nắm chặt trên tay truyền đến, trong chốc lát tấm phòng tạp đã biến mất.

Ngay lập tức nàng lộ ra vẻ cực kì hoảng sợ!

Nàng vội vàng dùng lực ở eo lăn qua một bên, nhưng đối phương không hề tấn công như nàng dự đoán, điều này khiến nàng hơi ngạc nhiên. Thừa cơ hội này, nàng liên tục lăn người ra xa đối phương, đến khi nàng thuận thế đứng dậy thì vẫn không thấy đối phương tấn công. Trình Anh cố gắng trấn tĩnh lại, hai chân hơi co lại tạo nên tư thế phòng thủ, có thể dùng sức bất cứ lúc nào. Mặt nàng trắng bệch, vừa rồi đối phương đoạt lấy phòng tạp của mình rất dễ dàng, nếu như đối phương muốn giết mình thì chỉ cần một con dao, không, một cây đinh sắt cũng đủ rồi.

Đã rất lâu rồi nàng không gặp loại nguy hiểm như thế này, hoàn cảnh sinh tử mang đến áp lực vượt xa mọi loại ủy thác khác. Nàng từng thực hiện rất nhiều ủy thác nhưng chưa lần nào lại khiến nàng sợ hãi đến vậy.

Đối phương bất ngờ xuất hiện, lại hoàn toàn áp chế mình, có thể thấy thực lực của đối phương vượt xa bản thân! Nàng biết khi đối mặt với dạng cao thủ này thì bản thân không có cơ hội chống cự nào.

Loại cảm giác này thật sự rất khó chịu!

Nàng quật cường ngẩng đầu nhìn về phía kẻ cướp phòng tạp của mình, nàng không hiểu hắn cướp phòng tạp để làm gì? Một người có thân thủ kinh khủng như thế mà lại đi cướp phòng tạp, còn là một tấm phòng tạp rất bình thường.

Khi Trình Anh thấy rõ dáng vẻ của kẻ đánh lén mình thì sắc mặt liền thay đổi, giật mình đến nỗi chỉ chút nữa là la lên.

Là hắn! Là tên thiếu niên da khô vàng mà mình gặp bên ngoài phòng huấn luyện, không ngờ lại là hắn! Đột nhiên nàng nhớ tới điểm số kinh khủng ở hạng mục tránh né trong phạm vi nhỏ của hắn, nàng càng khẳng định thiếu niên này là một tên tạp tu cận chiến có thực lực rất mạnh.

Nàng không biết thực lực của Trần Mộ khủng khiếp đến mức nào, nhưng nàng hiểu rõ mình không thể chống lại đối phương. Hắn ở trên đỉnh đầu mình từ lúc nào? Ở trên đó bao lâu? Nàng hoàn toàn không phát giác được chút nào, hơn nữa từ lần đánh lén vừa rồi có thể thấy trình độ của hai bên chênh lệch rất nhiều.

“Ngươi là ai?” Trình Anh mang theo vài phần sợ hãi, đề phòng nhìn Trần Mộ.

Sự việc nói thì dài nhưng thật ra chỉ xảy ra trong 5 giây ngắn ngủi.

Trạng thái liễm tức đã trải qua 15 giây, Trần Mộ thầm tính trong lòng, hoàn toàn không để ý đến Trình Anh.

Hắn không cần phải quan tâm, hơn nữa cũng không có thời gian.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất quét phòng tạp của Trình Anh qua cửa ra. Hắn nhẩm tính thời gian để mở cửa là 5 giây, như vậy khi mình ra ngoài thì trạng thái liễm tức còn lại 130 giây.

Thấy Trần Mộ quét phòng tạp qua cửa ra thì Trình Anh liền hiểu được mục đích của Trần Mộ. Thiếu niên này chắc chắn không có phòng tạp, hoặc là không có quyền ra vào! Hắn muốn dùng phòng tạp của mình để mở cửa, khuôn mặt của nàng liền tái nhợt. Nàng không biết Trần Mộ và Trữ gia có quan hệ như thế nào, nhưng nàng hiểu rõ nếu để hắn bỏ trốn thì mình sẽ có kết cuộc rất thê thảm.

Trữ gia có phong cách chỉ quan tâm đến kết quả, không cần biết quá trình ra sao.

“Ngươi làm như vậy cũng vô dụng thôi, tạp giới dò xét ở đây đã phát hiện ra ngươi nên cửa không mở đâu.” Trình Anh cắn răng nói, sắc mặt của nàng trắng bệch. Nàng không thể chết khi còn chưa hoàn thành tâm nguyện của bản thân, nhưng nàng cũng không muốn vì chuyện này mà đánh mất vị trí của mình ở trụ sở Trữ gia. Nếu như không thể trở nên mạnh mẽ hơn thì tâm nguyện của bản thân cũng chỉ như hoa trong gương, trăng dưới nước mà thôi.

Trần Mộ không quan tâm đến lời nói của nàng, mà lắng tai nghe tiếng bước chân ở bên ngoài. Hắn nhanh chóng phán đoán ra vị trí chính xác của đối phương, còn cách chỗ này 20 mét.

Thấy Trần Mộ không hề có hành động nào, Trình Anh cũng không biết nên làm gì vào lúc này. Khi tạp giới phát hiện người ở lối ra vào khác với tư liệu trong phòng tạp, chắc chắn cửa ra sẽ đóng chặt. Mỗi cửa ra đều chỉ cho phép một người ra vào chính là để ngăn ngừa trường hợp như thế này.

Bây giờ nàng không sợ đối phương chạy thoát khỏi trụ sở mà sợ hắn giận cá chém thớt. Nàng cũng nghe thấy tiếng bước chân, nàng rất hy vọng có người mau chóng đến đây ngăn tên điên này lại.

Năm giây trôi qua.

Tư! Cánh cửa liền mở ra!

Sao, sao có thể như vậy? Trình Anh mở to mắt, choáng váng nhìn cánh cửa đang mở! Không có khả năng! Cửa ra chưa bao giờ mở khi có hai người bên trong, đã có rất nhiều người thử qua nhưng chưa một ai thành công.

Tại sao cánh cửa lại mở ra chứ? Trình Anh ngẩn người ra trong phút chốc.

Tiếng bước chân im bặt, người kia đã đến cửa rồi.

“Trần Mộ!” Trong tiếng kêu của người mới đến đầy vẻ kinh ngạc, đồng thời khiến cho Trình Anh bừng tỉnh. Nàng nhìn về phía lối vào, là Bá Vấn.

“Đứng lại.” Tiếng hét của Bá Vấn không lớn nhưng lại rất lạnh, hắn nhìn chằm chằm vào Trần Mộ.

Bá Vấn âm trầm nhìn tên thiếu niên đang muốn bỏ trốn, lần đầu tiên Trình Anh thấy vẻ mặt của Bá Vấn âm trầm, xanh mét như thế. Trong ấn tượng của nàng thì Bá Vấn luôn lộ ra vẻ ôn hòa, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười say đắm. Mặc dù nàng biết tính cách thực sự của Bá Vấn không giống với biểu hiện bên ngoài, nhưng mỗi lần nhìn thấy nụ cười thân thiết của hắn thì đều bị ảnh hưởng.

Bá Vấn có thù oán với tên thiếu niên này sao? Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Trình Anh.

Trần Mộ cũng chú ý tới Bá Vấn nhưng không giống với Trình Anh, vẻ mặt của hắn hoàn toàn không thay đổi, vẫn là bộ dáng không vui không buồn đó. Trần Mộ hờ hững nhìn Bá Vấn, trong đầu của Trần Mộ thì sự xuất hiện của Bá Vấn là một nhân tố không rõ. Nếu như không biết thì không cần phải nghĩ nhiều làm gì.

Lúc này thời gian cực kì quý giá.

Không hề do dự, Trần Mộ nhảy ra khỏi cửa. Sự xuất hiện của Bá Vấn sẽ khiến cửa đóng lại, cho nên hắn có rất ít thời gian.

Sự quyết đoán của Trần Mộ nằm ngoài dự liệu của mọi người, kể cả Bá Vấn. Tuy nhiên hắn phản ứng rất nhanh, hừ một tiếng rồi đạp mạnh hai chân, cả người liền lao về phía trước. Hắn hiểu chỉ cần chần chừ một chút thì Trần Mộ sẽ biến mất khỏi tầm nhìn của mình, nếu như biến mất thì rất có thể là biến mất vĩnh viễn. Tạp tu của Thập Tự Dạ am hiểu nhất là ẩn núp.

Tiếng cảnh báo đột nhiên vang lên, tạp giới dò xét đã phát hiện ra sự lạ thường.

Nhìn thấy cánh cửa đang nhanh chóng đóng lại, Bá Vấn không hề đắn đo nghiêng người lách qua, bất chấp nguy hiểm có thể bị cánh cửa kẹp ngang người.

Vừa nhảy ra khỏi cửa thì Bá Vấn rơi nhanh xuống bên dưới, tuy nhiên hắn vẫn còn thấy Trần Mộ. Cách Bá Vấn chừng 100 mét, Trần Mộ đã mở khí lưu tạp, bay về phía bắc với tốc độ rất nhanh! Bá Vấn thầm giật mình trong lòng, Trần Mộ chỉ nhảy ra ngoài sớm hơn mình một giây nhưng đã kịp mở độ nghi, ngừng thế rơi xuống, lại còn điều chỉnh phương hướng.

Điều này cần năng lực tính toán cùng năng lực khống chế chính xác đến cỡ nào a!

Sắc mặt của Bá Vấn hơi thay đổi, càng thêm chắc chắn Trần Mộ thuộc Thập Tự Dạ. Đột nhiên hắn hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Trình Anh cũng bay ra ngoài, tuy nhiên hắn mau chóng tập trung lực chú ý lại. Đối mặt với tạp tu của Thập Tự Dạ, nếu như bản thân không giữ tỉnh táo thì đừng nói báo thù, ngay cả tính mạng cũng khó giữ.

Lúc này Bá Vấn thể hiện ra toàn bộ thực lực của hắn! Độ nghi trên cổ tay không biết được mở từ lúc nào, chỉ thấy thân hình của hắn dừng lại giữa không trung một chút rồi nhanh chóng tăng tốc.

Hiển nhiên khí lưu tạp của Bá Vấn không phải hàng hạ cấp, tốc độ của nó còn nhanh hơn tấm khí lưu tạp mà Trần Mộ mua. Cả người Bá Vấn như một viên đạn pháo, gào thét bay theo sát Trần Mộ.

Hắn vừa xác định thân phận của Trần Mộ liền chạy đến chỗ Trần Mộ ở, nhưng lại thấy căn phòng trống không. Hắn liền nghĩ có thể Trần Mộ đang làm chuyện gì đó. Hắn không biết Trần Mộ đến trụ sở để làm gì nhưng tiềm thức của hắn cho rằng Trần Mộ có âm mưu.

Trữ Bằng và Trữ Diễm không có mặt ở trụ sở, người phụ trách tạm thời ở đây cũng không biết thân phận của Bá Vấn. Hắn chuẩn bị đến Trữ gia ở thành Ami để tìm gia chủ ngay trong đêm, không ngờ lại gặp Trần Mộ ở cửa ra số 5.

Trần Mộ không hề bỏ qua Bá Vấn đang theo sát phía sau, đối phương thuộc về nhân tố ngoài ý muốn, thực lực vượt qua dự tính của hắn. Tấm khí lưu tạp trên tay Bá Vấn chắc chắn là cấp bốn, chỉ có khí lưu tạp cấp bốn mới có khả năng tăng tốc kinh người đến vậy. Điểm quan trọng nhất là Bá Vấn thể hiện ra địch ý với Trần Mộ, hắn liền xem Bá Vấn là kẻ thù.

Tâm tình của Trần Mộ không hề thay đổi, vẫn tỉnh táo, lạnh lùng như cũ.

Nếu như không có biện pháp đối phó thì đối phương sẽ bắt kịp mình sau 5 giây. Mà đối phương muốn ra đòn tấn công thì ít nhất phải 2 giây sau.

Phán đoán này khá khách quan. Giai đoạn tăng tốc ban đầu khi phi hành là lúc tốc độ tăng mạnh nhất, thân thể phải chịu sức ép rất lớn do việc tăng tốc mang đến. Không chỉ vậy, tạp tu còn phải điều chỉnh sự thăng bằng trong khi phi hành, cho nên tạp tu rất khó tấn công trong giai đoạn này. Bá Vấn sử dụng khí lưu tạp cấp bốn nên có khả năng tăng tốc rất mạnh, đồng thời cơ thể cũng gánh sức ép rất lớn. Nếu muốn tấn công trong trạng thái này thì cần có thực lực cực kì kinh khủng.

Bá Vấn dù mạnh nhưng vẫn còn cách xa mới đạt tới trình độ này.

Vừa có phán đoán thì Trần Mộ liền điều chỉnh, cảm giác trong độ nghi nhanh chóng thay đổi. Hắn đã thay tạp phiến trong thời gian chưa tới 0.6 giây. Ở trạng thái liễm tức, trình độ của Trần Mộ được phát huy đến mức độ lớn nhất, vượt xa bình thường. Ở trạng thái bình thường, dưới tình huống này thì hắn cần 1.2 giây mới thay đổi xong tạp phiến, con số này có thể được xem là khá xuất sắc trong giới tạp tu trung cấp. Nhưng bây giờ chỉ cần 0.6 giây, cũng có nghĩa hắn đã đạt tới một cấp độ mới, qua đây cũng có thể thấy được sự mạnh mẽ của Liễm Tức pháp.

Khí lưu tạp tốc độ cao được thay bằng {Đại Nê Thu}, cùng đua tốc độ với khí lưu tạp cấp bốn là một việc làm ngu ngốc.

Cảm giác của Trần Mộ lại tiếp xúc với khí lưu tạp {Đại Nê Thu}. Không cần nghĩ ngợi, Trần Mộ đột nhiên hạ độ cao, bay về phía khu dân cư bên dưới với tốc độ kinh người.

Bá Vấn liền phản ứng, hướng bay hơi chếch xuống dưới. Phản ứng của hắn rất nhạy bén, nếu như Trần Mộ không thay đổi phương hướng thì sau hai giây Bá Vấn vẫn có thể chặn Trần Mộ lại. Hơn nữa bây giờ hắn có thể lựa chọn phương hướng, phạm vi ngăn chặn khá lớn. Dù cho Trần Mộ có bay hướng nào thì cũng không thể thoát khỏi phạm vi khống chế của hắn.

Không chỉ có vậy, một lưỡi đao hình lưỡi liềm màu đỏ như máu xuất hiện trên tay hắn, có thể bắn ra ngoài bất cứ lúc nào. Đây là {Huyết Duệ} tạp! Bởi vì đang bay nên Bá Vấn lựa chọn tạp phiến cấp ba, như vậy thì hắn có thể khống chế chính xác hơn. Lúc này không cần lực sát thương lớn, mà là cần sự chính xác cho nên hắn lựa chọn tạp phiến này.

Có lẽ ngay cả Trần Mộ cũng không ngờ tạp phiến mình vừa chế tạo ra lại được dùng để đánh bản thân mình, thế giới này quả thật rất kì diệu.

23 giây! Trạng thái liễm tức đã trôi qua 23 giây, mọi việc đến giờ vẫn khá thuận lợi. Việc ngoài ý muốn duy nhất là sự xuất hiện của Bá Vấn.

Từ lúc cửa ra được mở đến bây giờ chỉ chưa đầy ba giây, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này thì dù là biểu hiện của Bá Vấn hay Trần Mộ đều khiến người khác rung động. So sánh với hai người thì Trình Anh khổ cực đuổi theo phía sau thua kém hơn nhiều. Nàng không có năng lực khống chế kinh người như Trần Mộ, cũng không có tạp phiến cấp bốn như Bá Vấn. Mặc dù nàng có thực lực nhưng trước mặt hai vị tạp tu mạnh mẽ này thì rất mờ nhạt.

Nàng cắn răng đuổi theo nhưng không dám đến quá gần. Sở dĩ nàng bất chấp nguy hiểm đuổi theo cũng là có lí do, dù nói thế nào thì tấm phòng tạp dùng để mở cửa là của nàng. Mặc dù tên thiếu niên này có thực lực xuất chúng, nhưng nàng tin rằng không một ai có thể trốn thoát khỏi địa bàn của Trữ gia. Sự lớn mạnh, căn cơ vững chắc của Trữ gia tại thành Ami đã khắc sâu trong đầu Trình Anh. Nếu như cuối cùng tên thiếu niên này bị bắt, dù phòng tạp của mình bị cướp đoạt nhưng Trữ gia vẫn tiếp tục truy cứu thì đúng là một chuyện rất phiền phức.

Nếu…nếu như thực sự do việc này mà nàng không thể ở lại trụ sở..thì nàng không có cách nào chịu nổi. Trụ sở Trữ gia, đây là con đường duy nhất có thể khiến nàng trở nên mạnh mẽ vào lúc này. Nàng có xuất thân tầm thường nên càng quý trọng cơ hội khó nắm bắt này.

Ai cũng không biết đằng sau sự hào sảng của nàng là nỗi khao khát lực lượng đến mức nào.

Nàng không muốn từ bỏ nên mới bất chấp nguy hiểm mà đuổi theo. Có lẽ nàng không có tác dụng gì, nhưng nàng hy vọng qua cách này để thể hiện thái độ của bản thân, tạo được ấn tượng tốt với Trữ gia.

Đến khi thấy cảnh giao chiến của hai người chỉ trong hai ba giây ngắn ngủi thì tất cả ý nghĩ trên đều bị nàng vứt lên chín tầng mây, chỉ còn lại sự ứng biến thần kì của hai người.

Quá lợi hại!

Kỹ xảo và khả năng ứng biến mà hai người thể hiện trong hai ba giây đó chắc chắn có thể sánh với tuyệt tác trong sách giáo khoa. Hai người giao chiến vài hiệp chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, những kỹ xảo này không có màu sắc rực rỡ, không bắt mắt nhưng nội dung kỹ thuật được lộ ra đủ để khiến các cao thủ trong trụ sở xấu hổ mà chết.

Dưới con mắt nghề nghiệp của nàng, Trần Mộ phán đoán thời cơ chính xác đến đáng sợ, tốc độ thay đổi tạp phiến kinh khủng. Còn Bá Vấn thì phản ứng nhanh như chớp, khả năng ứng biến của hắn không thể chê vào đâu được.

Nàng hâm mộ nhìn hai người phía trước, thực lực như vậy mới là mạnh mẽ a! Thực lực của họ mạnh hơn mình nhiều lắm. Trong trận giao chiến ngắn ngủi của bọn họ, dù là để nàng thay bên nào thì cũng đều thất bại.

Nàng không dám đến gần, dù sao thì nàng không có khả năng nhúng tay vào cuộc tranh đấu ở cấp bậc này. Tuy nhiên nàng cũng không rời xa, không phải lúc nào cũng có thể chứng kiến trận đấu như vậy. Từ đây nàng có thể học tập được rất nhiều thứ.

Khi nàng thấy Trần Mộ đột nhiên lao xuống khu dân cư bên dưới thì còn khó hiểu, nhưng chỉ chốc lát nàng liền nhớ đến điểm số khác thường ở mục né tránh trong phạm vi nhỏ trong phòng huấn luyện phi hành lúc trước.

Sắc mặt của nàng liền thay đổi!

Đúng như suy đoán của Trình Anh, Trần Mộ muốn lợi dụng ưu thế này, nhưng trước hết hắn phải an toàn tiến vào địa hình phức tạp trên mặt đất.

Dưới trạng thái liễm tức, đầu óc của Trần Mộ cực kì tỉnh táo, mỗi một yếu tố đều được hắn tính toán. Ở trạng thái này hắn có thể phát huy mọi khả năng của mình đến giới hạn cao nhất, ví dụ như một trong số kỹ năng mà hắn am hiểu là động tác chiến thuật trên không. Nếu để cho Trần Mộ tự đánh giá thì không thể coi động tác chiến thuật trên không là kỹ năng mà hắn am hiểu, trong mắt hắn thì động tác chiến thuật mà bản thân học được chỉ có độ khó 70.

Nếu như độ khó 80 được xem là tốt, vậy 70 thì sao?

Trong trạng thái liễm tức, suy nghĩ của Trần Mộ cực kì tập trung, không hề nghĩ ngợi đến những chuyện không liên quan. Trần Mộ chọn kĩ năng này bởi vì hắn tính toán rằng trước khi mình xuống mặt đất thì còn phải dùng kĩ năng này tránh né đòn tấn công của đối phương. Hắn đoán rằng trong thời gian này Bá Vấn chắc chắn sẽ tấn công mình.

Trần Mộ đột nhiên bay theo hình xoắn ốc giữa không trung, thân thể của hắn bỗng xoay tròn, hơi nghiêng xuống bên dưới, quỹ đạo cực kì quỷ dị. Bá Vấn vừa tập trung vào Trần Mộ, chuẩn bị bắn lưỡi đao trên tay ra thì đột ngột mất mục tiêu. Hắn vội vàng thu hồi cảm giác, lưỡi đao màu đỏ trên tay run nhẹ, tạo ra những gợn sóng rất nhỏ nhưng chỉ một lúc sau liền nằm vững trong bàn tay hắn.

Nhịp thở vừa rối loạn một chút thì suýt nữa không khống chế được cảm giác. Điều này rất khó chịu!

Hắn vô cùng ngạc nhiên, hầu như mỗi đời Trữ gia đều nghiên cứu về Thập Tự Dạ. Tư liệu được tích lũy trong gia tộc tuy không nhiều nhưng hắn vẫn có thể tìm ra một ít manh mối. Thập Tự Dạ có hai kỹ năng mạnh mẽ nhất, một là Chữ Thập, hai là Liễm Tức pháp. Một kỹ năng là để tấn công, kỹ năng còn lại là để ẩn núp, di chuyển trong bóng đêm. Khi phối hợp hai kĩ năng này với nhau để ám sát thì rất khó đề phòng, nhưng trong tất cả tư liệu đều không đề cập đến việc tạp tu Thập Tự Dạ am hiểu cận chiến.

Mặc dù gia chủ Trữ Hiên bị chết bởi chữ thập ở khoảng cách rất gần, nhưng điều này cũng không có nghĩa chữ thập là một loại kỹ năng cận chiến. Chữ Thập là kỹ năng nổi tiếng nhất của Thập Tự Dạ, cũng là điểm mà Trữ gia hiểu rõ nhất. Nó là kết cấu năng lượng có hình chữ thập do {Thập Tự} tạp bắn ra, uy lực cực kì mạnh mẽ. Tuy nhiên {Thập Tự} tạp lại là một tấm tạp phiến chuyên tấn công từ xa điển hình.

Trong nhiều vụ ám sát do Thập Tự Dạ gây ra, phần lớn đều là mai phục trong bóng tối rồi dùng {Thập Tự} tạp bắn ra một đòn trí mạng. Chưa bao giờ nghe nói qua tạp tu của lưu phái này cận chiến với người khác.

Nhưng động tác chiến thuật trên không lại là môn học điển hình của tạp tu cận chiến. Hơn nữa động tác chiến thuật quay theo hình xoắn ốc giữa không trung có độ khó là 70, chỉ có tạp tu cận chiến kiên định nhất mới học được. Chẳng lẽ Thập Tự Dạ bây giờ cũng tập luyện?
Bình Luận (0)
Comment