Tạp Đồ

Chương 164

- Ngươi đi theo ta làm gì?”

Trần Mộ ngước mắt, nhìn Duy A lạ lẫm hỏi. Lúc bị đàn kiến tấn công, việc đầu tiên của hắn là cứu Trần Mộ cùng Lý độ hồng.

Việc hắn cứu Lý độ hồng cũng không lạ, nhưng Trần Mộ thắc mắc là sao hắn lại cứu mình. Hắn biết chắc, dù là A Phương Tác hay Cơ Đặc Biệt, đều quan trọng hơn hắn.Huống chi, thân phận hắn lại là người ngoài. Hộ vệ thân tín của tộc trưởng lại xuất hiện trong đơn vị này, Trần Mộ đã từng ngẫm nghỉ, ai là người khiến tộc trưởng quan tâm như vậy. Hắn cho rằng người đó không phải là mình.

Nhưng kể từ khi đó, Duy A dứt khoát không rời xa hắn. Vô luận Trần Mộ hỏi gì, hắn đều không nói, mà chỉ cần Trần Mộ đứng dậy, hắn liền đứng theo ngay.

- Cơ Đặc Biệt đã tỉnh! Cơ Đặc Biệt đã tỉnh!

Trong doanh địa xao động, tin tức tốt đẹp làm cho đám thiếu niên tinh thần đang cực kỳ suy sụp vui mừng hẳn lên.

Cơ Đặc Biệt rốt cuộc tỉnh lại. đối với mọi người cùng Trần Mộ mà nói, quả là tin tốt lành,. Hắn thở phào nhẹ nhõm, Cơ Đặc Biệt đã tỉnh, hắn có thể bớt nhọc lòng.

- Tiểu trần tiên sinh, Cơ Đặc Biệt muốn gặp ngài một chút.

Một thiếu niên chạy đến trước mặt Trần Mộ, cung kính nói. biểu hiện Trần Mộ hai ngày qua, khiến tất cả thiếu niên đều tôn trọng.

Trần Mộ đi tới trước mặt Cơ Đặc Biệt, nhưng vừa nhìn sắc mặt tên kia, nhất thời giật mình, lập tức nhận thấy không ổn. Cơ Đặc Biệt gò má hiện ra một màu hồng nhuận bất bình thường,giống như là hồi quang phản chiếu.

Cơ Đặc Biệt thấy Trần Mộ, cố sức lộ ra vẻ tươi cười:

- Cám ơn ngươi.

Lý độ hồng và A Phương Tác đều bên cạnh. Lý độ hồng biểu hiện vượt xa người bình thường, tiểu tử cũng thật kiên cường, đoạn thời gian này, hắn mỗi ngày đều kiên trì đi bộ, mà không phải nhờ vả người khác. Cơ Đặc Biệt mới vừa rồi dường như nói gì với Lý độ hồng, tên này trên mắt vẫn còn ngấn lệ, nhưng ánh mắt càng kiên định.

- Không cần cảm tạ ta.

Trần Mộ thật thà lắc đầu trả lời:

- Ngươi mau hồi phục một chút. Giải quyết giúp ta mọi chuyện. Lúc này ta thật là bế tắc. Không cần phải khiêm nhường, vì thật ra Hắn đã vắt hết óc vẫn không tìm được giải pháp nào khả dĩ tốt. Đám thiếu niên còn lại là hai ngàn bảy trăm hai mươi lăm người, nhưng đạt mức chiến sĩ chỉ có ba người. Dẫn theo nhiều như vậy hài tử, tình hình của hắn tựa như chăn một đàn nai béo, mà không có mãnh sư bảo vệ.

Nói không chừng đã có dã thú theo dõi bọn họ.

- Những việc ngươi làm được đã là phi thường xuất sắc rồi!

Cơ Đặc Biệt nhìn thẳng mắt hắn, không chút nào che giấu hâm mộ.

Trần Mộ cười khổ:

- Xuất sắc ư? Ngươi có khen ta cũng vô dụng, ta thật sự không đủ năng lực.

Cơ Đặc Biệt không biết nghĩ gì. Ngữ khí trở nên cảm khái:

- Vận mệnh a, luôn luôn làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng, rồi tại lúc tuyệt vọng nhất, lại lộ ra tia sáng.

Trần Mộ không biết hắn nói gì. Tất cả tri thức hắn có đều liên quan đến tạp phiến, đối với văn học vân vân…, gần như không có đọc lướt qua, cho nên hắn đành im lặng.

- Trần Mộ. Lý tưởng sống của ngươi là gì?

Cơ Đặc Biệt đột nhiên chuyển đề tài, hỏi một câu không chút nào liên quan.

- Lý tưởng?

Ý nghĩa từ này đối với hắn hoàn toàn xa lạ, đột nhiên, hắn nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia. Nhớ tới chính mình trước kia mấy năm mỗi ngày đều chế tạo năng lượng tạp cấp 1. Nhớ tới mình cùng lôi tử hưng phấn và khổ não vì tạp ảnh, nhớ tới lúc mình phát hiện thần bí tạp phiến khi ấy hồi ức kích động không thể xóa nhòa......

- Ngươi đâu muốn chết ở sâm lâm này, đúng không?

Cơ Đặc Biệt cắt đứt tia hồi ức. Thật sâu nhìn Trần Mộ.

Phục hồi tinh thần Trần Mộ phản ứng lại. Hắn gật đầu trả lời:

- Đúng thế

Cơ Đặc Biệt ra ý bảo A Phương Tác đỡ mình ngồi lên. Đám thiếu niên thấy hắn ngồi dậy, mỗi người cũng không khỏi hưng phấn đứng lên. Bọn họ tin tưởng. Chỉ cần Cơ Đặc Biệt khỏe lại, hắn cùng Trần Mộ liên thủ, nhất định có thể dẫn bọn họ thoát ra khốn cảnh. Trần Mộ cùng Cơ Đặc Biệt là đích hai người tuổi trẻ tài hoa, vô luận là Trần Mộ hayCơ Đặc Biệt, đều đáng để bọn họ tin cậy.

- Thấy bọn chúng không? Chúng tuổi còn nhỏ, rất yếu ớt, chỉ cần một con dã thú, liền có thể đem chúng xé thành mảnh nhỏ.

Cơ Đặc Biệt nhìn thẳng Trần Mộ.

Trần Mộ lắng nghe, hắn biết Cơ Đặc Biệt còn có lời muốn nói.

- Nhưng lúc này! Trong đám chúng, có rất nhiều tên đã trải qua chiến sĩ huấn luyện, mặc dù không đầy đủ! Nhưng chỉ cần năm năm. Không! Có lẽ chỉ cần ba năm, Một số chúng sẽ lớn lên, trở thành một gã chiến sĩ ưu tú!

Cơ Đặc Biệt trên mặt lộ ra mấy phần kiêu ngạo nói:

- Ngươi có thể không biết, toàn bộ chúng đều là thiếu niên ưu tú nhất xuất sắc nhất trong tộc chúng ta! Bọn họ mỗi người, đều phi thường xuất sắc!”

- Muốn thoát khỏi sâm lâm, nếu như chỉ trông vào một mình ngươi, sẽ khó có khả năng thành công! Ta tin tưởng điểm này ngươi rất hiểu. Mà nếu như ngươi biết dùng bọn họ, chuyện này sẽ rất dễ dàng giải quyết. Tuyệt đại đa số họ, đều là chuyên gia từng sống trong sâm lâm. Nắm giữ đông đảo chuyên gia của sâm lâm, sau này phiến rừng cây này sẽ trở thành vương quốc của ngươi. Vương quốc của một quốc vương!”

Cơ Đặc Biệt lời nói tràn ngập mị hoặc.

Trần Mộ cũng đổi sắc.Họ Cơ vẽ cho hắn một viễn cảnh phi thường tươi đẹp địa, nhưng trên tất cả, điều kiện tiên quyết là: hắn phải lo được cho đám tiểu hài tử này sống sót.

Mình có khả năng đó sao?

Trần Mộ trong lòng buông xuôi, hắn không nhận là mình có được năng lực đó.

Cơ Đặc Biệt bật ho khan, cơn ho càng ngày càng kịch liệt, trên mặt hắn sắc ửng hồng cũng càng ngày càng đậm, thấy vậy Trần Mộ càng kinh hãi. Bọn nhỏ cực kỳ lo lắng, vẻ mặt khẩn trương nhìn qua.

Cơ Đặc Biệt thật vất vả khống chế cơn ho, miễn cưỡng cười:

- Chắc ta sắp chết, lão thiên đang thúc dục ta. Trần Mộ! Ngươi mang giúp những hài tử này đi nhé. Nếu như gặp tình huống nguy cấp, ngươi có thể rời đi. Dù sao ngươi cũng đã cố hết sức......

Cơ Đặc Biệt lại ho một trận kịch liệt, Lý độ hồng kế bên gắt gao cắn môi, hốc mắt đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn rắn lại, kiệt lực không cho nước mắt chảy xuống.

Trần Mộ chỉ biết than thầm, nhẹ nhàng nói:

- Được rồi ta đáp ứng, bất quá ta chỉ có thể cố hết sức, không thể hứa hẹn gì.

Hắn đã thấy Cơ Đặc Biệt ho ra máu tươi đỏ sậm, gương mặt tuấn dật đỏ hồng như sắp xuất huyết.

Qua vài phút đồng hồ, Cơ Đặc Biệt ngừng ho, cảm kích nhìn Trần Mộ:“Cám ơn!” Nói xong tay phải nhẹ nhàng vuốt ve đầu Lý độ hồng:

- Tiểu quỷ, sau này nhớ kỹ nghe tiểu trần tiên sinh dạy bảo.”

“Ân!” Lý độ hồng ừ một tiếng, thầm khóc, môi cơ hồ cắn bật máu, nước mắt đảo quanh. A Phương Tác cũng không nhịn được quay mặt, lau nước mắt.

“Duy A.” Cơ Đặc Biệt đột nhiên ngẩng đầu.

Duy A sửng sốt, hắn không nghĩ tới Cơ Đặc Biệt cũng có việc dặn dò hắn.

- Ngươi lại đây, ta có lời muốn nói với ngươi.

Duy A do dự một chút, nhưng vẫn đi tới.

- Ngươi lại gần đây một tí.

Duy A nghiêng tai, Cơ Đặc Biệt nhẹ giọng nói vài câu. Duy A mang chút kinh ngạc nhìn Trần Mộ liếc mắt một cái, lập tức nhẹ nhàng gật đầu.

Trần Mộ chú ý tới chi tiết này, tâm trạng không nhịn được thắc mắc: “Họ nói gì đây chứ?”

Cơ Đặc Biệt cũng gọi mấy thiếu niên lớn nhất, tỉ mỉ dặn dò. Trong doanh địa lúc này là một tình cảnh tang thương, tất cả thiếu niên đều không kìm hãm được nước mắt bi thương chảy xuống.

Cơ Đặc Biệt thanh âm càng ngày yếu, nhỏ đến không thể nghe thấy, hắn như ngủ thiếp đi, vô luận kêu gọi ra sao, hắn cũng không có bất cứ gì phản ứng.

Duy A tiến lên, ngón tay điểm lên mạch cổ của hắn, nhìn Trần Mộ lắc đầu:“Đã chết.”

An táng Cơ Đặc Biệt xong, tinh thần mọi người cũng gần như tê liệt. Trần Mộ đối với tình huống như vậy cũng thúc thủ, không thể làm gì khác hơn là tạm thời hạ trại. Bọn họ ven đường lưu lại ký hiệu, nhưng Khoa Lâm bọn họ không có một người đuổi theo, Trần Mộ ước lượng, bọn họ gặp dữ nhiều lành ít.

Bất quá làm Trần Mộ cảm thấy ngoài ý muốn chính là, trong số vật tư trên lưng đà đà thú tìm được vài cái tập kích pháo cở nhỏ, lần trước gặp đàn kiến, Khoa Lâm bọn họ chưa kịp sử dụng chúng nó. Mặc dù không chắc số tập kích pháo nhỏ này có khả năng sinh ra bao nhiêu tác dụng, nhưng đàn kiến nọ muốn hạ được họ cũng phải nhất định thiệt hại không nhẹ.

Hắn chọn ra mấy thiếu niên lớn hơn cả luyện tập sử dụng các kiện vũ khí này.

Đội ngũ vẫn đi tới trước, chỉ là tốc độ so với trước chậm hơn rất nhiều. Bọn họ đến cùng là hài tử, thể lực cùng người trưởng thành chắc chắn có chênh lệch. Bất quá đám thiếu niên quả nhiên phi thường ưu tú, chỉ qua một thời gian rất ngắn liền học xong cách thao tác tập kích pháo, hơn nữa còn siêng năng luyện tập đến thuần thục cao độ.

Duy A bị Trần Mộ buộc đi trinh sát, trong cả đoàn, chỉ có hắn thích hợp nhất việc này. Vốn Trần Mộ có chút lo lắng Duy A không nghe mình ra lệnh, không ngờ hắn tuyệt đối tuân thủ, vô luận Trần Mộ ra lệnh gì, hắn đều không chút do dự chấp hành. Duy nhất làm cho Trần Mộ cảm giác được đau đầu chính là, Duy A mỗi ngày đều khuyên Trần Mộ học tập kỹ năng của hắn.

Duy A cũng tỏ ra đệ nhất cao thủ trong thôn. Thường xuyên, trên đường đoàn người gặp phải dã thú nằm chết, hỏi ra mới biết được tất cả đều là hắn thuận tay giết chết khi trinh sát.

“Vút”! Tiếng âm thanh rít lên kéo dài chợt vang lên trong tai.

Đội hình họ lập tức ngừng lại, đám thiếu niên lộ ra vẻ hoảng sợ.

Trần Mộ sắc mặt cũng không khỏi biến, đây là thanh âm Duy A cảnh báo, nói rõ hắn gặp phải phiền toái! Duy A giải quyết không được phiền toái, đây chính là phiền toái lớn rồi!

Tâm trạng khổ ải không thôi nhưng với tốc độ nhanh nhất hắn liền nhắm mắt lại. Liễm tức pháp, hắn muốn lập tức tiến vào trạng thái liễm tức đáng chết nọ!
Bình Luận (0)
Comment