Tạp Đồ

Chương 224

- Hơn nữa, ngươi chắc sẽ không ngờ, địa điểm tín hiệu xuất hiện lại là khu tây bắc La Dữu thành, gần vị trí chúng ta hiện tại!

Hồ Tử lớp lang nói tiếp:

- Lần trước Trung Châu tập đoàn cử đội ám sát đến khu vực này, ta lúc ấy rất thắc mắc không rõ bọn họ muốn làm cái gì, giờ thì đã rỏ khi đó có khả năng là bọn hắn lần đầu tiên bắt được tín hiệu.

Hồ Tử từ từ phân tích, như là chính mắt thấy.

Tiểu Man hoàn toàn tắc tị, thế giới này thật sự kì diệu. Nàng giơ tạp phiến màu vàng lên hỏi:

- Vậy tạp phiến này cũng dùng để bắt tín hiệu?

Hồ Tử cười thần bí:

- Thật thông minh! Bất quá nó cũng không phải chỉ dùng để bắt tín hiệu. Lần trước chúng ta lấy được tín hiệu cầu đưa về tổ chức, các tạp giới chuyên gia của chúng ta tiến hành phân tích, cuối cùng tìm ra được tần số của tín hiệu. Từ đó làm thành thông tin tạp này chỉ với một công năng duy nhất, đó là có thể gọi đối phương. Mà một khi đối phương tiếp nhận thông tin, thông tin tạp này liền có thể biểu hiện đại khái vị trí đối phương. Bởi vì gấp gáp nên không thể làm được tinh tế hơn, vị trí đối phương chỉ có thể ước đoán trong một phạm vi đại khái.

- Phạm vi đại khái? Là bao nhiêu?

Tiểu Man chăm chú hỏi.

- Trong phạm vi đường kính năm trăm thước.

Tiểu Man đột nhiên hứng thú:

- Ta có thể sử dụng thử một chút không?

Hồ Tử ra vẻ vô tội, tiếp tục uống rượu, một lần nữa khôi phục vẻ mặt nhàn nhã, lười nhac nói:

- Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi nha, hắn không mở độ nghi.

Tiểu Man vận dụng thử thì quả nhiên không động tĩnh, nhất thời vẻ mặt hậm hực. Đột nhiên nàng nhớ tới một việc:

- Được rồi, Hồ Tử, ngươi giúp ta tra cứu chi tiết về chủ nhân công ty Thiên Cánh công ty.

Hồ Tử là người phụ trách tình báo nơi này, thủ hạ và cơ sở ngầm vô số.

- Thiên Cánh? Tào Đông là chủ nhân của nó? Tại sao ngươi lại quan tâm đến hắn?

Hồ Tử chợt đặt chén rượu xuống.

- Hắn rất nổi danh sao?

Thấy Hồ Tử phản ứng, Tiểu Man lập tức hứng thú.

- Người này lai lịch thần bí, không ai biết hắn từ đâu đến. Nghe nói lần đầu tiên xuất hiện là ở sâm lâm. Bên cạnh hắn còn có một người, tuổi đại khái tại hai mươi tám tới ba mươi lăm, trầm mặc ít nói, thực lực không biết. Bọn họ cứu Khắc Lý Áo của Lôi Văn gia trong đó, người ra tay chính là Tào Đông, hắn sử dụng tạp phiến loại toa tạp. Bất quá, Tào Đông nổi bật là tài chế tạp rất cao. Thiên Cánh vốn là công ty gia đình của Lôi Văn gia, dùng để nuôi dưỡng đám đệ tử tầm thường. Vì cảm tạ Tào Đông cứu mạng, Lôi Văn gia đem công ty này tặng cho Tào Đông.

- Hừ. Này Lôi Văn gia này không tốt đẹp gì, người ta cứu mạng bọn họ lại đem vật như vậy tạ ơn, thật sự là quá mức!

Tiểu Man hừ lạnh hai tiếng.

- Hắc hắc, Lôi Văn gia này vốn là không có hảo ý. Bọn họ muốn lôi kéo Tào Đông này vào Lôi Văn gia, nên cố ý dùng chút thủ đoạn. Không ngờ Tào Đông thủ đoạn rất tàn nhẫn. mới vừa tiếp nhận liền đuổi sạch đám ăn chơi. Rồi sau đó Thiên Cánh liền bắt đầu nhanh chóng khuếch trương. Bọn họ hiện nổi danh nhất hai mặt, một là biển quảng cáo công ích, còn lại là Thiên Cánh giáo án. Đây thật sự là đại tác phẩm rung động lòng người, nói thật ta lần đầu tiên xem qua sợ đến ngây người.

Hắn không nhịn được nhếch miệng:

- Khi ta còn đi học đâu có ai có thể làm ra giáo án như đâu chứ? Bằng không, ta nhất định học tập rất tốt.

Nghe hắn nói thế người cực kì cẩn thận như Tiểu Man không nhịn được trợn tròn con mắt.

- Ngươi có nhớ hành động lớn của Trung Châu vừa rồi không?

Hồ Tử hỏi.

- Nghĩ đến a? Chuyện đó và Tào Đông có gì quan hệ?

Tiểu Man tò mò hỏi.

- Quảng cáo chuyện đó là Tào Đông làm. Hiện tại thì quảng cáo này đã thành huyễn tạp quảng cáo kinh điển, chấn động toàn bộ liên bang a! Trong này còn có rất nhiều chuyện thú vị, nghe nói đây là Tào Đông tự mình ra tay, chỉ tốn ba ngày thời gian liền hoàn thành. Hắc hắc!. Có thể làm được quảng cáo giống như thật như vậy. Người này mà làm xxx tả chân tập, khẳng định có thể bán được rất nhiều!

Hồ Tử vuốt hai chòm râu. Nhếch miệng, vẻ mặt bỉ ổi đầy dâm ý.

Thật sự không nổi vẻ mặt này của Hồ Tử, Tiểu Man cắt đứt ảo tưởng của hắn:

- Vậy hắn có thể chế tạo chiến đấu huyễn tạp hay không?

- Chiến đấu huyễn tạp? Việc này ta chưa nghe nói qua.

Hồ Tử sửng sốt, lắc đầu.

Tiểu Man đang tự hỏi thì Đến Quả đột nhiên mở miệng:

- Tiểu Man có phát hiện gì mới hay sao?

Thấy hai người nhìn mình, Tiểu Man liền đem chuyện kí hiệu “C” trên hỏa long tạp kì lạ kể ra, cùng tình huống mình lại đuổi ra khỏi Thiên Cánh nói lại một lần.

Đến Quả không khỏi lộ ra kì quái đích thần sắc:

-Chế tạp sư?Chẳng lẽ hắn còn lợi hại hơn Hoa Sinh lão đầu?

Hoa Sinh lão đầu là vị chế tạp sư giỏi nhất trong tổ chức, tạp phiến quất tử cùng khoa đẩu của Tiểu Man đều do hắn làm ra. Bởi vì hắn để kiểu tóc như thư sinh, nên mọi người gọi hắn là Hoa Sinh lão đầu. Tạp phiến hắn chế tạo rất được hoan nghênh, nên cũng là đối tượng mà mọi người cố gắng lấy lòng. Kể cả nữ bạo long như Tiểu Man trước mặt hắn cũng mươi phần thành thật.

Tiểu Man do dự một chút nói:

- Ta cảm thấy hắn có thể còn lợi hại hơn Hoa Sinh lão đầu.

- Sao?.

Hai gã nam tử nhất tề biến sắc. Chế tạp sư có thể được Tiểu Man đánh giá cao như vậy thật không dễ dàng.

Đến Quả trầm ngâm nói:

- Nếu quả như thế, thật ra ta nên kết giao.

Hồ Tử biết ý, vội vàng gật đầu:

- Được, ta sẽ đi thăm dò một chút, sau đó xem có nên tạo quan hệ hay không.

Đối với một tạp tu, trong hoạt động hàng ngày mà làm quen được một chế tạp sư thực lực cường đại là chuyện rất trọng yếu. Dù trong tổ chức cũng có chế tạp sư cường đại, nhưng khi quen biết thêm chỉ có tốt hơn mà thôi.

Dù vậy Đến Quả vẫn nhắc nhở:

- Nhưng hiện giò chúng ta đặt toàn lực vào việc Trung Châu tập đoàn, chuyện này không nên mất nhiều công sức.

Tiểu Man nhu thuận nói:

- Đến Quả đại ca yên tâm đi, ta biết nặng nhẹ.

…….

Khi Trần Mộ tỉnh lại thì thấy mình toàn thân xích lõa ngâm trong một bồn thủy tinh đựng đầy chất lỏng màu xanh nhạt, chỉ có đầu lộ lên.

Một nét thoáng hiện cười khổ hiện lên.

Chính mình vẫn đánh giá sợi tơ xanh quá đơn giản! Hắn vốn tưởng rằng trong trạng thái liễm tức, có thể đem nó rút ra. Vậy mà sợi tơ xanh này như sinh vật sống. chỉ cần tác động đến nó, có thể nói như rút giây động rừng, lưới tơ toàn thân lập tức phát sinh biến hóa. Muốn dùng sức rút nó ra thật là quá mơ tưởng, chỉ sợ lúc ấy toàn thân máu thịt đều phải rách nát.

Mà vừa vặn trạng thái liễm tức đã đến lúc kết thúc. Mới khôi phục bình thường, Trần Mộ chưa kịp nhận thấy tác dụng phụ của liễm tức pháp, liền bị cơn đau như nước lũ bao phủ, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Kiểm tra thân thể của mình hắn không khỏi thất kinh khi thấy vết thương trên cánh tay trái đã khép lại thật nhanh.

Tô Lưu Triệt Nhu vừa vào đến, thấy Trần Mộ đã tỉnh lại, không khỏi vui mừng lẫn sợ hãi nói:

- Ngươi đã tỉnh dậy!”

Trần Mộ gật đầu, cười cười:

- Đa tạ tiểu thư xuất thủ cứu trợ, nếu không ta sợ gặp rắc rối to.

Tô Lưu Triệt Nhu ung dung nói:

- Ta chỉ có thể xử lý miệng vết thương một chút giúp ngươi, nhưng sợi tơ xanh trong cơ thể ta không làm gì được.

Vẻ mặt nàng hối lỗi nhìn Trần Mộ, nhưng tâm trạng lại thở phào, Tào Đông dường như đã khôi phục bình thường. Nhưng không hiểu sao vẻ mặt dửng dưng làm cho nàng cảm thấy sợ hãi.

Trần Mộ nói:

- không sao cả, việc gì đến sẽ đến. Ta đi về được chưa?

Sau một phút kiểm tra trên thân thể xích lõa của Trần Mộ, Tô Lưu Triệt Nhu đứng lên, trên mặt bình thường, không để ý thấy nét thoáng ửng đỏ trên mặt hắn, mỉm cười xinh đẹp:

-Miệng vết thương đã khép lại, có thể ra về.

Trần Mộ nghe thề liền lắc lư hai ba cái trực tiếp leo ra khỏi bồn thủy tinh,làm cho Tô Lưu Triệt Nhu đang định mở cửa bồn trợn mắt há hốc mồm.

Sau đó Trần Mộ hồn nhiên mặc quần áo mà không để ý đến trong phòng còn có một người. Tô Lưu Triệt Nhu há mồm muốn nói, nhưng chỉ nhìn thoáng qua, trên mặt liền ửng hồng, vội vàng xoay người lại. Đeo độ nghi vào tay, hắn lại lần nữa về với một bộ dáng thiếu niên tầm thường.

Nhưng Tô Lưu Triệt Nhu không hề đánh giá hắn như một thiếu niên bình thường, một người có thể tỉnh táo hờ hững đem cánh tay trái xẻ ra, làm sao lại là một thiếu niên bình thường đây? Không người cảm nhận được chỗ bất phàm của hắn hơn nàng.

Nhìn gương mặt ngại ngùng tươi cười, Tô Lưu Triệt Nhu không sao liên hệ được với vẻ tỉnh táo hờ hững trước đó. Nàng mơ hồ cảm giác sự biến hóa này do không muốn người khác biết đến. Chỉ là, việc gì có thể làm cho hắn phát sinh biến hóa kinh người như vậy?

Trong lòng nàng Trần Mộ càng thêm thần bí không lường được.Đột nhiên, không biết nghĩ đến chuyện gì,gương mặt trắng trẻo của Tô Lưu Triệt Nhu thoáng cái đỏ rực đến tận mang tai tựa hồ như muốn xung huyết.

Nàng mím chặt đôi môi đỏ mọng, gắng sức trấn tỉnh, mãi khi đi tới cửa, vẻ mặt nàng mới gần khôi phục bình thường.

Vừa mở cửa ra, Trần Mộ Liền thấy Lô Tiểu Như đang chơi đùa cùng bé gái.
Bình Luận (0)
Comment