Tạp Đồ

Chương 289

- Ông chủ, ngươi biến đổi rồi!

Ba Cách Nội Nhĩ tóm lấy Trần Mộ, miệng sách sách lấy làm kì. Hề Bình nột bên vẻ mặt cũng kinh ngạc, trước mặt hắn, ông chủ hoàn toàn thay đổi bộ dáng.

So với gương mặt vàng như sáp trước kia, bộ dáng hiện tại thật sự thuận mắt rất nhiều, mặc dù tướng mạo vẫn rất bình thường. Không anh tuấn, không uy vũ, không hung ác, tướng mạo hết sức bình thường, nhưng lại làm cho mọi người vốn đã quen với vẻ mặt bệnh tất vàng vọt của hắn hưng phấn không thôi.

Liên quan với bộ dáng, hiện tại càng dễ nhận ra tuổi của hắn.

Quả nhiên tuổi còn trẻ a! Xem bộ dáng, cũng chừng hai mươi tuổi, chỉ là trên mặt không có` vẻ non nớt, mà trái ngược lại toát ra vẻ đạm định thong dong, làm cho người ta cảm giác hết sức thoải mái.

Cũng không biết có phải do bị khí chất ông chủ ảnh hưởng hay không, mọi người chỉ cảm thấy càng xem càng thuận mắt.

Ngay khi mọi người thấy Tô Lưu Triệt Nhu và một người xa lạ từ trong phòng ông chủ đi ra, tất cả mọi người đều giật mình. Mãi đến khi người xa lạ này mở miệng nói chuyện, mọi người mới biết, nguyên lai người này là ông chủ.

- Trên người Ông chủ có một loại quái bệnh, làm cho da tay đổi màu vàng vọt, hơn nữa sẽ làm bộ mặt phát sinh biến dạng. Ta trước kia không nghĩ đến nguyên nhân này, lần này kiểm tra thân thể ông chủ mới phát hiện. Loại bệnh này rất khác thường, ta phải tra cứu trong ghi chú của sư phụ mới chữa được, bằng không cũng không có biện pháp.

Ánh mắt Tô Lưu Triệt Nhu cực kì tự nhiên, dùng ngôn ngữ nghề nghiệp kể rõ cái gọi là “Nguyên nhân bệnh”.

Mọi người lúc này mới chợt hiểu.

Trần Mộ nhìn Tô Lưu Triệt Nhu, hắn đang đau đầu làm sao để giải thích cho Ba Cách Nội Nhĩ, không ngờ Tô Lưu Triệt Nhu nhẹ nhàng giải quyết vấn đề này.

Tô Lưu Triệt Nhu cũng không nhìn Trần Mộ một cái, mỉm cười chuyên nghiệp.

Ba Cách Nội Nhĩ kéo dài giọng, dùng một ngữ khí như bừng tỉnh nói:

- Vậy a! Nguyên lai ông chủ cùng Tô Lưu tiểu thư ở trong phòng lâu như vậy, là đang làm kiểm tra thân thể a!

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt mọi người nhất thời quái dị hẳn lên.

Hề Bình vẫn không nói gì. Đột nhiên nghiêm trang nói:

- Ừ, thân thể ông chủ không thể xuất ra vấn đề, như vậy nên kiểm tra thân thể nhiều nhiều một chút!

Tô Lưu Triệt Nhu cũng không nhịn được, mặt đỏ bừng. màu da trắng nõn lộ ra đỏ ửng, lông mi buông xuống thật dài, toát ra vẻ thẹn thùng tuyệt mỹ làm cho những người chung quanh nhất tề cảm thấy trái tim chợt bị bóp chặt. Hô hấp tựa hồ có chút khó khăn.

Ngược lại Trần Mộ không có bao nhiêu cảm giác.

Hắn hiện tại như trút được gánh nặng. Ngụy trang trên mặt tựa như bị nguyền rủa. Vẫn bám theo hắn. Có lẽ hắn cũng không có nghĩ tới vấn đề này, nhưng vô tình nó giống như một tầng lo lắng, bao phủ cuộc sống của hắn.

Cho nên khi khôi phục diện mục chính mình, hắn cảm thấy ở sâu trong nội tâm buông lỏng, tựa hồ bầu trời đều trở nên trong xanh hẳn lên. Tâm tình sung sướng vẻ mặt tự nhiên trở nên nhu hòa, loại này sung sướng. Đã ảnh hưởng đến mọi người chung quanh hắn.

Tâm tình của mọi người đều rất thoải mái, cho nên vô luận là Ba Cách Nội Nhĩ, hay lão thành lão luyện Hề Bình, cũng không khỏi vui đùa với Trần Mộ và Tô Lưu Triệt Nhu. Mà tỉ mỉ như Ba Cách Nội Nhĩ và Hề Bình, càng phát hiện Tô Lưu Triệt Nhu trong lời nói có một ít nho nhỏ thay đổi.

Trước kia Tô Lưu Triệt Nhu vẫn xưng hô Trần Mộ là tào tiên sinh, mà hiện giờ nàng cũng cùng mọi người xưng hô Trần Mộ là ông chủ. Việc này mặc dù chỉ là một chi tiết nho nhỏ, nhưng lại không khỏi làm cho người ta suy nghĩ xa xôi.

Bất quá việc này được mọi người phi thường muốn thấy. Cơ hồ mọi người, đều hết sức yêu thích Tô Lưu Triệt Nhu một cô nương tâm địa thiện lương, mà dù là nữ nhân như Lô Tiểu Như. Cũng không có cách nào sinh ra ác cảm.

Lô Tiểu Như cười theo mọi người, trong mắt lặng yên hiện lên một phần mất mát, nhưng không ai chú ý.

- Bên ngoài tình huống thế nào?

Trần Mộ cười hỏi, chắc do là ngụy trang trên mặt được trừ bỏ, khí chất đặc biệt thong dong khiến mọi người cảm giác càng mạnh liệt.

Khi nghe Trần Mộ hỏi, tạp tu chung quanh liền rất tự giác giải tán. Tô Lưu Triệt Nhu cũng theo Lô Tiểu Như rời đi. Chỉ còn Ba Cách Nội Nhĩ cùng Hề Bình.

Ba Cách Nội Nhĩ nhe răng cười:

- Hắc hắc. Vương Trạch và Tịnh đi tìm Đường Hàm Phái và Tiếu Nguyên, bọn họ hy vọng hai người có thể cho phép bọn họ lập ra một khu vực an toàn ở trong thành, cho thường dân nghỉ ngơi.

Trần Mộ nghe vậy, vẻ mặt tán thưởng:

- Hai người này thật ra có vài phần đảm đương.

Trần Mộ cẩn thận nhớ lại những việc Vương Trạch đã làm tại Đông vệ học phủ đoạn thời gian trước, xem ra mấy năm nay Vương Trạch phát triển cũng khá lớn.

Ba Cách Nội Nhĩ cười hắc hắc:

- Do ta gợi ý Vương Trạch.

Thấy Trần Mộ và Hề Bình nhất tề nhìn mình, Ba Cách Nội Nhĩ không chút hoang mang nói:

- Điều này đối với chúng ta, Tinh Viện và Khổ Tịch tự đều là chuyện tốt. Chúng ta giảm đi rất nhiều tai họa ngầm, mà hai người bọn họ chỉ cần có thể làm thành chuyện này, tiếng tốt lan ra, cũng đang là điều bọn hắn muốn. Hơn nữa, ta tin tưởng, Đường Hàm Phái cùng Tiếu Nguyên nhất định sẽ đồng ý. Hắc hắc, nếu như ai không đồng ý, tin này truyền đi ra ngoài, lập tức sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bọn họ không ngu như vậy.

Trần Mộ nhạy cảm bắt được mấu chốt:

- Là chủ ý đấu với Pháp Á của ngươi? Bất quá Pháp Á hẳn là cũng sẽ không nhúng tay vao chuyện này.

Hề Bình cau mày suy nghĩ, hắn cũng chưa hiểu rõ đạo lý bên trong.

Ba Cách Nội Nhĩ âm trầm cười:

- Pháp Á tự nhiên sẽ không nhúng tay, bọn họ không có ngu đến mức cùng tứ gia đối kháng. Bất quá, nhiều người như vậy, lương thực sẽ rất khó đủ.

Hề Bình mắt sáng ngời, đột nhiên ngẩng đầu:

- Ta hiểu rồi! Nhiều người như vậy, nhu cầu lương thực cũng là cực lớn. Hiện tại bên trong thành nơi chứa lương thực, chỉ có kho hàng của các thế lực lớn. Mà các thế lực địa phương, hiện tại đều dưới cờ Pháp Á.

Hắn không khỏi than thở:

- Nhà ngươi thật ác, ám toán không thấy huyết a! Phỏng chừng tên Vương Trạch kia, còn đang cảm kích ngươi.

Trần Mộ rốt cuộc hiểu được kế sách của Ba Cách Nội Nhĩ, không khỏi thầm hô lợi hại, Ba Cách Nội Nhĩ làm như vậy, trực tiếp đem Pháp Á nướng trên lửa.

Trần Mộ tin tưởng, Vương Trạch nhất định sẽ tận hết sức lực đi làm chuyện này. Chỉ cần hắn làm thành chuyện này, đối với hắn tương lai phát triển có lợi thật lớn.

Vương Trạch cùng Tịnh không giống nhau, hắn không có một chỗ dựa đắc lực, nếu muốn vững chân tại Tinh Viện đại tập đoàn, nhất định phải biểu hiện ra đủ năng lực.

Lục đại đối với thế lực khác, bao gồm Pháp Á, đều quen thái độ nhìn xuống, điều này cũng khiến cho khả năng hai bên xung đột có thể rất cao.

Có thể mang đến cho Pháp Á một ít phiền toái. Trần Mộ cũng phi thường vui thích.

Bị kẻ như Ba Cách Nội Nhĩ trù ếm. thật sự là chuện rất không may mắn.

Thương cảm cho Pháp Á! Bọn họ đại khái có chết cũng không biết, đến cùng là ai trú ám bọn họ!

Vương Trạch sẽ tuyệt không nói cho người khác ý tưởng này là của Ba Cách Nội Nhĩ, nếu không, công lao hắn lập tức rất là suy yếu.

- Những mặt khác thì sao?

Trần Mộ hỏi.

Ba Cách Nội Nhĩ trả lời hết sức ngắn gọn:

- Rất không tồi.

Muốn được Ba Cách Nội Nhĩ đánh giá như vậy cũng không phải sự tình dễ dàng. Mà hiện tại Ba Cách Nội Nhĩ lại đánh giá “Rất không tồi”, có thể thấy được tình huống thật sự rất tốt.

Trầm ngâm một chút, hắn nói:

- Đại khái còn cần tới hai tháng. Đám tân binh mới có thể hình thành lực chiến đấu. Bất quá bọn họ dù sao cũng không có kinh nghiệm chiến đấu, cụ thể phát huy ra bao nhiêu lực chiến đấu, vẫn rất khó nói. Hơn nữa hải tinh bảo sử dụng. Cũng tương đối phiền toái, cần thêm thời gian.

Về điểm này, Trần Mộ đã dự đoán. Tay mới cùng với tạp tu có kinh nghiệm thực chiến chênh lệch ra sao, hắn phi thường hiểu rõ. Chính hắn cũng từng bắt đầu như họ.

Ánh mắt Trần Mộ chuyển sang Hề Bình.

Hề Bình báo cáo chi tiết rất nhiều:

- Chúng ta hiện tại vật tư hết sức đầy đủ. Trừ bỏ những người dự tuyển lưu lại, ta đã triệu tập một ít người trước kia có năng lực tại nhà đấu giá. Còn có một ít vật tư chưa kịp chuyển ra, gần đây tình thế tương đối bình tĩnh, vừa lúc thích hợp chuyển ra. ba sao năng lượng tạp tiêu hao rất nhanh. Lấy dự trữ hiện tại, còn có thể duy trì chừng nửa tháng, số vật tư chuyển tới gần đây, bên trong cũng có một số ba sao năng lượng tạp. Cộng lại đại khái có thể duy trì chừng hai tháng. Bốn sao năng lượng tạp dự trữ sung túc, những vật tư khác cũng phi thường sung túc. Mặt khác, đám chế tạp sư của Tư Nguyên học phủ đoạn thời gian này chế tạo các loại tạp phiến tổng số bốn trăm hai mươi sáu tấm, trong đó bao gồm mười hai tấm bốn sao tạp phiến. Chiết tính ra, chúng ta có mười lăm tới mười bảy phần trăm lợi nhuận.

Ba sao năng lượng tạp là một vấn đề lớn, Trần Mộ cũng biết mỗi ngày tiêu hao cực kì kinh người. có thể duy trì hai tháng đã làm cho hắn phi thường giật mình.

Ba Cách Nội Nhĩ suy nghĩ một chút nói:

- Lúc này cường độ huấn luyện, chỉ cần kiên trì chừng một tháng là ổn. Khi thực chiến ba sao năng lượng tạp hao tổn sẽ giảm rất nhiều.

Lời này vừa ra, Trần Mộ và Hề Bình đều thở phào. Hiện tại có tiền cũng mua không được thứ gì, bọn họ trên tay có rất nhiều tài chính, nhưng lại không chỗ xài. bốn trăm tạp tu này là lực lượng trọng yếu nhất trong tay Trần Mộ, có lẽ bọn họ bây giờ còn rất yếu nhược. Nhưng tiềm lực thật lớn. Loại hình thức chiến đấu này hoàn toàn mới. Vô luận là Trần Mộ hay Ba Cách Nội Nhĩ, đối với đám này đều tràn ngập chờ mong.

Đột nhiên. Trần Mộ chú ý tới động tĩnh ngoài cửa sổ.

Dòng người bắt đầu chậm rãi hướng thành La Dữu di động, ba người nhìn nhau cười.

Mà lúc này, nơi dùng chân của liên bang tổng hợp học phủ, Đường Hàm Phái vẻ mặt ngưng trọng, trước mặt hắn, đứng một tạp tu. Vị tạp tu này, là một thành viên trong nhóm tạp tu theo Tổ Trữ đến thành La Dựu sớm nhất.

Hắn lúc này có chút bất an, không rõ Đường Hàm Phái đại nhân đột nhiên gọi hắn đến làm gì.

- Ngươi có nghe nói hay không, ngoài thành tới gần rìa rừng cây có một trụ sở?

Vị tạp tu này ngơ ngác lắc đầu:

- Không có, đại nhân. Ta chưa từng nghe nói nơi đó có trụ sở nào. Thành La dữu chung không có thôn quê trụ sở a.

Đường Hàm Phái không lộ ra vẻ ngoài ý muốn, phất tay:

- Ngươi đi ra đi.

- Vâng.

Tạp tu này mãi cho đến rời đi, vẫn không hiểu ra sao, chẳng lẽ đại nhân gọi mình chỉ để hỏi có vấn đề này thôi sao?

Đường Hàm Phái đang nghỉ lại lời Vương Trạch mới nói, sắc mặt ngưng trọng vô cùng. Tiêu Tư cư nhiên đã ở thành La Dữu, điều này làm cho hắn khá ngoài ý muốn, tin tức tình báo trọng yếu như vây đến bây giờ hắn mới biết được!

Hắn đã cùng Tiêu Tư giao thủ qua, nến biết Tiêu Tư rất lợi hại. Hắn đến thành la dữu làm cái gì? Còn có, chủ nhân trụ sở kia theo như lời Vương Trạch, là nhân vật nào?

Hơn nửa giờ sau, hắn mới ngẩng đầu, mở độ nghi, thấp giọng phân phó vài câu.

Tình huống đồng dạng cũng xuất hiện tại nơi dùng chân của Trung Đạt Thư Phủ. Lúc này thế cục bình hoãn xuống, Tiếu Nguyên được Vương Trạch nhắc nhở, cũng muốn ra thành xem qua cái trụ sở thần bí kia.

Đến cùng là tên nào?
Bình Luận (0)
Comment