Tạp Đồ

Chương 294

Tô Lưu Triệt Nhu yên lặng đứng sau Lô Tiểu Như, màn kịch trước mắt, làm cho nàng cảm thấy mệt mỏi.

Nếu, nếu như trên đời này, thật sự không có nhiều phân tranh như vậy thì quá tốt!

Kì thật nàng không biết ý nghĩ của mình ngây thơ đến cỡ nào, thế giới này làm sao có chữ nếu như vậy.

Bất quá, nàng thật sự cảm thấy mệt mỏi! Mà ngay cả mấy ngày trước, không ngừng cứu trợ dân thường, đem cảm giác tiêu hao đến sạch sẽ, cũng không mệt mỏi như vậy.

Kì quái, sao mình lại không cảm thấy sợ hãi, Tô Lưu Triệt Nhu cười khổ, việc này đại khái coi như là tiến bộ đi.

Dứt bỏ tạp niệm đi!

Vẻ yếu nhược trên mặt Tô Lưu Triệt Nhu nhanh chóng biến mất, thay thế chính là một y vụ tạp tu đặc biệt có chứa phong cách nghề nghiệp mãnh liệt kiên cường. Lúc này nhìn nàng lão luyện và lưu loát.

Nếu đã quyết định dung nhập tập thể này, như vậy không thể để đồng bạn bị vướng chân! Nàng lặng yên kích hoạt độ nghi trên tay.

Chiến đấu? Chính mình thì không được. Nhưng nàng lại có điểm kiêu ngạo đó là y thuật!

Một khi phát sinh xung đột, có người bị thương, nàng có thể rất nhanh xử lý được thương thế đồng bạn, nếu như tình huống không quá tệ, người bị thương thậm chí còn có thể bảo trì nhất định lực chiến đấu.

Trong lúc giương cung bạt kiếm này, nàng vẫn không nhịn được liếc nhìn Trần Mộ.

Một thiếu niên còn nhỏ hơn mình hai tuổi, nhưng lại biểu hiện ra tỉnh táo thong dong như thế. Hắn kinh qua dạng gì cuộc sống?

Suy nghĩ này chợt lóe trong đầu nàng, giống như sao băng, tiến vào vai trò y vụ tinh thần nàng bắt đầu trở nên chuyên chú. Ai cũng không để ý trong một góc có một cô gái ánh mắt càng ngày càng phát sáng.

- Các vị, xin bình tĩnh.

Tạp tu trẻ tuổi nọ vẫn không đổi sắc:

- Vây quanh các vị là nhóm tăng viện thứ hai, là một trăm năm mươi tạp tu của liên bang tổng hợp học phủ.

Ba Cách Nội Nhĩ hơi sẵng giọng, không thèm để ý chút nào:

- Đây là gì? Uy hiếp? Hắc hắc!

Ánh mắt hắn nhìn không thấy tới nửa phần ý cười, nếu có ai chú ý tới, sẽ kinh ngạc phát hiện, ánh mắt của hắn lúc này giống như mắt sói trong sâm lâm.

- Tại hạ chỉ nói sự thật.

Tạp tu kia vẫn kiên nhẫn.

Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh cắt đứt lời tạp tu này.

- Có đúng không? Hơn trăm tạp tu nhiều quá không?

Tiêu Tư sắc mặt xanh mét, ánh mắt âm trầm làm cho người ta sợ hãi. Rồi lại như có lửa sáng quắc bức người.

Vị tạp tu kia vừa chạm đến ánh mắt Tiêu Tư, thân thể chợt run lên, hắn mất tự nhiên nói:

- Tiêu Tư hiệu trưởng, tại hạ chỉ phụng mệnh làm việc.

- Phụng mệnh? Phụng mệnh của ai? Đường Hàm Phái?

Tiêu Tư lạnh lùng.

Chung quanh không khí lạnh như băng, cường giả như Tiêu Tư, khi tức giận lên khí thế rất đáng sợ, cả Trần Mộ cũng kinh hãi không thôi.

Trán tạp tu kia đã xuất ra vài giọt mồ hôi lạnh, hắn gắng trấn định:

- Tiêu Tư hiệu trưởng, ngươi muốn hai giáo phát sinh chiến tranh sao?

Một đạo chiết hình ba nhận màu đỏ tươi hướng tạp tu này bắn đến.

Tạp tu nọ hoảng hốt, cuống quít thả ra lồng năng lượng. Song đạo chiết hình ba nhận còn chưa chạm đến lồng năng lượng của hắn đột nhiên nổ ra.

Ầm!

Tạp tu kia tựa như một trái cầu da, bị luồng nổ mạnh cứng rắn bắn văng đến trên vách tường, mềm oặt người chảy xuống.

Tiêu Tư cũng không thèm nhìn tap tu đã hôn mê kia một cái.

- Hừ. Một kẻ nhỏ bé, cũng dám ở trước mặt ta làm càn?

Hắn lại nhìn về phía các tạp tu khác, trầm giọng:

- Các ngươi ai muốn cùng ta đối kháng, cũng đừng trách ta không khách khí!

Đám tạp tu đã sớm sợ ngây người. Không người nào dám lên tiếng. Nếu như Tiêu Tư thật sự tức giận, nơi dừng chân này tạp tu ít nhất sẽ chết một nửa. Cấp trên trách tội xuống tới, bọn họ làm sao gánh chịu nổi trách nhiệm này.

Càng huống chi......

Bọn họ liếc mắt nhìn những tạp tu đang đứng ở các vị trí cực kì hợp lý, những người này cũng không hiền lành gì a!

Tiêu Tư ngạo nghễ cười lạnh:

- Cút! Ta muốn xem ai dám ngăn cản ta?

Những tạp tu của Tư nguyên học phủ, mỗi người ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn hiệu trưởng

Cường giả, cái gì gọi là cường giả? Tiêu Tư dùng hành vi của mình để chứng tỏ cái gì gọi là cường giả!

Tiêu Tư cứ như vậy dẫn mọi người, nghênh ngang từ nơi dùng chân của liên bang tổng hợp học phủ đi ra. Ven đường tạp tu của liên bang tổng hợp học phủ đều câm như hến.

Nửa giờ sau. Đường Hàm Phái nhìn thủ hạ sắc mặt tái nhợt trên màn hình, cẩn thận nghe hắn báo cáo từng chi tiết.

Tiêu Tư lại vì Tào tiên sinh này, không tiếc mạo hiểm cùng mình trở mặt ngang nhiên ra tay. Quả thật ngoài Đường Hàm Phái dự liệu, tại vì hắn dự tính, Tiêu Tư là người rất lão luyện, khả năng không ra mặt trợ giúp có thể tính là lớn nhất.

Tại sao?

Hắn vẫn không hiều sao Tiêu Tư lại cương quyết bảo vệ Tào Đông như thế. Bởi vì hắn là chế tạp sư làm ra seri tạp phiến? Khó có khả năng! Một bên là seri tạp phiến chế tạp sư. Một bên là liên bang tổng hợp học phủ. Xét nặng nhẹ chắc chắn Tiêu Tư sẽ không phạm sai lầm như thế.

Trừ phi. Trừ phi Tào Đông nọ trên người có cái gì khiến Tiêu Tư để ý đến!

Nhưng nếu có thì sẽ là cái gì đây?

Đột nhiên, Đường Hàm Phái nghĩ đến cảm giác khi mình nhìn thấy Tào Đông lần đầu tiên, chẳng lẽ là......

Nhìn thủ hạ trước mắt vừa mới chịu thương tích, Đường Hàm Phái ân cần nói:

- Ngươi đi nghỉ ngơi đi, tịnh dưỡng cho tốt! Thân thể của ngươi trọng yếu nhất, những chuyện khác tính sau.

Vị tạp tu kia mặt không chút thay đổi, nhưng ở chỗ sâu trong con mắt, cũng không tự chủ hiện lên một tia cảm động:

- Vâng, đại nhân! Mặt khác, kế hoạch có tiếp tục hay không?

Đường Hàm Phái không chút do dự hạ lệnh:

- Tiếp tục. Còn nữa phải mật thiết chú ý tung tích đoàn người này, tùy thời hướng ta báo cáo.

- Vâng!

Vị kia tạp tu đóng độ nghi, xoay người, phía sau hắn, đứng suốt một trăm năm mươi tạp tu, đây là lực lượng tạp tu của liên bang tổng hợp học phủ!

Lên xe!

Cả đội ngũ bắt đầu không tiếng động bước lên đoàn xe mới vùa chỡ bọn người Trần Mộ, chỉ nghe tiếng gót giày. Không ai mở miệng.

Đường Hàm Phái đóng độ nghi rồi trầm tư trong chốc lát, vẫn chưa nắm được mấu chốt, vì vậy hắn gọi một mã số.

Trên màn hình, xuất hiện một đệ tử mang kính đen địa nhã nhặn, Mặt kính rộng cơ hồ che khuất khuôn mặt hắn.

- Thành Ngạn, kế hoạch bắt đầu rồi. Dự tính bọn họ mười hai giờ sau sẽ tới.

Đệ tử này ngước cặp kính:

- Đường đại ca, ngươi thật sự quyết định làm như vậy sao? Như vậy cho dù ngươi thắng lợi, những kẻ chống đối trong trường sẽ nhân cơ hội quấy rối, tình cảnh của ngươi sẽ rất nguy hiểm.

Thiếu niên nhìn qua có vẻ văn nhược này là Tống Thành Ngạn, thiên tài chiến thuật thiếu niên của liên bang tổng hợp học phủ!

Ngữ khí của hắn tràn ngập lo lắng, là người nghĩ ra kế hoạch, không ai so với hắn rõ ràng hơn kế hoạch kết quả cuối cùng là cái gì.

Đường Hàm Phái lạnh nhạt cười:

- Thành Ngạn không cần lo lắng, ta đã biết. Ngươi tính toán lại thời gian phát động, ta sẽ cho bọn hắn mệnh lệnh.

Mặc dù không biết Đường đại ca tại sao lại kiên trì thực hiện kế hoạch này, nhưng Tống Thành Ngạn tin tưởng, Đường đại ca nhất định có lý do của hắn. Vẻ mặt hắn trở nên kiên định, ánh mắt sắc bén. Tỉnh táo vô cùng nói:

- Dự tính thông đạo của Trung Đạt Thư Phủ sẽ đả thông trong hai mươi mấy giờ nữa. Chúng ta tính toán kỹ, mười tám giờ, đây là tốc độ cực hạn của bọn họ hơn nữa dư ra hai mươi phần trăm giá trị. Người của chúng ta mười hai giờ sau sẽ tới, nói cách khác. Còn có sáu giờ rảnh, chúng ta dành bốn giờ cho bọn hắn nghỉ ngơi, như vậy lực chiến đấu của bọn họ có thể tăng lên. Thời gian phát động tốt nhất, là mười sáu tiếng sau!

Một hơi nói xong dài như vậy. Tống Thành Ngạn không khỏi có chút ho khan, trán của hắn đổ mồ hôi hột.

Đường Hàm Phái đứng lên, ánh mắt khẩn trương:

- Thành Ngạn, không việc gì chứ, ngươi hiện tại cái gì cũng không nên làm, lập tức đi nghỉ ngơi! Mười sáu giờ sau, ta biết rồi, còn lại giao cho ta. Nhanh đi nhanh đi!

Dứt lời, hắn liền đóng cửa độ nghi.

Trong phòng hơi tối. Hắn một mình ngơ ngác đứng, không biết đang nghĩ gì.

Vài phút sau, hắn hình như đột nhiên phục hồi tinh thần lại, lần nữa mở độ nghi.

- Quản lý khoa tư liệu phải không? Ta là Đường Hàm Phái, hiện tại thỉnh lập tức đem tất cả tin tức Tây Trạch năm đó gửi cho ta!

Vị giáo sư kia sửng sốt, chợt vẻ mặt đại biến:

- Tây Trạch? Tu tập vật luyện pháp tắc Tây Trạch?

- Đúng!

- Ta lập tức đi ngay!

Vị giáo sư kia thần sắc bối rối. Lảo đảo chạy đi vào kho tư liệu.

Đường Hàm Phái nhìn màn hình. Trong lúc nhất thời, dĩ nhiên phải chờ.

Khi hắn nhìn thấy Tào Đông lần đầu tiên. Hắn liền phát hiện vị thiếu niên này có chỗ đặc biệt, rất giống với đặc thù tu tập vật luyện pháp tắc.

Năm đó tu tập loại tính chất cảm giác này nổi danh nhất là nhân vật Tây Trạch đến bây giờ vẫn vô tung.

Tây Trạch, đối với liên bang tổng hợp học phủ mà nói, tựa như một vết sẹo, không người nào dám xóa bỏ. Ba mươi năm trước Tây Trạch hung danh cực thịnh, quét ngang liên bang. Liên bang tổng hợp học phủ đệ tử, đối với Tây Trạch giao tình hết sức phức tạp.

Đệ tử tu tập vật luyện pháp tắc, không ai bằng phân nửa Tây Trạch. Từ điểm này liền có thể thây Tây Trạch kinh tài tuyệt diễm ra sao!

Có rất nhiều người căm hận hắn, cũng có rất nhiều ngươi sùng bái hắn, Đường Hàm Phái là một người sùng bái hắn. Đối với một cao thu không cùng thời đại như vậy, hắn có kính ngưỡng thật sâu, mặc dù hắn đối với Tây Trạch rất nhiều điểm không đồng tình.

Nếu như Tào Đông tu tập là vật luyện pháp tắc, vậy chỉ có một khả năng ---- hắn là đệ tử Tây Trạch.

Nếu như ước đoàn này là thật, đối với liên bang tổng hợp học phủ mà nói, không thể nghi ngờ là một tai nạn!

Tây Trạch và liên bang tổng hợp học phủ cừu hận rất sâu, không có bất cứ gì có thể giải hòa.

Hắn cũng không sợ hãi bất luận kẻ nào, bao gồm Tây Trạch, lại càng không nói đến một kẻ có thể là đệ tử Tây Trạch. Nếu như là bình thường, nếu như biết Tây Trạch bóng dáng, hắn sẽ không chút do dự tiến lên khiêu chiến.

Nhưng là thời cơ a! thời cơ Đối phương xuất hiện, thật sự rất chết người!

Trong lòng Đường Hàm Phái hàn ý càng thêm dày đặc.

Mà vừa vào lúc này, vị giáo sư kia sắc mặt tái nhợt, thở hồng hộc xuất hiện trên màn hình.
Bình Luận (0)
Comment