Khác với những gì Ba Cách Nội Nhĩ mô tả, hiện ra trước mặt mọi người không phải một trụ sở vứt đi. Tầng phòng hộ bên ngoài sáng rực, lớp thủy tinh phòng hộ cường độ cao thể hiện trụ sở này thành lập cũng không có bao lâu.
Ba Cách Nội Nhĩ gõ đầu nói:
- Xem ra đã lâu lắm không tới, nơi này cũng thay đổi bộ dáng.
Đây là một tòa trụ sở cực kỳ hiện đại, so với trụ sở của Trần Mộ phải to hơn rất nhiều, thỉnh thoảng lại có tạp tu bay vào bay ra. Đại lâu hình tròn, có rất nhiều cửa ra vào, phỏng chừng ít nhất có thể chứa chừng một vạn người.
Có thể ở sâu trong rừng cây (* rừng cây: theo mạch truyện ai cũng hiểu, có đôi khi tác giả lại diễn ý gần, thành thôn quê theo bản dịch, không phải mất công giải thích nhiều là việc mình khoái nhất, nếu bạn đọc nào đòi dịch phải đúng vui lòng liên hệ soạn giả …Kim Dung) kiến tạo một tòa trụ sở khổng lồ như thế, có thể thấy được người kiến tạo thực lực hùng hậu đến cỡ nào.
Một lực lượng lớn bộ đội vẫn luôn gây chú ý. Mà này đám tạp tu qua sát bên người, đều chỉ nhìn đơn vị này liếc mắt một cái.
Ba Cách Nội Nhĩ đi tuốt đằng trước, đoàn người tiến vào trụ sở.
Vừa vào trụ sở là một đại sảnh lớn có thể đủ dung nạp hai ngàn người. Nơi này náo nhiệt rất nhiều hơn xa so với Trần Mộ tưởng tượng, tạp tu tụ năm tập ba, ăn uống trò chuyện huyên thiên.
Khi đoàn người Trần Mộ tiến vào đại sảnh, tiếng huyên náo chợt an tĩnh lại, ánh mắt của mọi người nhất tề tập hợp vào đoàn người. Chứng tỏ rất ít khi có đại bộ đội xa lạ tạp tu xuất hiện ở nơi này.
Ba Cách Nội Nhĩ không hề sợ hãi, thì thầm trong miệng:
- Đổi thang không đổi thuốc, vẫn cùng trước kia không sai biệt lắm mà!
Làm Trần Mộ cảm thấy kinh ngạc chính là, nơi này tạp tu trình độ phổ biến đều tương đối cao, thậm chí có vài tạp tu gây cho hắn cảm giác nguy hiểm. Mà ngay cả tạp tu bình thường nhất ở đây nếu tiến vào tạp tu đoàn bình thường, cũng có thể trở thành một tinh anh.
Những người này ánh mắt hơi bất thiện cùng sự cảnh giác mãnh liệt.
- Các vị. Là lần đầu tiên tới trự sở chúng ta sao! Ta nghĩ, có lẽ các ngươi cần một người dẫn đường. Ta quen thuộc mọi chuyện nơi này, tỉ như mua bán hóa phẩm, hoặc là trợ giúp các vị hỏi thăm tin tức, thậm chí các vị muốn phục vụ ám sát, ta cũng có thể giới thiệu cho các vị.
Một người tuổi còn trẻ chủ động đi tới trước mặt đám người Trần Mộ, tự tin giới thiệu.
Hắn mặc một bộ quần áo màu xanh sẫm, chân đi giày da. Tóc màu đỏ phát sáng, như một đốm lửa.
Ba Cách Nội Nhĩ nhếch miệng cười nói:
- Nhỏ như vậy mà là môi giới? Làm đã bao lâu?
Người tuổi trẻ này lập tức hiểu được trung niên đại thúc trước mắt rất lão luyện, xem ra lần này thu hoạch có hạn, nhiệt tình lập tức tiêu tan, hắn lạnh nhạt nói:
- Không nhiều lắm, mới năm năm.
- Sao?!
Đến phiên Ba Cách Nội Nhĩ giật mình, cẩn thận đánh giá một phen:
- Nhỏ như vậy. Mà có năm năm kinh nghiệm, rất khó tin a.
- Quá tâng bốc quá tâng bốc.
Thiếu niên không mặn không nhạt chắp tay.
- Năm năm, vậy phí tiêu chuẩn hẳn là b cấp sao. Hắc hắc, hiện tại vật giá leo thang,b cấp giá bao nhiêu?
Ba Cách Nội Nhĩ lão luyện vô cùng.
Quả nhiên là lão luyện, nhưng lại không phải lão luyện bình thường! Thiếu niên lộ ra vẻ mặt cẩn thận:
- Xem ra đại thúc đối với chuyện này rất hiểu biết a,chắc trước kia đã làm qua? Nhìn Ba Cách Nội Nhĩ một cái, hắn báo giá:
- Ba mươi vạn âu địch một ngày, có giao dịch lớn, thêm năm phần trăm.
- Được. Thoả thuận xong!
Ba Cách Nội Nhĩ gật đầu.
- Thanh toán mỗi ngày, không nhận nợ.
Thiếu niên vươn tay.
Ba Cách Nội Nhĩ lúc này mới nhớ trên người mình không có tiền. Không thể làm gì khác hơn là nhìn Hề Bình. Hề Bình tiện tay rút ra ba mươi vạn tiền tạp giao cho Ba Cách Nội Nhĩ.
Mắt Thiếu niên ngời sáng, đoàn người này quả nhiên là có tiền. Xem đối phương không nhíu mày xuất ra ba mươi vạn âu địch là biết. Ba mươi vạn âu địch cũng không nhiều, nhưng là không vương vấn lấy ra, cũng có thể chứng minh đơn vị đội ngũ này có thực lực kinh tế.
Thu tiền tạp, thiếu niên nhiệt tình lên rất nhiều. Hắn bổ sung một câu:
- Các vị muốn phục vụ chuyện gì? Nếu như là nữ nhân, vậy chỉ sợ các vị phải thất vọng.
Nhìn lướt qua Tô Lưu Triệt Nhu, Lô Tiểu Như và Nhữ Thu hắn nhắc nhở:
- Các vị nên cẩn thận bạn gái. Nơi này không an toàn cho họ.
Quả nhiên, Trần Mộ lúc này mới chú ý tới. Chung quanh tạp tu nhìn về phía ba người ánh mắt nóng bỏng mà không kiêng nể gì, tham lam vô cùng.
Lô Tiểu Như mặt phấn như ngậm sương, cúi đầu loay hoay nhìn độ nghi trên tay. Mà Tô Lưu Triệt Nhu và Nhữ Thu khi nào đã trải qua tình trạng như vậy, không khỏi bối rối, vô thức dựa vào kế bên Trần Mộ.
Biểu hiện kinh hoảng của hai nàng càng kích thích những người kia.
Trong đại sảnh vang lên tiếng huýt sáo liên tiếp, đám tạp tu nhất thời ồn ào. Ở khắp ngõ ngách mấy chục tạp tu gan lớn nhất, mỗi người cười không kiêng nể gì, trong miệng cũng thốt ra những lời không chịu nổi.
- Cô nàng, bồi ca ca ngủ một đêm đi, ca ca đảm bảo ngươi sẽ dục tiên dục tử!
- Hảo chính điểm, chân *** thủy nộn a! (* vụ này ai hiểu sao thì hiểu)
Mọi thành viên trong nhóm Trần Mộ sắc mặt tối sầm, nhưng chưa có lệnh,nên không người nào cử động một chút. dưới sự huấn luyện của Ba cách Nội Nhĩ, tính phục tòng của bọn họ đã bắt đầu dung nhập vào trong cuộc sống bình thường.
Tô Lưu Triệt Nhu và Nhữ Thu nổi giận vô cùng, rồi lại không biết nên làm gì. Hai người mím chặt môi, nước mắt lưng tròng.
Sắc mặt Ba Cách Nội Nhĩ cũng trở nên rất khó coi, hắn vừa định mở miệng, đột nhiên nghe Trần Mộ nói:
- Tiểu Như.
- Vâng chủ nhân.
Lô Tiểu Như bước ra khỏi hàng, ánh mắt đầy sát khí.
- Làm cho bọn chúng câm miệng.
Trần Mộ lạnh lùng.
Ba Cách Nội Nhĩ thấy hàn khí trong mắt chủ nhân, lời nói lập tức nuốt trở về, trong lòng thầm nhủ, mấy tên này gặp xui xẻo rồi!
- Vâng!
Độ nghi trên tay Lô Tiểu Như đã sớm kích hoạt, kì thật không riêng gì nàng, tất cả đội viên đều đã chuẩn bị. Vì trong huấn luyện Ba Cách Nội Nhĩ luôn luôn lặp đi lặp lại cho bọn họ, để có thể ứng phó các loại tình huống, không nên đóng cửa độ nghi.
Lô Tiểu Như trong lòng đã sớm uất hận, đoạn thời gian này cuộc sống làm cho nàng cảm thấy trước giờ chưa từng có hạnh phúc cùng phong phú. Đám tạp tu rừng rú này ô ngôn uế ngữ làm cho nàng nhớ tới cuộc sống buông thả trước kia.
Sự thật đã chứng minh, nếu như chọc giận thành công một người phụ nữ, như vậy nên chuẩn bị biến thành tro khi nàng nổi cơn giận dữ.
Cánh tay trắng nõn mượt mà mê người trong chớp mắt vung lên.
Tất cả thanh âm chợt dừng lại!
Đám tạp tu kiêu ngạo của rừng cây nhất tề lộ ra vẻ mặt thống khổ, sóng âm vô hình vô chất, nhưng đối cơ thể người thương tổn thật sự khó kể.
Đó là tác dụng bó âm tạp của Lô Tiểu Như!
Nó có thể khống chế sóng âm trong phạm vi nhất định, không những tăng cường uy lực, còn có thể tránh cho đồng bạn bị ảnh hưởng.
Lúc đầu công kích của bó âm, Lô Tiểu Như còn kém xa Tiểu Man. Sau khi được Trần Mộ giảng giải ảo diệu, nàng trường kì gian khổ huấn luyện, thực lực của nàng so với trước tăng lên đâu chỉ mấy bậc!
Đây là thực lực của nàng còn chưa đủ mạnh, nếu như cảm giác của nàng mạnh hơn, bó âm tạp này có thể khiến cho đám tạp tu trong nháy mắt bị cao tần sóng âm chấn động thân thể bùng nổ mà chết.
Sóng âm công kích khác hẵn các loại hình công kích khác, khó phòng bị, hơn nữa có thể xuyên qua lồng năng lượng.
Đám tạp tu chỉ cảm thấy thân thể của mình run rẩy, vô luận bọn họ khống chếnhư thế nào, đều không dừng được. Mãnh liệt chấn động và cảm giác choáng ngất đánh sâu vào thần kinh, dưới tình huống như vậy, muốn khống chế cảm giác so với bình thường khó khăn thập bội.
- Xú nữ nhân! bọn người ****!
Có người chịu đựng thống khổ mắng lên.
- Ô Vũ, Tập Thụy.
Trần Mộ lần thứ hai mở miệng.
- Có mặt, chủ nhân!
Hai người bước ra khỏi hàng.
- Giải quyết bọn họ.
- Vâng!
Ô Vũ giống như trái núi cao lừng lừng nhìn bắt mắt cực kì, đứng tựa như một tòa thiết tháp. Mà một bên hắn Tập Thụy nhìn nhã nhặn như một học giả trẻ tuổi.
Hai người tương phản cực kì mãnh liệt.
Ô Vũ mở miệng, cười hắc hắc, thân thể chợt dâng lên lồng năng lượng màu nâu sậm. Mà kì lạ là lồng năng lượng của hắn trên đỉnh hơi bén nhọn, điều này làm cho hắn nhìn qua tựa như một trái đạn pháo to lớn đứng thẳng.
Hắn nhổm người, hai tay chống phía trước, tư thế như động tác chuẩn bị bật chạy.
- Uống!
Tiếng quát lớn kinh khủng vang lên như sấm sét trong đại sảnh, khiến mọi người hoảng hốt giật mình. Mà Ô Vũ thật sự như một viên pháo đạn xuất ra từ ngực, hóa thành một đạo ánh sáng màu nâu sậm, nặng nề đánh vào chính giữa nhóm người.
Lô Tiểu Như cùng bọn họ trong lúc đó phối hợp nhuần nhuyễn vô cùng, Khi Ô Vũ xuất động thì trong nháy mắt nàng cũng dừng công kích.
Đám tạp tu cảm thấy trên người chợt nhẹ bổng, mọi cảm giác vừa rồi biến mất, nhất thời mỗi người tinh thần đại chấn.
- Hắc, Mụ đàn bà này chỉ có vậy thôi sao......
Một tạp tu lời còn chưa dứt, liền kinh hoảng nhìn thấy, một đạo ánh sáng màu nâu cực lớn vô cùng uy thế làm cho người ta sợ hãi, đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Mà ngay lúc này, Tập Thụy tay phải chỉ quen chống giữ cặp kính trên sống mũi, khóe miệng thoáng cười lạnh, hai tay của hắn đưa ra bao phủ trong một chùm ánh sáng, mười ngón giống như đang gãy dây đàn. Trong ánh sáng từng tia sáng màu bạc lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ gia tăng.
- A a a!
Những tiếng hét hoảng sợ chói tai vang lên, trong lúc hỗn loạn một tiếng nổ lớn vang lên.
Ầm!
Khối đạn pháo lớn của Ô Vũ khi tiếp xúc đến đám tạp tu trong nháy mắt bùng nổ. Thậm chí đám tạp tu còn chưa kịp tạo ra lồng năng lượng.
Sức ép giống như cuồng phong tàn phá bừa bãi, đám tạp tu tựa như lá thu trong gió, bị bốc văng lên giữa không trung.
Cùng lúc, mười ngón tay thon dài trắng nõn của Tập Thuỵ nhất tề bắn ra, chùm ánh sáng ngân tuyến tựa như hơn mười ngân xà thật nhỏ, ràn rụa quang mang, điện xạ nhắm những tạp tu đang lơ lững giữa không trung.
Tư tư tư!
Làm người khác hồi hộp là những âm thanh điện mang chợt vang lên, Những tạp tu bị đánh trúng trên thân phảng phất hiện lên một lớp y phục ngân tuyến như tấm lưới.
Bịch bịch bịch bịch!
Mất đi khống chế đám tạp tu nặng nề rơi trên mặt đất tạo thành một khúc nhạc vui tai.
Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của đám tạp tu, những người đứng xem đều hít vào một khẩu lãnh khí.