Tạp Đồ

Chương 399

Hãng buôn Nam Tinh là một hãng buôn trọng yếu của tập đoàn Nam Tinh, cũng là hãng buôn lớn nhất Trát Nhĩ Kiền. Dựa vào thế lực cường đại của tập đoàn Nam Tinh, hàng hóa các loại bên trong đều có đủ cả.

Hãng buôn Nam Tinh nằm ở khu phố trung tâm, là một cao ốc 56 tầng. Mỗi tầng của cao ốc bán một loại hàng hóa khác nhau, có nhân viên chuyên môn phục vụ một cách chuyên nghiệp.

Trần Mộ cùng A Tang đi vào hãng buôn Nam Tinh.

Ánh mắt nhân viên đang công tác chạm đến khuôn mặt tinh tế diễm lệ đến không chút tì vết của A Tang, nhất thời sững sờ tại chỗ.

A Tang hiển nhiên đối với loại tình huống này tương đối có kinh nghiệm, khẽ cười nói: “Xin chào, chúng ta muốn mua một ít đồ, không biết ngươi có thể giúp không?”

Giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mại, cứ như muốn nhập vào tận xương tủy.

Vị nhân viên của tập đoàn Nam Tinh lúc này mới trở lại vẻ chuyên nghiệp, mặt thoáng đỏ, lắp bắp nói: “Xin chào…. Xin chào… Hết sức vui mừng… Vui mừng… Nga, đúng rồi, hai vị muốn phục vụ gì?”

Nữ nhân xinh đẹp luôn tràn ngập lực sát thương, Trần Mộ lòng thầm cảm khái. Mà ngay cả hắn, đối với A Tang cũng không cách nào sinh ra ác cảm, dù hắn cũng không thích một số hành vi của nàng.

“Chúng ta muốn mua một ít Mạc A Thạch và Thảo Sắc Ban Trùng Giao, không biết quý hãng buôn có hàng không?” Khóe mắt A Tang liếc Trần Mộ một cái, miệng hỏi.

“Mạc A Thạch và Thảo Sắc Ban Trùng Giao…”

Đột nhiên một âm thanh trong trẻo xuất hiện: “Đây không phải A Tang cô nương sao? Như thế nào? A Tang cô nương cũng có hứng thú với hãng buôn của nhà ta?”

Mâu Hiên! (1)

A Tang trong lòng tràn ngập chán ghét. Nàng không cần quay đầu cũng biết ai đang nói. Nàng chưa bao giờ chán ghét ai như thế, không rõ từ đâu, trong lòng dâng lên sự bực bội, bất quá khi ánh mắt nàng chạm đến Trần Mộ, liền yên tĩnh lại.

“Mâu công tử ở đây a.” A Tang xoay người tủm tỉm cười. Khuôn mặt tinh tế không chút tì vết tươi cười thản nhiên, như hoa nở rộ. Cực kì thu hút ánh mắt mọi người xung quanh. Từ vẻ mặt và giọng nói của nàng, ai cũng không thể tưởng tượng được trong lòng nàng lại chán ghét kẻ trước mặt đến thế.

Lúc A Tang xoay người lại, ngọc dung kiều diễm động lòng người đập vào mắt hắn, làm hắn nhất thời ngẩn ngơ, ánh mắt toát ra nồng đậm si mê cùng cháy bỏng.

“A Tang tiểu thư xinh đẹp đến nỗi ta không tìm được từ nào để tả! Lần gặp mặt vội vã trước, liền không thể quên, nhưng qua hôm nay, sợ là cuộc đời này của ta đều chôn vùi trong nụ cười điên đảo chúng sinh của A Tang tiểu thư!” Mâu Hiên không nhịn được than thở nói.

A Tang đối với những lời nịnh nọt của Mâu Hiên không có cảm giác gì, nàng liếc nhìn bộ mặt không chút biểu cảm của Kiều Nguyên, thản nhiên nói: “A Tang lần này bồi Kiều tiên sinh đến đây, Kiều tiên sinh muốn Mạc A Thạch và Thảo Sắc Ban Trùng Giao. Chủng loại hàng hóa của hãng buôn Nam Tinh là đệ nhất Trát Nhĩ Kiền, hẳn là không làm Kiều tiên sinh thất vọng.”

Mâu Hiên nghe đến ba chữ “Kiều tiên sinh” thần trí lập tức thanh tỉnh. Lúc này hắn chứng kiến Trần Mộ ở phía sau A Tang, sắc mặt không khỏi khẽ biến. Đáng chết! Người này sao lại đến? Hắn lúc này mới chợt hiểu, khó trách nàng đến hãng buôn Nam Tinh, ra là không có ý tốt!

Nếu như chọc giận sát thần Kiều Nguyên này, sợ là cả hãng buôn Nam Tinh ngay một viên gạch cũng không còn.

Trong lòng âm thầm kêu khổ, nhưng Mâu Hiên lại không thể không tiến lên, cung kính nói: “Kiều tiên sinh đại giá quang lâm, thật sự là vẻ vang cho tiểu điếm hèn mọn này! Không biết Mâu Hiên có chỗ nào có thể cống hiến sức lực cho ngài?”

Có giáo huấn lần trước, thái độ của Mâu Hiên lần này cực kì khúm núm. Mặc dù hắn có thể muốn làm gì thì làm ở Trát Nhĩ Kiền, nhưng trước mặt Kiều Nguyên này lại bé như con kiến. Đối phương tùy tiện dùng một đầu ngón tay cũng có thể nghiền hắn nát bấy.

“Ta đến mua một ít Mạc A Thạch và Thảo Sắc Ban Trùng Giao.” Trần Mộ vẻ mặt lạnh nhạt, khi nói chuyện thuận tiện thoáng nhìn A Tang một cái.

Bị ánh mắt Trần Mộ lướt qua, sắc mặt A Tang liền khẽ biến. Nàng như bị đổ một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, phát lạnh trong lòng. Ánh mắt Trần Mộ bao hàm một tia cảnh cáo làm nàng như chìm vào hầm băng, trong lòng nàng bỗng sáng tỏ, mình đùa với Kiều Nguyên như đùa với lửa.

Mâu Hiên cũng thấy được ý nghĩa bao hàm trong ánh mắt Trần Mộ, trong lòng buông lỏng, lập tức mừng thầm, nét mặt càng trở nên cung kính, miệng liền đáp ứng: “Không thành vấn đề, ta lập tức cho người đi kiểm tra. Chỉ cần hãng buôn của ta có, Kiều tiên sinh cứ việc lấy.”

Hắn vừa nói, vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt Trần Mộ. Đối phương vẫn không chút biểu tình, đối với những lời của hắn không hề động lòng. Mâu Hiên không suy nghĩ nhiều, vội vàng kêu một thủ hạ, đi kiểm tra hai loại tài liệu này. Phân phó xong, hắn mới cười nói: “Qua hai phút sẽ có tin tức, chúng ta có thể ngồi uống trà một chút. Hãng buôn của ta dù không có trà Lan Thanh, nhưng Kim Châm Tuyết Hào sinh tại vùng địa cực cũng không kém.”

Thấy Trần Mộ không từ chối, trong lòng hắn có chút bình tĩnh. Đột nhiên hắn nghĩ đến tình hình tiếp xúc với Kiều Nguyên lần trước, khi đó Kiều Nguyên dường như không bài xích thiện ý của hắn. Hắn sau lại điều tra rõ ràng, Kiều Nguyên và hãng buôn Kì Kì là quan hệ thuê mướn, song phương cũng không có liên hệ gì khác.

Nếu thật sự như vậy, Kiều Nguyên nếu có thể tiếp nhận làm việc cho hãng buôn Kì Kì, sao không đồng ý làm việc cho tập đoàn Nam Tinh? Hắn tuyệt đối tin chắc, điều kiện hắn đưa ra nhất định ưu việt hơn nhiều so với điều kiện của hãng buôn Kì Kì.

Nghĩ đến đây, tim hắn đột nhiên đập nhanh!

Nếu như có thể mời một cao thủ như vậy, Nam Tinh tập đoạn không nghi ngờ gì sẽ có một thời đại mới, mà uy thế bản thân trong đám huynh đệ cũng hơn hẳn! Về A Tang, lại làm sao có thể chạy thoát khỏi tay mình.

Hắn kiềm chế kích động trong lòng, liếc mắt nhìn A Tang một cái, trên mặt hắn nhìn không ra nửa phần mánh khóe.

Ba người ngồi vào chỗ, Mâu Hiên vừa dâng trà vừa cân nhắc trong lòng làm sao mở miệng, thì hắn thấy phụ thân mang theo một người đi tới nơi này.

Phụ thân sao lại đến đây?

Mâu Hiên giật mình, vội vàng đứng lên: “Phụ thân!” Trong lòng hắn thầm ngạc nhiên, địa vị của hãng buôn Nam Tinh trong toàn bộ tập đoàn Nam Tinh cũng không cao, phụ thân rất ít khi đến đây. Phụ thân xuất hiện lúc này, chẳng lẽ lại là trùng hợp? Vị trung niên bên cạnh phụ thân là ai?

Phụ thân Mâu Hiên là chủ tịch tập đoàn Nam Tinh - Mâu Hoành Ba, thần thái trầm ổn, làn da trắng bóc, có vẻ phúc hậu, hắn gật nhẹ đầu với Mâu Hiên, bỗng khom người nói với vị trung niên bên cạnh: “Tang tiên sinh, ngài vừa gặp qua vị này là Kiều Nguyên tiên sinh.”

Vị trung niên bên cạnh hắn thần sắc ngạo mạn gật đầu: “Được, tốt lắm, các ngươi cứ đi ra trước.” Vị Tang tiên sinh này ước chừng khoảng 40 tuổi, thân hình thon gầy, đôi mắt tam giác khi mở ra, tinh quang chợt hiện.

Mâu Hiên ngạc nhiên nhìn phụ thân, hắn bị tình huống trước mắt phá vỡ hoàn toàn mộng đẹp.

Người kia là ai? Phụ thân làm cái gì vậy?

Hắn chưa kịp mở miệng, phụ thân liền chặn ngang kéo hắn một cái, đưa mắt ra hiệu, rồi lôi hắn đi ra.

Vị trung niên gọi là Tang tiên sinh này thấy A Tang ngồi bên cạnh Trần Mộ, trong mắt hiện lên một tia ham muốn, nhưng hắn kiềm chế rất nhanh, rồi nhíu mày nói với nàng: “Ngươi cũng đi ra ngoài.”

“Chuyện gì?”

Trần Mộ nãy giờ lặng thinh, rốt cuộc cũng mở miệng.

Trần Mộ ngồi ngay ngắn, vẻ mặt vẫn trước sau như một không chút biểu tình, chỉ có cặp mắt hơi híp lại, làm người ta rất dễ liên tưởng đến ánh mắt biến hóa của dã thú khi phát hiện thấy con mồi. Ngữ khí bình thản, không chút dao động, song làm cho trong lòng mọi người không thể kìm nén toát ra một cỗ khí lạnh dày đặc.

Khóe mắt Tang tiên sinh giật giật, sắc mặt khẽ biến.

Động tác mọi người cứng đờ, Mâu Hoành Ba trán đổ mồ hôi ròng ròng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, đông cứng tại chỗ. Mâu Hoành Ba nhìn về phía Tang tiên sinh cầu trợ giúp.

Tang tiên sinh niềm nở cười: “Tại hạ Tang Hàn Thủy, có một số việc muốn nói với Kiều huynh.”

Trần Mộ rất dứt khoát lắc đầu: “Không có hứng thú.” Nói xong ánh mắt hắn chuyển sang cha con Mâu Hoành Ba, mặt không chút thay đổi nói: “Quý hãng buôn chẳng lẽ không muốn làm giao dịch này?”

Mặt cha con Mâu Hoành Ba chợt trắng không còn chút máu, Mâu Hiên trong lòng vô cùng lo lắng, hắn không ngờ lại xảy ra biến cố này. Vừa định mở miệng, cánh tay lại bị phụ thân hắn đột ngột nhéo mạnh.

“Vẫn xin Kiều tiên sinh thứ lỗi, hãng buôn chúng ta tất cả mọi việc đều giao cho Tang tiên sinh quyết định!” Mâu Hoành Ba cắn răng nói, những lời này vừa thốt ra, toàn thân lực lượng của hắn tựa như trong phút chốc mất đi hết, gần như ngã xuống đất, may là có Mâu Hiên bên cạnh đỡ lấy. Còn Mâu Hiên, trừ tiềm thức đỡ lấy phụ thân ra, đầu óc hắn đã nổ ông lên một tiếng.

Phụ thân điên rồi sao? Kiều Nguyên này bọn họ có thể giỡn sao? Người ta là cao thủ bài danh trước một trăm trên Hắc Tuyến Tinh Bảng! Một kẻ đủ để đập bẹp cả tập đoàn Nam Tinh.

Trong mắt A Tang hiện lên một tia vui mừng (2), bất quá nàng chỉ nhu thuận ngồi ở đó, lặng lẽ quan sát.

Mặt Tang Hàn Thủy hiện ra vài phần đắc ý, hắn nhìn thoáng Mâu Hoành Ba tán thưởng.

Tâm tình Trần Mộ tệ đến cực điểm. Vừa trải qua một hồi đại chiến, thực lực vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, lúc này hắn ngại nhất là gặp phải tình huống ngoài ý muốn.

Khi hắn chứng kiến vẻ đắc ý trên mặt Tang Hàn Thủy, còn có một tia giảo hoạt trong mắt, sắc mặt phút chốc âm trầm xuống. Tang Hàn Thủy là ai? Hắn chưa nghe nói. Nhưng đối phương dám tìm đến hắn, khẳng định có phần nắm chắc.

Chậm rãi đứng lên, kích hoạt độ nghi, một cỗ áp lực vô hình bỗng tràn ngập căn phòng.

Tang Hàn Thủy biến sắc, lớn tiếng quát: “Kiều Nguyên, ngươi không muốn sống?” Khóe miệng hắn mang theo vẻ bình tĩnh cười khẩy, tựa như cười nhạo Trần Mộ không biết tự lượng sức mình. Nhưng ánh mắt càng chú ý đến độ nghi của Trần Mộ, kìm lòng không nổi toát ra vẻ cháy bỏng cùng tham lam.

A Tang vẻ mặt đại biến! Nàng vốn nghĩ rằng với thực lực Kiều Nguyên biểu hiện ra, không ai lựa chọn chính diện đối cứng với hắn. Vậy mà đối phương lại thừa dịp Kiều Nguyên vừa chiến đấu xong, thời gian này thực lực chưa khôi phục mà ra tay!

Thì ra mục tiêu từ đầu của đối phương là Kiều Nguyên! Đối phương cân nhắc tìm thời cơ kỹ như thế, nhất định có âm mưu! Tên Tang Hàn Thủy này, nàng hình như có nghe qua ở đâu đó, trong lòng lo lắng vạn phần, nàng liều mạng vắt óc suy nghĩ. Nếu Trần Mộ xong đời ở đây, vận mệnh mình sẽ lâm vào kết cục cực kỳ bi thảm.

Trần Mộ lạnh lùng nhìn chăm chú vào đối phương. Nếu như lúc này không đoán được mục đích của đối phương, thế thì quá ngu ngốc.

Song, khiến người ta tuyệt vọng là, cảm giác của hắn lúc này chỉ khôi phục không đến một nửa lúc bình thường.
Bình Luận (0)
Comment