Tạp Đồ

Chương 436

Khuôn mặt nhị công tử của Thái Thúc Thân gầy gò, hốc mắt thì hơi lõm vào, làm cho người ta cảm giác âm u. Nhưng mà cặp ánh mắt kia lại đang tỏa hơi nóng. Bên cạnh hắn có một người trông như một tháp sắt, Trần Mộ đoán hắn chính là Ba La Già. Ba La Già có vóc dáng to lớn rắn chắc, từ đầu đến cuối dường như mắt hắn đang khép một nửa, đi chân trần mặc áo vải nên khó trách có người đoán hắn xuất thân Khổ Tịch Tự.

Xưa nay tạp tu của Khổ Tịch Tự bởi vì khổ tu mà nổi tiếng, bọn họ không ham thức ăn ngon, không thích quần áo đẹp mà yên lặng khổ tu. Trong lục đại, bọn họ là phái ít nổi danh nhất và thần bí nhất.

Ba la già đột nhiên mở mắt nhìn chăm chú vào Trần Mộ.

Trong mọi người chỉ có duy nhất Trần Mộ đeo mặt nạ màu trắng. Thái Thúc Thân hừ lạnh rồi nói một tiếng:

- Vị Bạch Tổng Quản của tam đệ thật quá kiêu ngạo, chúng ta đâu phải đang tham dự vũ hội hóa trang, sao lại có kiểu che mặt che mũi thế này?

Thái Thúc Thành giả bộ ra vẻ kinh ngạc:

- Hả? Chẳng lẽ buổi tiệc đêm nay là nhị ca mở ra? Ta còn tưởng đại ca mới là chủ tiệc chứ!

Trong mắt Thái Thúc Chánh hiện lên sự khó chịu, nhưng ngoài miệng lại cười nói:

- Ha ha, tam đệ không phải là đang bất mãn ta chứ. Đi thôi! Chúng ta đứng ở đây làm gì, đi uống rượu!

Vẻ mặt Thái Thúc Thân nghiêm nghị, sự hung ác nham hiểm trong mắt càng tăng, vẻ ngoài thì cười nói trong lòng thì không:

- Tam đệ quả nhiên là tiến bộ rồi, khà khà.

Thái Thúc Thành cũng không để ý, vẻ mặt hắn tự nhiên nói:

- Gia gia, lần đầu tiên Bạch Tổng Quản đến đây, ngươi đi dạo cùng hắn một lát!

- Dạ!

Hứa Gia khôn khéo đáp ứng, thi lễ với hai người Thái Thúc Chính và Thái Thúc Thân, rồi mới kéo Trần Mộ rời đi. Đợi hai người hoàn toàn đi khỏi. Mắt Hoắc Giang vẫn nhìn chằm chằm theo bóng lưng Hứa Gia, ánh mắt nóng rực.

Thân thể Hứa Gia nép sát vào cánh tay Trần Mộ, người không hiểu rõ tình hình thì nhất định nghĩ hai người là tình nhân. Hứa Gia mặc lễ phục dạ hội xinh đẹp động lòng người, tư thế xinh đẹp, khí chất tuyệt hảo. Mà Trần Mộ lại không thay đổi trang phục, chỉ mặc một bộ y phục bình thường xuất hiện ở một bữa tiệc tối sa hoa, vừa lạc lõng vừa chói mắt. Trên mặt hắn còn mang theo một cái mặt nạ màu trắng tinh khiết, có hai đường màu đen uốn lượn thật chấn động lòng người.

Đây là một cặp đôi cực kỳ lạ thường. Theo lẽ thường thì Trần Mộ ăn mặc chẳng ra gì, nhưng hắn không có một chút cảm giác mất tự nhiên mà lại dương dương tự đắc. Chỉ điều này thôi, ngay cả Hứa Gia cũng cảm thấy bội phục.

- Thế nào?

Làn môi đỏ thắm của Hứa Gia khẽ mở, một mặt khẽ mĩm cười gật đầu ra hiệu với người quen ở xa, một mặt thấp giọng hỏi.

-Rất nhàm chán.

Trần Mộ chỉ đưa ra một đánh giá khách quan. Thực ra hắn còn muốn nói: tay hắn ê ẩm quá rồi. Hứa Gia khoác rất chặt, dường như cả người đều dán vào tay Trần Mộ, hắn không quen điều này. Lục thức của hắn vốn nhạy cảm vô cùng, cảm giác mềm mại ấm áp từ cánh tay truyền đến, còn cả mùi nước hoa thanh nhã từ cơ thể giai nhân kề bên khiến cho hắn khẩn trương cao độ!

Cho tới bây giờ, kinh nghiệm phương diện này của hắn là con số không. Hắn cũng không biết nên xử lý hoàn cảnh trước mắt của mình như thế nào, chỉ có thể cố gắng làm cho bản thân có vẻ bình tĩnh một chút. Khi bị Hứa Gia kéo chặt tay, hắn không dám nhúc nhích chút nào, hắn dứt khoát khống chế cơ bắp của mình để cánh tay trái cố định trạng thái gập một nửa. Nhưng mà duy trì cẩn thận một tư thế tiêu chuẩn trong thời gian dài quả là một chuyện tương đối tiêu hao thể lực.

Trong lòng Trần Mộ thầm than, may mắn là mình đã cùng Duy A luyện một lúc. Nếu không thì cánh tay này không tránh khỏi muốn tê liệt?

Miệng Hứa Gia khẽ cười:

- Thực sự rất nhàm chán. Cho nên bình thường ta cũng không tham gia yến hội như thế này. Hơn nữa, ngài nhìn ánh mắt những nam nhân này, đều là hận không thể nuốt chửng được ta.

___Trần Mộ nhìn khuôn mặt tươi sáng xinh đẹp động lòng người của nàng khẽ mỉm cười, trong lòng hơi sợ hãi. Một người cô gái có thể một bên gật đầu cười tươi với người khác, mà đồng thời bày tỏ sự châm chọc lẫn khinh thường với người bên cạnh nàng.

Trần Mộ rất lý trí mà không nói tiếp chuyện này.

Hứa Gia như cười như không nhìn Trần Mộ, bỗng nhiên cúi người áp vào một bên tai Trần Mộ nói:

- Ngài cũng rất thành thật, không nhân cơ hội giở trò xấu trên người ta. Nhưng mà, hì hì, ngài có thể buông lỏng một chút, không cần căng thẳng như vậy đâu.”

Hơi thở ấm áp thổi vào lỗ tai Trần Mộ, mặt hắn thoáng đỏ. Thì ra đối phương đã phát hiện sự căng thẳng của hắn lâu rồi. Nhưng mà hắn cũng không phải người chưa từng gặp khó khăn, nghe vậy đã trầm tĩnh lại, cười nói:

- Ừ, em có thể không kéo chặt như vậy, như vậy thì ta sẽ giảm bớt được sức một chút.

Người ngoài nhìn vào, thì lúc này hai người thân mật giống như một đôi tình lữ đang tán tỉnh nhau.

Sự xinh đẹp động lòng người của Hứa gia như một viên minh châu sáng chói mắt. Nàng không giống những bình hoa di động kia, chỉ có nàng mới có vẻ giỏi giang hiểu biết của người phụ nữ, còn có sự nhã nhặn lịch sự của người đàn bà trưởng thành, bất kể nàng đi chỗ nào, đều có thể hấp dẫn đông đảo ánh mắt.

La Đức với Tương Dục ở cùng một chỗ, bên cạnh hai người không có ai.

- Những người này đáng ghét như ruồi bọ đuổi mãi cũng không được.

___ La Đức khinh thường nói. Hắn là con trưởng đời thứ hai của La gia, cũng là người được chỉ định sẽ thừa kế vị trí gia chủ tiếp theo. Mà Tương Dục cũng là người thừa kế của Tương gia. Xét trong số đời thứ hai ở thành Đông Thụy, chắc chắn hai người bọn họ chính là nhân vật có sự ảnh hưởng cùng khả năng kêu gọi lớn nhất.

Tương Dục khua cánh tay đang cầm ly rượu đỏ, lơ đễnh nói:

- Lẽ ra ngươi không nên kéo ta tới tham gia mấy cái yến hội vô dụng này. Ta cũng không hiểu được, tên phế vật như Thái Thúc Chính kia cho ngươi lợi ích gì, yến hội rác rưởi như vậy mà ngươi cũng mong chờ chạy tới tham gia?”

La Đức hắc hắc cười nói:

- Không phải chứ, Tương gia các ngươi không phải quan hệ rất tốt với Thái Thúc gia sao? Em gái ngươi với tiểu nha đầu của Thái Thúc Gia không phải là bạn bè kết giao sao?”

- Liên quan gì đến ta?

Tương Dục hừ lạnh một tiếng:

- Không biết cha ta nghĩ thế nào, lại đối xử tốt với Thái Thúc Thành như vậy.Theo ta thấy, ba cái tên Thái Thúc gia kia không một tên nào khá cả. Thái Thúc gia muốn dựa vào ba tên này để khôi phục vinh quang xưa kia, điều đó là nằm mơ!”

- Ha ha, nói rất hay, liên quan @#$ gì chúng ta!

____La Đức khà khà cười nói:

- Ta nghe nói: thư ký Hứa Gia của Thái Thúc Thành cũng đến.

- Hứa gia?

___Tương Dục nghi ngờ nhìn qua La Đức:

- Chẳng lẽ là ngươi muốn chơi cô nàng đó chứ? Ta khuyên ngươi nên quên đi! Cả Thái Thúc Thành còn chưa thịt được nàng, hơn nữa còn coi như bảo bối, ngươi cũng đừng mơ tưởng động vào.

La Đức bất mãn trợn mắt nhìn Tương Dục:

- Trong mắt ngươi ta xấu xa như vậy sao? Ta chỉ nghe nói Hứa gia vô cùng xinh đẹp, khí chất xuất chúng, cho nên muốn gặp một lần. Ta nói cho ngươi biết, hắc hắc, chắc chắn ngươi không thể tưởng tượng được Thái Thúc Chính còn mời ai khác nữa đâu! Nếu ngươi biết thì không chừng đã gào khóc mà tới!

- Còn mời ai?

____Tương Dục bị la đức làm nổi lên sự hứng thú.

- Hắc hắc. Không nói không nói. Đến lúc đó ngươi sẽ biết.

____ La đức hắc hắc nhìn Tương Dục cười mãi không thôi.

- Nụ cười này của ngươi làm cho ta buồn nôn!

Tương Dục khinh bỉ nói.

- Hai tên các ngươi đang nói cái gì?

Một âm thanh tràn ngập sức mạnh đột nhiên xen vào.

Hai người giật mình sợ hãi, là kẻ nào không biết điều dám tới quấy rầy bọn họ? Hai người đang sắp sửa nổi giận, nhưng vừa quay người nhìn thấy được người đến trước mặt, lập tức nuốt vào ngay những lời thô tục vừa ra tới miệng.

Vẻ mặt La Đức tươi cười nói:

- Vinh thúc thúc, làm sao ngài đến nơi này vậy?”

Tương Duc cũng kịp phản ứng, vẻ mặt cung kính nói:

- Vinh thúc thúc, ngươi dọa ta giật cả mình.

Hai tên không sợ trời không sợ đất nhưng nhìn thấy Vinh Minh thì tựa như chuột thấy mèo. Thật ra không riêng gì hai người, so sánh trong lớp thế hệ thứ hai thì không ai không biết tiếng xấu của Vinh lão hổ ở thành Đông Thụy!

Ở thành Đông Thụy, trong đời thứ hai của các gia tộc có nhiều kẻ xấu xa ngang ngược. Kể cả cha mẹ bọn chúng cũng hết sức đau đầu. Cũng không biết chủ ý của ai, mấy vị gia chủ này cùng nhau thương lượng một chút, mời Vinh Minh hỗ trợ quản thúc một chút. Vinh Minh không do dự mà lập tức đáp ứng, sau đó trực tiếp bắt bọn này đến sở cảnh sát, hằng ngày tự mình huấn luyện. Gần như tất cả những tên đời thứ hai này đều nếm đau khổ từ tay Vinh Minh, bọn họ vừa hận vừa sợ đối với vị trưởng cục cảnh sát này. Trong bọn họ cũng có tên không cam lòng, liền tổ chức một ít hộ vệ tạp tu trong nhà định giáo huấn vinh minh một chút.

Lần đó, Vinh minh thể hiện ra cường độ cảm giác cấp 7 nên không hề ngoài dự kiến, tất cả tạp tu đều bị đánh một trận thật tàn khốc, sau đó còn phải ngồi đại lao hết mấy tháng. Mà tên tổ chức kế hoạch này cũng bị tra tấn hành hạ mấy tháng, thấy bộ dáng thê thảm của tên kia. Toàn bộ những tên đời thứ hai này chỉ biết nuốt giận vào trong lòng.

Từ sau ngày đó, mấy cái tên coi trời bằng vung của đời thứ hai kia ở trước mặt Vinh Minh đều trở nên thành thật vô cùng. Mà an ninh trật tự của Đông Thụy thành cũng nhanh chóng yên ổn.

Vinh Minh mặc một bộ sắc phục cảnh sát, trên tay cầm một ly rượu đỏ, cười tủm tỉm nhìn hai người. La đức cùng Tương Dục vừa thấy vẻ mặt tươi cười này thì trong lòng đã hơi hốt hoảng.

Ôi! Ta thấy các ngươi nói chuyện rất vui vẻ, nên đến góp vui thôi.

Ba người tụ tập cùng một chỗ, ánh mắt khách khứa chung quanh đều không nén nổi mà nhìn qua phía này.Trong ánh mắt bọn họ tràn ngập lửa nóng, ba người có địa vị quan trọng như vậy mà cũng có mặt trong yến hội lần này! Trong lòng mỗi người bọn họ đều tính toán nên làm quen với ba vị này thế nào. Chỉ cần tùy ý kết thân với một vị bất kỳ trong số đó, đêm nay coi như lãi lớn rồi!

La Đức còn phản ứng nhanh hơn, vội vàng nói:

- A! Chúng ta chỉ đang thảo luận xem đêm hôm nay có những ai sẽ tới thôi?

- Đúng vậy, đúng vậy!

Tương Dục liên tục gật đầu phụ họa.

Trong mắt Vinh minh hiện lên một tia khác thường, cười hỏi:

- Ồ! Nói xem, đêm nay có ai tới vậy?

Tương Dục liền nháy mắt ra hiệu, La Đức hiểu ý, ra vẻ thần bí nói:

- Vinh thúc thúc, ta mất một khoản phí lớn mới nghe được một tin tức tối mật. Lão già Thái Thúc Chính kia......

___ Nói đến đây hắn bỗng nhiên cảm thấy được nói sai rồi, lén lút liếc mắt nhìn vinh minh, thấy hắn tựa như không thèm để ý, lòng mới buông lỏng:

- Vì yến hội đêm nay, Thái Thúc Chính đã bỏ ra rất nhiều tiền đấy!

Thấy hắn vẫn còn kiểu dáng thừa nước đục thả câu, Tương Dục nóng máu chỉ giận không thể cầm giầy đập vô mặt hắn. Trong lòng chửi lớn, trước mặt Vinh lão hổ mà ngươi còn dám đùa với lửa, ngươi không phải muốn chết sao?

Tuy nhiên vinh minh tựa hồ không hề để ý, mà vẫn rất hứng thú hỏi:

- Thái Thúc Chính mất nhiều tiền như thế là để mời ai vậy?

La Đức nhìn Tương Dục cười hắc hắc, suýt nữa làm cho tên Tương Dục đang toát mồ hôi kia bị bất tỉnh. Lúc này La đức mới hạ giọng nói:

- Hắc hắc, các vị khẳng định không thể tưởng nổi là ai! Đàm Vũ Mân! Thái Thúc Chánh mời tới Đàm Vũ Mân!

Vinh minh hơi thất vọng mà kêu: thế à. Hắn cũng biết Đàm Vũ Mân, nàng là một vị ngôi sao vô cùng nổi tiếng. Nhưng mà với tạp tu như hắn thì làm sao có thể cảm thấy hứng thú với một ngôi sao nho nhỏ như vậy?

Vẻ mặt Tương Dục đờ đẫn, hai mắt trợn thẳng. La Đức nhìn Tương Dục, miệng càng không ngừng cười hắc hắc. Hắn đã ngờ tới Tương Dục sẽ có vẻ mặt này từ lâu, Tương Dục chính là fan hâm mộ cuồng nhiệt của Đàm Vũ Mân!

Tương Dục thét lên một tiếng phẫn nộ, một tay nắm ngay lấy áo La Đức:

- La Đức! Đồ con heo này! Bây giờ ngươi mới nói cho ta biết chuyện quan trọng như vậy!

___ Trong cơn phấn khích, Tương Dục hoàn toàn quên Vinh Minh đang ở bên cạnh rồi.

- Ha ha! Ta đã biết chắc tên gia hỏa nhà ngươi không thể chịu nổi cái tin tức rung động này mà!

___La đức dương dương tự đắc nói.

La Đức đang đắc ý vô cùng nhưng ánh mắt bất chợt nhìn phía sau Tương Dục, vẻ mặt đột ngột cứng lại, cả người đứng yên một chỗ, giống như bị rút đi linh hồn.
Bình Luận (0)
Comment