Tạp Đồ

Chương 440

Đàm Vũ Mân kín đáo liếc Trần Mộ rồi thu hồi ánh mắt, cười:

- Quãng đường tới đây đúng là có hơi khổ cực. Khí hậu ở Đông Thụy cũng không lạnh hơn phương Bắc, cộng thêm cảnh sắc xinh đẹp nên chúng ta sẽ ở lại một thời gian, nhưng bao lâu thì chưa biết!

Tương Dục vui mừng vỗ tay:

- Tuyệt quá! Nếu Đàm tiểu thư ở đây lâu hơn một chút, ta tình nguyện làm hướng dẫn viên miễn phí. Cái khác không nói chứ xung quanh thành Đông Thụy thì ta thuộc như lòng bàn tay vậy.

La Đức lộ vẻ khinh bỉ, nhỏ giọng mắng:

- Mê gái.

Tương Dục đơ mặt ra, trợn mắt nhìn. La Đức chỉ cười khì, chẳng thèm để ý tới hắn.

Thái Thúc Chính cũng khuyên:

- Đàm tiểu thư ở lại thành Đông Thụy một thời gian cũng tốt, mấy nơi khác gần đây đều không an toàn. Chỉ còn thành Đông Thụy là tương đối an bình.

Những người khác cũng hùa theo, dù là Trần Mộ cũng cảm thấy Thái Thúc Chính nói không sai. So với những nơi khác ngập tràn trong khói lửa chiến tranh và xung đột không ngừng thì thành Đông Thụy có thể coi là thiên đường.

Đàm Vũ Mân than nhẹ:

- Đúng vậy. Xã hội dần trở nên loạn lạc. Ta vốn định thừa lúc mình còn trẻ đi du lịch khắp liên bang. Bây giờ nghĩ lại thì e khó mà thực hiện được.

Thái Thúc Thành vội vàng khuyên giải:

- Đàm tiểu thư sao lại bi quan đến vậy. Huống hồ còn có Mai Cát tiền bối bên cạnh, ai dám xúc phạm tiểu thư để rồi đối mặt lửa giận của cả thiên hạ chứ.

- Tam công tử nói vậy cũng không sai. Chỉ là thấy cảnh xác chết đầy đồng, cả thành bị hủy diệt thì Vũ Mân còn có lòng dạ nào nữa chứ? Khi Vũ Mân đi ngang qua khu Diệp Đạt. Ở đó có hơn mười thế lực đang giao tranh không ngớt làm rất nhiều người chết. Dân chúng lầm than, vật giá tăng cao, muốn chạy đi nơi khác cũng không được. Nếu không có Mai thúc thì chỉ sợ Vũ Mân cũng khó đến được đây.

Đàm Vũ Mân càng rầu rĩ, mọi người thấy vậy cũng tiếc thương không thôi.

Mọi người đều nín lặng.

Giọng nói mang theo nỗi buồn vô hạn của Đàm Vũ Mân dần vang khắp hành lang:

- Dọc đường đi, Vũ Mân gặp rất nhiều thảm kịch. Có một số nơi vì chiến hỏa liên miên mà kinh tế sụp đổ, không có cách nào vận chuyển vật tư vào. Vũ Mân từng tận mắt chứng kiến một gia đình bốn người chết đói. Chẳng một ai quan tâm đến tính mạng của người dân! Các thế lực này chỉ lo chém giết! Chết vì đói! Đạn lạc mà chết! Đều là chuyện thường thấy!

Đôi mắt ngấn lệ, cắn chặt môi, vẻ buồn bã trong ánh mắt khiến người khác nát lòng.

Ánh mắt đầy vẻ bi thương, nhưng giọng nói lại trở nên nghiêm nghị, thành kính:

- Từ đó về sau, Đàm Vũ Mân đã quyết tâm sẽ dành cả đời mình để làm một vài chuyện trong thời loạn này. Vũ Mân chẳng có bản lĩnh gì, chỉ là một ca sĩ mà thôi. Trong liên bang rộng lớn này, Vũ Mân chưa bằng một hạt bụi. Nhưng chứng kiến thảm cảnh của dân chúng, Vũ Mân chẳng thể an lòng được. Sức Vũ Mân chỉ có thể làm tới đâu hay tới đó, có thể cứu một người còn hơn không!

Giờ phút này, ngay cả chuông gió đều im lặng, giọng Đàm Vũ Mân vang vọng trong hành lang. Giọng nàng chuyển từ đau buồn, khổ sở cho đến nghiêm nghị thành kính, cuối cùng trở nên sắt đá vô cùng!

Giữa bầu không khí tĩnh lặng, Vinh Minh đứng dậy, khom người chào Đàm Vũ Mân rồi nghiêm nghị nói:

- Vinh Minh rất kính phục tấm lòng thành của Đàm tiểu thư. Nếu cần tại hạ giúp gì xin cứ nói.

- Vũ Mân sao dám nhận đại lễ của Vinh Minh đại nhân?

Đàm Vũ Mân cuống quít đứng dậy đáp lễ.

Tất cả các vị khách đều không kiềm được mà vỗ tay, không nói tới cái khác, chỉ riêng quyết tâm thấy khó không lùi đã đủ khiến bọn họ nể phục. Trần Mộ cũng vô cùng bội phục. Hắn nghe ra sự chân thành trong lời nói vừa rồi của Đàm Vũ Mân, bản thân vươn lên từ đáy xã hội nên Trần Mộ hiểu rõ cuộc sống gian khổ này hơn ai khác. Lúc đó vẫn là còn hòa bình, còn bây giờ thì loạn lạc khắp nơi, trị an xã hội xuống cấp nghiêm trọng.

Cuộc sống của những người dân bần cùng càng thêm khó khăn. Nếu như lúc trước, khi chính phủ liên bang vẫn hoạt động thì còn cấp tiền cứu trợ. Đây là nguồn thu nhập chính của những người dân nghèo này. Còn bây giờ có thế lực nào chịu quan tâm đến nhóm người chẳng ích lợi gì với bọn họ chứ? Không ai quan tâm đến sự sống chết của những người dân này! Ở trong mắt các thế lực này, thà để tiền thuê tạp tu đi chiếm địa bàn còn hơn là đưa cho bọn rác rưởi đó!

Hắn biết người có tấm lòng như Đàm Vũ Mân rất hiếm thấy, ít nhất nàng còn quan tâm đến những người dân nghèo! Lương thiện cũng không phải tiêu chuẩn làm việc của Trần Mộ, nhưng hắn vẫn thật tâm khâm phục khi thấy người có tấm lòng lương thiện như thế này!

Trần Mộ không lên tiếng, nhưng hắn dùng hết sức vỗ tay.

- Cám ơn! Cám ơn mọi người!

Đàm Vũ Mân cúi chào các vị khách mời.

Lúc này Thái Thúc Chính đứng dậy, nói lớn:

- Vì lý tưởng cao quý này, tiểu thư Vũ Mân thành lập một quỹ chuyên cứu trợ, quỹ Vũ Tự! Ta xin tuyên bố, quyên góp 5 tỷ âu địch không hoàn lại cho quỹ Vũ Tự!

Tương Dục đứng lên, không hề do dự tiếp lời:

- Ta đại biểu cho Tương Gia, quyên góp 8 tỷ cho quỹ Vũ Tự của tiểu thư Vũ Mân!

La Đức cũng dứt khoát:

- Ta đại biểu cho La gia, quyên góp 8 tỷ âu địch!

Đúng là hai gia tộc giàu có, dĩ nhiên là có phần cảm động trong đó. Tuy nhiên Tương Dục cùng La Đức đều hiểu rõ việc này có thể làm tăng danh vọng của mình, nên ra tay rất hào phóng.

Vinh Minh gật đầu:

- Ta đại diện cho cục cảnh sát, quyên góp 5 tỷ âu địch. Riêng ta quyên góp 1 tỷ âu địch.

Thái Thúc Thân tự nhiên không chịu thua kém:

- Ta quyên góp 5 tỷ âu địch!

Thái Thúc Thành cũng nói:

- Thái Thúc Thành quyên góp 5 tỷ âu địch không hoàn lại!

Trần Mộ than thở không thôi. Đúng là cấp bậc khác nhau, sức ảnh hưởng cũng khác nhau. Trong chớp mắt đã quyên góp được 37 tỷ. Nhìn lướt qua các vị khách trong hành lang, hắn dám khẳng định con số cuối cùng không hề nhỏ.

- Còn Bạch tổng quản?

Thái Thúc Chính nhíu mày nói:

- Không quyên góp sao?

Thái Thúc Thành vừa định lên tiếng thì Trần Mộ gật đầu nói:

- Ta quyên 1 tỷ.

- Xem ra Bạch tổng quản rất giàu có a!

Thái Thúc Thân nhíu nhíu mày:

- Nhưng mà, nói miệng thì ai cũng nói được.

Hắn không tin Trần Mộ có nhiều tiền như vậy. Đối với bọn họ thì 1 tỷ chẳng đáng là bao, nhưng với một tạp tu thì đây không phải con số nhỏ.

Trong mắt Đàm Vũ Mân hiện lên vẻ không vui, cất giọng nói:

- Quan trọng là tấm lòng, không liên quan đến ít hay nhiều.

Nói xong liền thi lễ với Trần Mộ:

- Vũ Mân rất cảm kích trước tấm lòng của Bạch tổng quản!

Trần Mộ chân thành đáp lễ, thực thà nói:

- So với Đàm tiểu thư thì ta có là gì!

Hình như cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của Trần Mộ, Đàm Vũ Mân thản nhiên cười:

- Cảm ơn!

Thái Thúc Thân có vẻ hơi mất tự nhiên, hắn không ngờ Đàm Vũ Mân chẳng hề nể mặt mình! Đàm Vũ Mân như thể chẳng nhìn thấy hắn.

Hứa Gia cười cười, làm bầu không khí dịu lại:

- Ta không giàu có như mọi người nha, ta cũng như Bạch tổng quan đi.

Chờ lúc mọi người không chú ý tới, nàng ghé vào tai Trần Mộ nói nhỏ:

- Ngươi đúng là chết mà còn sĩ diện! Khi không lại góp nhiều vậy làm gì, báo hại ta tốn không ít!

Rồi chợt than nhẹ:

- Một người phụ nữ như nàng làm việc này cũng không dễ dàng gì.

Trần Mộ khá kiêng kị Hứa Gia, vừa rồi bị nàng đâm một dao, suýt nữa thì xấu hổ trước mặt mọi người. Hắn vẫn duy trì cảnh giác với cô nàng khó nắm bắt này.

Thấy Trần Mộ rụt người ra sau, Hứa Gia che miệng cười khẽ.

Không lâu sau, con số sau cùng được thống kê ra. 101.9 tỷ! Trần Mộ thầm giật mình. Dù cho mình có dịch tinh chế từ quặng Tử Huỳnh, tốc độ kiếm tiền còn chậm hơn thế này nhiều! Hơn nữa nhân vật quan trọng thực sự ở thành Đông Thụy còn chưa xuất hiện. Những gia chủ danh gia vọng tộc như bọn họ mới đúng là tiêu tiền như rác! Cuối cùng có thể quyên được bao nhiêu, Trần Mộ cũng không dám nghĩ. Tuy nhiên, hắn thật sự kính trọng Đàm Vũ Mân. Hiện rất ít ai vừa có tấm lòng lương thiện vừa thực tế như vậy. Đây là một con đường đầy chông gai, người khác chỉ cần nhìn thôi cũng mất hết can đảm rồi. Mà một người phụ nữ như nàng lại có quyết tâm tiến lên. Sao không khiến người khác khâm phục từ tận đáy lòng chứ?

Đàm Vũ Mân rất vui khi quyên góp được số tiền lớn như thế.

Đàm Vũ Mân cười không thôi. Nàng còn hát thêm mấy bài nổi tiếng của mình, càng làm không khí trong lang đình thêm sôi động.

Thái Thúc Chính đột nhiên đứng dậy, vừa vỗ tay vừa nói lớn:

- Mọi người! Yên lặng một chút! Yên lặng một chút! Lòng nhiệt tình của mọi người trong đêm nay khiến tiểu thư Vũ Mân rất cảm động. Để tỏ lòng cảm tạ, nàng cố ý đưa vòng tay yêu thích nhất của mình làm phần thưởng cuối cùng!

Ồ, tất cả các vị khách đều xôn xao!

- Yên tĩnh một chút! Yên tĩnh một chút! Ha ha! Chỉ có một chuỗi vòng tay thôi, mà chúng ta cũng không thể bẻ nó ra! Vậy nó thuộc về ai đây? Ha ha, khi buổi dạ tiệc kết thúc thì chúng ta sẽ biết kết quả!

Thái Thúc Chính rất đắc ý. Ngày mai, sức ảnh hưởng của hắn ở thành Đông Thụy sẽ tăng thêm một bậc.

- Tốt lắm! Vậy ta tuyên bố! Cuộc khiêu chiến đêm nay sắp bắt đầu! Quy tắc rất đơn giản, mỗi người chỉ có một cơ hội, thua là mất đi quyền cạnh tranh. Người chiến thắng sau cùng được thưởng vòng tay mà tiểu thư Vũ Mân đã đeo suốt ba năm! Mọi người chú ý nha! Chuỗi vòng tay này đã được tiểu thư Vũ Mân đeo bên người ba năm đấy!

Hai má Đàm Vũ Mân đỏ ửng, rất gợi cảm!

Ánh mắt của tất cả các vị khách nam đều trở nên rất nóng bỏng! Cả hành lang đều hỗn loạn, mọi người đều trở nên điên cuồng. Nhiệt độ xung quanh đột ngột tăng lên.

Ánh mắt của Tương Dục lộ ra vẻ nóng bỏng, đi ra chỗ vắng rồi mở thông tấn tạp, nhỏ giọng ra lệnh. Sau khi làm xong, Tương Dục thấy La Đức vừa thực hiện động tác như mình.

- Tên mập, ta muốn vòng tay này!

Tương Dục hung dữ nói.

La Đức cười cười đẩy tay Tương Dục ra, không hề nhượng bộ:

- Mọi người cứ cạnh tranh bằng bản lĩnh của mình!”

Thái Thúc Chính rất hài lòng khi thấy cảnh tượng trước mặt. Tự tay chuẩn bị buổi dạ tiệc của mình, trong lòng hắn tràn ngập cảm giác thành công. Sáng mai, tất cả những sự việc xảy ra trong đêm nay sẽ được truyền khắp thành Đông Thụy! Hầu như mọi người đều mau chóng triệu tập tạp tu lợi hại nhất của mình.

- Vòng tay…

Nếu tặng cái này cho Lôi Tử thì chắc là hắn sẽ rất vui! Trần Mộ thẫn thờ nghĩ.

- Sao vậy, ngươi cũng có hứng thú với nó à?

Hứa Gia tò mò hỏi. Dù nhìn kiểu nào thì nàng cũng không thấy Trần Mộ giống người như vậy.

- Ừ.

Trần Mộ lấy lại tinh thần, đáp một tiếng. Tuy không nhấn giọng, nhưng rất dễ nghe ra vẻ kiên quyết bên trong.

Mặc dù chưa biết khi nào mới gặp lại Lôi Tử nhưng Trần Mộ thấy không có thứ nào thích hợp làm quà tặng cho Lôi Tử hơn cái này.

Hắn nhìn chằm chằm vào chuỗi vòng tay màu đen trắng đan xen vốn chẳng hề nổi bật trên cổ tay Đàm Vũ Mân.
Bình Luận (0)
Comment