Tạp Đồ

Chương 455

Cừu San Ngọc trầm ngâm suy nghĩ, cả nửa ngày đều không nói câu nào. Trong lòng Trần Mộ còn rất nhiều nghi vấn, nhưng thức thời chọn lựa im lặng.

Qua hồi lâu, cô ta vẫn cau mày suy nghĩ. Cặp lông mày của Cừu San Ngọc vừa mỏng vừa dài, rất thanh tú. Giờ nhíu lại thì giống như hai lưỡi loan đao, tạo cho người khác cảm giác sắc bén.

Trần Mộ không quấy rầy cô ta. Trong trận chiến hôm nay, hắn đã dốc toàn lực, dùng hết mọi thủ đoạn. Cảm giác và thể lực đều cạn kiệt, trước mắt cần nghỉ ngơi. Mặc dù rất muốn biết cách tìm ma nữ của Cừu San Ngọc, nhưng hắn cũng biết việc này không dễ dàng.

Chốc lát sau, hắn liền tiến vào trạng thái ‘tĩnh lặng sâu’.

Khi hắn tỉnh lại, một luồng tinh quang chợt lóe trong mắt rồi biến mất. Hắn có thể cảm nhận được lực lượng ẩn chứa trong cơ thể. Bỗng nhiên, hắn lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, lập tức nhắm mắt lại rồi cẩn thận kiểm tra cảm giác của mình. Vẻ vui mừng trên mặt càng đậm hơn, không ngờ nhờ trận đại chiến này mà cảm giác của hắn đã tăng trưởng rõ ràng.

Cường độ cảm giác là điểm yếu nhất, là chỗ mà hắn đau đầu nhất. Độ chính xác của cảm giác hiện đã khá cao, nhưng vẫn bị hạn chế bởi cường độ cảm giác, nên hắn không thể sử dụng tạp phiến đòi hỏi tiêu hao nhiều cảm giác.

Thực ra bản thân hắn cũng không biết mình tiến bộ thần tốc đến mức nào!

Kiềm chế niềm vui mừng, hắn bắt đầu tổng kết cái được và mất trong trận chiến này. Đây đã thành thói quen của hắn.

Trận chiến lần này khiến hắn cực kì rung động! Nhất là lần giao thủ giữa Duy A và người đeo mặt nạ xanh. Thực lực siêu cường mà bọn họ thể hiện làm hắn chấn động rất sâu. Bây giờ hắn mới biết khi đối luyện với mình, Duy A không hề dùng bản lĩnh thật sự. Nếu không thì chỉ một hiệp thì mình đã thua rồi.

Chiêu Hư không kỹ của Duy A đã đạt tới mức khó tưởng tượng được, còn kỹ thuật dụng tạp của người đeo mặt nạ xanh lại vừa đẹp mắt vừa nguy hiểm chết người.

Đến giờ, hắn vẫn còn nhớ rõ cảm giác như sóng dữ của người đeo mặt nạ xanh. Trần Mộ có ảo giác như bản thân là con thuyền gỗ tròng trành giữa cơn sóng dữ. Cảm giác lực bất tòng tâm này khiến hắn càng thấu hiểu khoảng cách giữa bản thân với các cao thủ tạp tu hàng đầu.

Kỹ thuật dụng tạp của người đeo mặt nạ xanh vừa rực rỡ, lại biến hóa khó lường, đẹp như tranh vẽ khiến kẻ khác không biết đâu mà lần. Lần đầu tiên Trần Mộ thấy kỹ thuật dụng tạp như vậy, trong số những tạp tu mà hắn từng gặp qua thì chỉ Tiếu Nguyên mới sánh được. Nhưng kỹ thuật dụng tạp của Tiếu Nguyên không phức tạp đến thế, sở trường của hắn là tốc độ tuyệt đối, chính xác tuyệt đối, đơn giản mà trực tiếp!

Hoa Cảnh – Trần Mộ còn nhớ rõ tiếng ngâm khi đó của người đeo mặt nạ xanh.

Hắn không biết người đeo mặt nạ xanh dùng tạp phiến gì. Tuy nhiên, muốn điều khiển vô số ‘cánh hoa’ như thế thì cần năng lực khống chế cảm giác biến thái đến mức nào a! Nghĩ đến điều này, Trần Mộ thầm than thở không thôi. Dù cảm giác của hắn thiên về độ chính xác, nhưng lấy năng lực hiện tại của bản thân cũng chẳng khống chế được nhiều năng lượng thể đến vậy.

Mà ‘Hoa Cảnh’ sau khi biến hóa càng có tính công kích hơn! Lưỡi đao năng lượng màu hồng chuyển thành màu đỏ, cũng có nghĩa kết cấu của lưỡi đao năng lượng đã thay đổi! Có thể điều khiển năng lượng thể đã bắn ra, còn thay đổi kết cấu, năng lực khống chế cảm giác mạnh mẽ lại khiến Trần Mộ sinh ra lòng kính ngưỡng.

Duy A cũng khiến Trần Mộ rất bất ngờ. Hắn có thể cùng lúc dùng chân và tay để phóng ra Hư không kỹ! Hơn nữa, chiêu Hư không kỹ được ép thành ba đoạn vào phút cuối khiến hắn không thể thốt nên lời.

Nhớ đến trận chiến giữa hai người bọn họ, Trần Mộ không khỏi run rẩy vì kích động.

Tuy nhiên, hắn mau chóng tỉnh táo lại. Trận chiến giữa hai người khiến hắn mở rộng tầm mắt, gợi ý cho bản thân rất nhiều. Đối với hắn hiện tại mà nói, trận chiến ở cấp bậc này giống như chỉ đường cho bản thân.

Hắn biết đứng núi này trông núi nọ là một tật rất xấu, làm đến nơi đến chốn mới có thể tiến bộ. Hắn lại suy ngẫm về quá trình chiến đấu của mình, lộ ra rất nhiều điểm cần sửa chữa.

Trạng thái linh thức cộng với Song Cực tạp, đúng là uy lực tăng thêm nhiều nhưng tốc độ tiêu hao cảm giác cũng tăng gấp bội. Nếu không phải hắn lợi dụng lực bộc phát của cơ thể, mà dùng khí lưu tạp thì cảm giác của bản thân không đủ để cầm cự đến hết trận.

Cường độ cảm giác! Hắn cảm thấy đau đầu, vấn đề này chẳng có cách nào để giải quyết cả.

Trong số tạp phiến của hắn, Bách Biến cần cảm giác ít nhưng uy lực lại hơi yếu. Hoàng Kim Ngôn Tỏa và Song Cực tiêu hao cảm giác nhiều, khó lòng tác chiến trong thời gian dài. Văn Toa có uy lực kinh khủng nhưng lại có nhược điểm là chỉ sử dụng ở một ít thời điểm đặc biệt.

Điều này làm hắn cảm thấy bất đắc dĩ. Dù trong đầu có hai ý tưởng không tệ, nhưng vấn đề nguyên liệu khiến hắn đành tạm gác chúng qua một bên.

Việc hắn có thể làm bây giờ là tận dụng hết lực chiến đấu của số tạp phiến đã có.

Cả đêm, hai người đều trầm ngâm suy nghĩ. Về sau, Cừu San Ngọc quá mệt mỏi, dựa vào thiết bị huấn luyện mà ngủ. Còn Trần Mộ vẫn liều mạng rèn luyện cảm giác như trước, sau đó lợi dụng ‘tĩnh lặng sâu’ để khôi phục, rồi lại tiếp tục huấn luyện.

Hắn kiên trì huấn luyện đến rạng sáng mới ngừng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đúng bảy giờ sáng, Trần Mộ tỉnh lại.

Khi hắn mở mắt ra thì thấy Cừu San Ngọc đang chăm chú nhìn bản thân.

Tâm tình Cừu San Ngọc rất phức tạp. Hôm qua, cô ta cũng không ngủ say hoàn toàn. Cô ta đều xem rõ cảnh huấn luyện của Trần Mộ. Khổ tu! Đây mới đúng là khổ tu, như tự ngược bản thân! Người thanh niên trước mắt như chẳng hề biết mệt mỏi, liều mạng huấn luyện. Không phải cô ta chưa gặp qua tạp tu cần cù chăm chỉ, nhưng nếu đặt trước mặt người thanh niên bí ẩn này thì chẳng bằng một góc.

Nhưng chính là tên khốn này…

“Ta đã suy nghĩ về câu chuyện ngươi kể hôm qua. Theo ngươi nói thì người đưa Tiêu Thanh vào cơ thể ngươi biến mất sau khi giao chiến với Thanh Thanh.” Cừu San Ngọc bình tĩnh lại, rồi trầm ngâm nói: “Theo lý thì cô ta còn ở trong liên bang.” Trần Mộ thấy phán đoán này hoàn toàn không có ý nghĩa thực tế gì, muốn tìm một người trong liên bang khác gì mò kim đáy biển.

“Nếu cô ta còn ở trong liên bang, vậy chúng ta có biện pháp rồi.” Cừu San Ngọc như thể đã nắm chắc: “Ngươi là chế tạp sư. Vậy chế tạo huyễn tạp quảng cáo chỉ là chuyện nhỏ thôi đúng không.”

“Huyễn tạp quảng cáo?” Trần Mộ sửng sốt, danh từ này thực có chút xa xôi. Mặc dù không biết Cừu San Ngọc có ý định gì, nhưng hắn vẫn gật đầu: “Ừ, không thành vấn đề.”

“Vậy thì dễ rồi. Ngươi lấy hình Tiêu Thanh trên cổ tay làm thành huyễn tạp quảng cáo, sau đó phát cả liên bang. Nếu cô ta còn ở liên bang thì rất có khả năng sẽ thấy đoạn quảng cáo này. Trong quảng cáo ghi rõ thời gian và địa điểm gặp mặt…”

Trần Mộ bước khỏi phòng huấn luyện, trong đầu còn đang ngẫm nghĩ cách của Cừu San Ngọc. Biện pháp của cô ta đúng là rất tốt. Chỉ cần ma nữ còn ở liên bang, Trần Mộ dám chắc cách này có xác suất tìm được cô ta rất lớn.

Tuy nhiên điểm hại cũng được Cừu San Ngọc nói rất rõ.

Đầu tiên, phải có khả năng tài chính lớn mới thực hiện được. Chi phí quảng cáo khắp liên bang rất lớn, còn cụ thể bao nhiêu thì cô ta cũng chưa ước lượng được.

Kế đến, dù người biết Tiêu Thanh rất ít nhưng chắc chắn trong Lục Đại có người nhận ra. Đoạn quảng cáo này chắc chắn sẽ khiến bọn họ chú ý, rất dễ bị điều tra.

“Bạch tổng quản dậy thật sớm a.” Hứa Gia cười cười đứng chắn trước mặt Trần Mộ.

Lúc này Trần Mộ mới giật mình, đang trầm tư cũng tỉnh lại, gật đầu chào: “Chúc Hứa tiểu thư buổi sáng tốt lành.”

“Nghe nói tối qua Bạch tổng quản dẫn theo một người đẹp về, khó trách tinh thần hôm nay không tệ nha.” Dù Hứa Gia nở nụ cười nhưng Trần Mộ lại cảm nhận được sự bực tức.

Nhân viên đi ngang đều nhìn hai người với ánh mắt quái dị.

Trần Mộ nhạy bén nhận ra tâm tình không vui của Hứa Gia, nhưng hắn cho rằng cô ta rất vô lý. Mình không phải cấp dưới của cô ta, cần gì để ý đến thái độ cô ta ra sao.

“Hứa tiểu thư có chuyện gì sao?” Trần Mộ cần ra ngoài gấp, không nói nhiều mà hỏi thẳng.

Hứa Gia liền nghẹn họng, nếu nói không tức giận thì đó là giả. Hôm qua, thông tin tạp của bản thân bị gọi nhiều đến mức hư luôn, mà người có liên quan là Bạch tổng quản lại không hề nhận ra. Nhưng nàng lại chẳng có cớ nào để trách hắn.

“Không, Bạch tổng quản đi thong thả.” Hứa Gia liền ngây ra, vài giây sau mới miễn cưỡng nở nụ cười, rồi tránh qua một bên.

Vừa nói xong thì Trần Mộ liền biến mất, Hứa Gia giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Sở dĩ Trần Mộ vội như thế là vì Tiếu Ba đã tới thành Đông Thụy!

Tiếu Ba vừa mới tới liền liên lạc với Trần Mộ.

Trần Mộ bay nhanh trên bầu trời, lòng xốn xao vô cùng. Nói thật, Tiếu Ba chủ động đến giúp làm hắn khá bất ngờ. Khi tuyển Tiếu Ba, có thể nhận ra Tiếu Ba không tình nguyện mà là không cưỡng lại sức hấp dẫn của Luân. Không ngờ hắn lại không ngại đường xa tới đây giúp mình.

Khi Trần Mộ rời căn cứ, Tiếu Ba còn đang bế quan. Trần Mộ rất tò mò, không biết bây giờ xuất quan thì thực lực của Tiếu Ba đã đạt tới mức nào rồi! Vậy nên Trần Mộ mới nhốt Cừu San Ngọc trong phòng huấn luyện của Duy A để hắn trông coi cô ta, còn mình thì vội vã bay ra ngoài.

Sau khi bay khoảng 10 phút, Trần Mộ hạ xuống trước một nhà hàng lớn có tên A Bỉ Ni Á.

Tiếu Ba vẫn còn bảnh bao, hắn như một cây thương đứng thẳng trước cửa nhà hàng. Tóc dài như tuyết tung bay trong gió, mặc áo khoác ngoài với mang đôi giày bó, gương mặt đẹp trai nở nụ cười có phần uể oải…Thứ hấp dẫn người khác nhất là quầng sáng trôi nổi sau lưng hắn.

Cách sau lưng hắn 10 cm, có một quầng sáng hình tròn đang trôi bồng bềnh, đường kính khoảng một mét. Một vệt sáng từ tâm vòng tròn kéo dài tới trên quầng sáng, chầm chậm quay đều như kim đồng hồ.

Dù Trần Mộ đeo mặt nạ, nhưng Tiếu Ba chỉ cần liếc mắt liền nhận ra.

“Haizzza, Ông chủ! Sở thích của ngươi vẫn tệ như cũ! Cái mặt nạ này xấu quá đi à!” Trong giọng Tiếu Ba vẫn mang theo vẻ bất cần đời như trước.

“Đến khi nào vậy?” Trần Mộ dằn sự kích động trong lòng, hỏi.

“À, vừa mới tới hôm nay.” Hắn cười cười, uể oải vặn lưng: “Ông chủ này, nghe nói ngươi ở đây đánh nhau rất thích chí a! Chẹp, hạng 50 Hắc Tuyến Tinh bảng. Cái thứ hạng này ta đã thèm từ lâu rồi.”
Bình Luận (0)
Comment