Tạp Đồ

Chương 485

Sương Nguyệt Hàn Châu, kẻ đến người đi, cảnh tượng vội vã. Trong sân trường, khắp nơi có thể thấy được các nàng kết bè kết đội, hò hét bay qua, trong không trung lưu lại chuỗi chuỗi tiếng cười như chuông ngân, tạo thành một quang cảnh động lòng người.

Một đặc điểm lớn nhất của Sương Nguyệt Hàn Châu chính là nữ tử nhiều hơn nhiều so với nam tử, cho nên số nam đệ tử hàng năm báo danh Sương Nguyệt Hàn Châu đều rất lớn, nhưng điều kiện trúng tuyển của nam đệ tử ngặt nghèo hơn xa so với nữ đệ tử. Rất nhiều học sinh từng kháng nghị, nhưng Sương Nguyệt Hàn Châu chưa bao giờ để ý đến, hàng năm vẫn như cũ chuyện ta ta làm, dần dần, mọi người cũng đã tập thành thói quen.

Tuyệt đại bộ phận truyền thừa của Sương Nguyệt Hàn Châu đều thích hợp cho nữ tử học tập, hơn nữa ảnh hưởng của hoàn cảnh địa lý đặc biệt, mỗi một đời đều có cao thủ lớp lớp xuất hiện. Tỷ như Gia Anh Hạ, tại hai mươi năm trước, bắt đầu chấp chưởng Sương Nguyệt Hàn Châu, một thân tu vi sâu không lường được, một trong những tạp tu đỉnh cao nhất của liên bang. Mà Bách Nguyệt một đời này, cũng là kinh tài tuyệt diễm. Sương Nguyệt Hàn Châu ở phương diện bồi dưỡng nữ tạp tu có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, có một bộ phương pháp cực kỳ hữu hiệu.

Sương Nguyệt Hàn Châu hiện tại, khắp nơi đều bận rộn. Cách thời gian cử hành đại hội liên minh không bao lâu, lượng công việc của các nàng cũng nhanh chóng gia tăng.

Phòng làm việc của viện trưởng, rèm cửa đóng chặt.

Gia Anh Hạ cười dài nói: “Ngươi cần gì phải che giấu chứ, ta nghĩ là không có bao nhiêu người có thể nhận ra ngươi tới.”

“Lão tử không muốn phiền toái.” Một thanh âm mang theo sự bạo lệ từ trong bóng tối đột nhiên vang lên.

Gia Anh Hạ càng cười vui, nhẹ tay che cặp môi đỏ mọng được chăm sóc cực tốt kia: “Không nghĩ tới a, đường đường Tây Trạch, cũng có lúc sợ phiền toái!”

“Ngươi gọi lão tử đến, không phải là vì nói mấy lời này đi.” Thanh âm của Tây Trạch lộ rõ vẻ bực mình.

Gia Anh Hạ thu lại khuôn mặt tươi cười, ngồi ngay ngắn, trường bào trắng nõn tùy ý lê trên mặt đất, bà nghiêm mặt nói: “Lần này mời Tây Trạch huynh đến, là có việc muốn nhờ. Túc Hàn Hạo tới rồi.”

“Di!” Trong bóng tối vang lên một tiếng kinh hô, Tây Trạch có chút ngoài ý muốn: “Hắn sao lại tới? Nhiều năm như vậy, hắn không phải vẫn co đầu rút cổ ở Mạc Doanh không chịu đi ra sao?”

“Hắn có chủ ý gì ta có thể đoán được một hai. Sương Nguyệt Hàn Châu và Mạc Doanh là tử địch. Điểm này nhiều năm đã qua, vẫn không có gì biến hóa. Chỉ là vào thời điểm mấu chốt này, ta lại không có thời gian bồi tiếp lão bằng hữu.” Gia Anh Hạ ngữ khí chuyển lạnh: “Nếu ta dự tính không sai, chỉ sợ mấy nhà khác đều đã phái người đến. Bất quá, bọn họ tự trọng thân phận, chắc là sẽ không đích thân đến, nhiều nhất là phái một lứa đệ tử đến. Ta duy nhất không đoán ra, đó là Đường Hàm Phái.”

“Đường Hàm Phái!” Trong bóng tối một đạo hàn quang giống như đao phong chợt lóe rồi biến mất.

Gia Anh Hạ than nhẹ một tiếng: “Cũng không biết Đường Hàm Phái tu luyện như thế nào, tuổi còn trẻ đã đạt đến đỉnh cao liên bang. Mạt Phu Sát Khoa không có bổn sự gì, duy nhất một việc đáng kiêu ngạo, đó là bồi dưỡng ra một đệ tử xuất sắc như vậy. Mặc dù cuối cùng bị cắn trả! Khó được hơn là, hắn vô luận thủ đoạn hay mưu lược, đều cay độc vô cùng!”

“Trên đời này, không phải chỉ có một thiên tài như hắn!” Tây Trạch hừ lạnh nói.

Gia Anh Hạ có chút kinh ngạc, ngẩn ra một hồi mới nói: “Xem ra ngươi đối với tên đệ tử mới của ngươi rất xem trọng a. Ngươi nói như vậy, ta cũng muốn gặp hắn, cũng không biết hắn và Nguyệt nhi có hợp không, Nguyệt nhi chính là không có bao nhiêu bằng hữu. Bất quá gần đây đệ tử của ngươi tựa hồ gặp một ít phiền toái a. Nghe nói Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ đã thành lập ra một truy sát đoàn đó.”

“Hắn sống hay chết, dựa vào bản lãnh của chính hắn. Ngay cả việc vớ vẩn này cũng làm không xuôi thì mong đợi gì hắn đi đánh Đường Hàm Phái?” Tây Trạch không có một tia động dung, lãnh khốc vô cùng nói.

“A!” Gia Anh Hạ lần này thật sự giật mình: “Đánh Đường Hàm Phái? Ta càng ngày càng cảm thấy hứng thú với vị tiểu bằng hữu này? Thế nào? Ta có thể cho Nguyệt nhi dẫn đội, đi trợ giúp vị truyền nhân này của ngươi.”

Tây Trạch cười lạnh: “Trợ trận? Ngươi có chủ ý gì đừng tưởng rằng lão tử không biết?”

“Không nên nói như vậy chứ, rơi vào tay người khác, chi bằng rơi vào tay ta.” Gia Anh Hạ mặt không đổi sắc, cười dài nói: “Bất quá, ta phỏng chừng trên tay ngươi cũng không có vật kia, nếu như ngươi có, năm đó đã sớm đem nó đi đổi lấy thuốc rồi, cũng không đến mức nợ ta một cái nhân tình. Chỉ là, Đàm Vũ Mân trên tay có a. Mặc dù tạp giới của Sương Nguyệt Hàn Châu chúng ta cũng không có chỗ nào nổi bật, nhưng cũng không thể trơ mắt để nó rơi vào tay người khác.”

“Đó là chuyện của ngươi, liên quan chó gì đến lão tử!” Tây Trạch ngữ khí càng thêm bực mình.

“Nhưng mà ta nghe nói, ngươi cùng mẫu thân của Đàm Vũ Mân ngày xưa từng có sự giao hảo, ngươi cứ trơ mắt nhìn tiểu cô nương người ta thân hãm trong đàn sói sao?” Gia Anh Hạ mở to hai mắt, mang theo vài phần trêu tức hỏi.

Tây Trạch trào phúng nói: “Vậy ngươi đi a. Hừ, ngoại trừ một cái sơ hở bị Pháp Á chui qua, ngay cả Tinh Viện và Khổ Tịch Tự đã nhiều năm như vậy cũng không đoạt được, ngươi dám động đến món ăn trong mâm của bọn chúng sao?”

Gia Anh Hạ than nhẹ một tiếng: “Đúng vậy, tiểu cô nương này, thực ra rất quật cường.” Bà giãn người, duỗi cái lưng mỏi: “Ta cũng không dại gì đi đắc tội hai nhà. Bất quá, đệ tử kia của ngươi, ta chen vào một chân, quan hệ không quá lớn chứ?”

Sát khí đột nhiên điên cuồng lên, không khí chợt rối loạn, mà tất cả sát khí, tất cả đều thu lại như châm thẳng hướng Gia Anh Hạ.

“Còn làm phiền lão tử nữa, lão tử giết ngươi!”

Tây Trạch cuồng bạo kiêu ngạo nói, giống như một thanh đao quét qua đáy lòng người, nếu như lá gan hơi nhỏ, chỉ sợ đã gan mật đều vỡ ra.

“Được rồi, được rồi, đã nhiều tuổi vậy rồi, tính tình vẫn kém như thế.” Gia Anh Hạ thần sắc tự nhiên.

“Đùa chút cũng kích động như vậy, ta đây nói ngắn gọn, ngươi giúp ta đối phó họ Túc kia không vấn đề chứ?”

“Lão tử ghét nhất bị nợ người khác nhân tình.”

Bỏ lại câu này không biết là cảm khái hay oán giận, Tây Trạch đã không thấy tung tích.

Gia Anh Hạ tay phải đặt trên cằm, có chút xuất thần, lẩm bẩm: “Đại thế đã thành, Đường Hàm Phái, ngươi sẽ làm thế nào đây?”

* * *

Tin tức Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ phái ra đoàn truy sát, vào hôm sau đã truyền xôn xao. Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ lần này hành động, không chỉ không che giấu chút nào, ngược lại cao giọng vô cùng, tuyên truyền không e dè.

Nhìn đội ngũ của đoàn truy sát này, hai mươi người, tất cả đều do tạp tu tốt nghiệp năm năm trở lên tạo thành, trong số này có rất nhiều người đã là cao thủ danh chấn một phương, mà một số người khác mặc dù thanh danh không lộ, nhưng mà không ai hoài nghi thực lực của bọn họ.

Mà tuổi bình quân của đoàn truy sát càng đạt đến ba mươi lăm trở lên, tạp tu thất cấp đạt tới con số kinh người là một nửa đoàn, dẫn đội Lôi Húc là cao thủ nổi tiếng của Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ, thiện về ám sát.

Đây là tinh nhuệ chân chính, không giống với học viên chưa tốt nghiệp, bọn họ đều là tạp tu tinh nhuệ đã trải qua máu và lửa tẩy lễ.

Bọn họ xuất thân từ Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ, học tập đều là cao cấp truyền thừa, xa xa không phải thất cấp tạp tu của tạp tu đoàn bình thường có thể so sánh. Một cỗ lực lượng như thế, ai cũng không dám khinh thường, rất nhiều người khi biết được tin tức này, đều không khỏi trong lòng âm thầm toát mồ hôi cho Bạch tổng quản. Hai mươi người này, đủ để tiêu diệt một cái tạp tu đoàn quy mô nhỏ.

“Ha ha, Bạch huynh, Đường Hàm Phái rất cho huynh mặt mũi đó!” Giải Yến Bạch chứng kiến tin này, ha ha cười to.

Trần Mộ cũng rất ngoài ý muốn, mặc dù hắn cũng cho rằng Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ sẽ nghĩ tất cả các biện pháp nhằm vào hắn, nhưng mà gióng trống khua chiêng như thế, phái ra một đội ngũ khổng lồ như vậy, làm cho trong lòng hắn lẫm liệt, cũng không khỏi có chút dở khóc dở cười. Chính mình ngay cả thất cấp cũng không tới, trong đội ngũ kia lại có một nửa tạp tu là cảm giác đột phá thất cấp.

Tạp tu cảm giác thất cấp không phải là rau cải trắng, nhất là tạp tu thất cấp xuất thân từ Lục Đại. Hắn đột nhiên nghĩ đến, Đường Hàm Phái quy mô phái ra một cỗ lực lượng cường đại như vậy, dụng ý là gì? Hướng về mình? Hắn lắc lắc đầu, một cỗ lực lượng như vậy, đối phó chính mình, không phải là đại pháo bắn muỗi sao? Loại chuyện ngu xuẩn này, như thế nào cũng không giống tác phong của Đường Hàm Phái.

Chẳng lẽ hắn có ý đồ khác?

“Chỉ sợ Đường Hàm Phái có ý đồ khác.” Giải Yến Bạch thu lại ý cười, cẩn thận nói: “Đối phó Bạch huynh, đội ngũ này thật sự có chút khoa trương, nếu như ta đoán không lầm, e rằng Đường Hàm Phái đánh chủ ý vào đại hội liên minh của Sương Nguyệt Hàn Châu.” Về chuyện đối phó này của Đường Hàm Phái, lập trường của hai người phi thường nhất trí.

“Không để ý đến hắn.” Trần Mộ bỏ lại một câu, xoay người tiến vào phòng huấn luyện.

Trong phòng huấn luyện, hắn đi đến trước mặt Cừu San Ngọc, ngồi xuống. Bắt đầu từ khi Giải Yến Bạch xuất hiện, Cừu San Ngọc liền vẫn bảo trì trầm mặc. Giải Yến Bạch mặc dù tò mò, nhưng vẫn thức thời không hỏi, hắn chứng kiến Trần Mộ cùng nàng ở chung một phòng, tưởng lầm hai người là quan hệ tình lữ.

“Ngươi cần chứng minh giá trị của ngươi.” Trần Mộ bình tĩnh nói: “Ngươi đã nói, giúp ta tìm được chủ nhân của Tiêu Thanh, nếu như ngươi không làm được, ta không muốn lưu một tai họa ngầm ở bên người.”

Cừu San Ngọc nhìn Trần Mộ thật sâu, lạnh nhạt nói: “Ta còn tưởng ngươi đã quên việc này chứ.” Nàng nhìn lướt qua xung quanh, đứng dậy đến bên cạnh bàn, cầm lấy một tờ giấy, viết xoát xoát trên giấy, một lát sau, nàng đưa tờ giấy tới trước mặt Trần Mộ.

“Chuyện này, cần mượn lực lượng của Pháp Á, yên tâm, ta không lưu ký hiệu ở trên mặt giấy, chưa thấy hắn, ta còn không muốn chết.” Cừu San Ngọc thản nhiên nói.

Trần Mộ tiếp lấy, đảo mắt qua chữ trên giấy, mặt trên chỉ có một địa chỉ, ở trong góc, viết tên của nàng.

“Phương án của ta là như thế này.” Nhìn Trần Mộ, nàng nói: “Ngươi trước hết làm một tấm nhất tinh huyễn tạp vẽ hình Tiêu Thanh, sau đó đem chữ ký của ta cùng huyễn tạp và kế hoạch gửi đến cái địa chỉ này. Cụ thể sử dụng như sau, đồ án của Tiêu Thanh sẽ trở thành một nhãn hiệu mặt hàng mới tiếp theo của Pháp Á, mà thương hiệu này, sẽ là nhà tài trợ số một của thi đấu tinh anh lần này. Tất cả đài truyền hình của liên bang đều sẽ đồng thời truyền phát tin về quảng cáo này của công ty, mà trong quảng cáo, chỉ nhấn mạnh một việc, đó là thi đấu tinh anh cử hành tại thành Thiên Hồ. Người khác chỉ biết chúng ta là mượn cuộc thi đấu lớn này để mở rộng ảnh hưởng, sẽ không nghĩ đến ý đồ thực sự của chúng ta. Mỗi cái đồ án Tiêu Thanh hình dạng đều không giống nhau, nếu như hắn thấy được, nhất định có thể nhận ra, cũng sẽ biết thời gian, địa điểm mà quảng cáo này ám chỉ.”

Nghe xong kế hoạch của Cừu San Ngọc, Trần Mộ không khỏi có chút giật mình. Nếu như nói, trước làm quảng cáo theo lời nàng, Trần Mộ chỉ nghe một chút thôi, mà phương án lần này hoàn thiện hơn nhiều. Như thế cũng sẽ không khiến cho người khác chú ý.

“Nàng đến Thiên Hồ thành rồi, như thế nào có thể tìm được ta?” Trần Mộ nghĩ đến một vấn đề.

Cừu San Ngọc nói: “Khoảng cách của ngươi và hắn không quá xa, hắn có thể cảm ứng được Tiêu Thanh trong cơ thể ngươi, tự nhiên sẽ tìm đến ngươi.”

“Làm sao cam đoan nàng có thể chứng kiến quảng cáo này?” Trần Mộ hỏi.

Cừu San Ngọc nhướng mi mắt: “Ngươi có phương án nào tốt hơn?”

Trần Mộ uể oải: “Không có.”

“Đó không phải sao?” Cừu San Ngọc cũng không thèm nhìn Trần Mộ, xỏ dép, lạch cạch đi sang một bên.
Bình Luận (0)
Comment