Tạp Đồ

Chương 494

Hình như Bạch huynh đến bây giờ vẫn còn trách ta.” Giọng nói u uất phá vỡ không gian yên tĩnh.

Trần Mộ không quay đầu lại, chỉ hơi nhíu mày. Hắn rất muốn nói là thực ra chúng ta không quen biết gì. Ngay cả với Tây Trạch thì bản thân hắn cũng không quen biết, chứ đừng nói có quan hệ gì với Đàm Vũ. Tây Trạch yêu cầu đánh một trận với Đường Hàm Phái cũng đã làm cho hắn cảm thấy tương đối phiền toái. Mà hắn không có chút hứng thú nào về ân oán trước đây của Tây Trạch, cũng không thấy có liên quan gì đến mình.

Hắn không hiểu tại sao Đàm Vũ phải tiết lộ ra thân phận của mình, nhưng đã tới mức độ như ngày hôm nay, hắn cũng không muốn biết nữa.

Đàm Vũ nghĩ như thế nào, vì cái gì, thì cũng hoàn toàn không liên quan gì đến mình. Hắn cũng không muốn để ý tới. Sau khoảng thời gian tiếp xúc thăm dò, hệ số nguy hiểm của Đàm Vũ ở trong lòng hắn tăng vọt lên rất cao. Hắn không muốn dây dưa gì với cái nữ nhân nguy hiểm này, bằng không, bản thân hắn bị bán đứng lúc nào còn chưa biết.

“Đàm tiểu thư tìm ta có chuyện gì, xin mời nói thẳng đi.” Trần Mộ không thể áp chế được sự nôn nóng trong lòng, hơi cao giọng nhấn mạnh mấy chữ sau cùng.

Một tiếng thở nhẹ phảng phất như từ trong sâu thẳm đáy lòng lặng lẽ phát ra, làm người nghe bỗng nhiên nảy sinh ý thương tiếc, Đàm Vũ mang theo một tia ai oán, đáp: “Xem ra sự hiểu lầm của Bạch huynh đối với Vũ đã tương đối sâu.”

Cô ta chầm chậm bước đi đến tới trước mặt Trần Mộ, từ từ ngồi xuống. Trần Mộ lúc này mới chú ý rằng cô ta đã lại một lần nữa thay đổi quần áo, cặp mắt ướt át kia lờ mờ hiện lên vẻ đau thương.

“Nếu như Đàm tiểu thư không có chuyện gì, vậy tại hạ xin cáo từ.” Sự kiên nhẫn của Trần Mộ đã đạt tới đỉnh điểm, đối với nữ nhân trước mắt này, hắn cảm thấy chán ghét từ tận đáy lòng.

Đàm Vũ tựa như đột nhiên bị kim châm, cặp mắt xinh đẹp mà đau thương đang đẫm lệ chợt chuyển động, giọng nói cũng trở nên sắc bén: “ Ngay cả nói vài lời cùng ta mà ngươi cũng không kiên nhẫn được sao? Ta khiến cho ngươi chán ghét đến như vậy sao?”

Trần Mộ mặc kệ, cứ thế đứng dậy, đi về hướng cửa chính.

“Họ Bạch! Ngươi dám bỏ đi!” Giọng nói bén nhọn đột nhiên trở nên lạnh tanh: “Người chế tạo Mã số tạp phiến, nếu ngươi đi ra ngoài, ta dám cam đoan là ngày mai cả liên bang đều sẽ biết cái thân phận này của ngươi đó!”

Bước chân Trần Mộ chững lại. Hắn xoay người, lạnh lùng nhìn Đàm Vũ.

“Muốn giết ta?” Đàm Vũ đi tới trước mặt Trần Mộ, ngửa cằm lên để lộ ra một khoảng cổ trắng như tuyết. Ưu nhã tựa như thiên nga giỡn sóng, cô ta cười kiêu ngạo mà buồn bã: “Giết ta cũng tốt. Nói cho ngươi hay, từ lâu ta đã cảm giác rằng cuộc sống đã không còn có ý nghĩa. Chết đi, chẳng phải nghĩ đến bất cứ chuyện gì nữa, cũng giống như giấc ngủ vậy. Cũng tốt quá mà!”

Nhìn thẳng vào mắt Đàm Vũ, Trần Mộ không hề thấy có một tia sợ hãi. Hắn có chút do dự. Rất hiển nhiên là đối với hắn mà nói, giết chết Đàm Vũ chẳng qua là một chuyện quá đơn giản, nhưng giết xong thì hôm nay cũng đừng có nghĩ đến chuyên chạy thoát khỏi doanh trại của Vũ Tự quân đoàn. Thậm chí, hắn phỏng đoán là bên ngoài còn có một đám tạp tu vây quanh. Huống chi còn có siêu cấp cao thủ Mai Cát bảo vệ.

“Nói đến cùng, ngươi muốn cái gì?” Trần Mộ rít qua kẽ răng những lời này. Mặt hắn rất khó coi. Hắn không ngờ Đàm Vũ lại có thể điều tra được cái thân phận này của hắn. Đối với người khác mà nói thì tất nhiên thân phận này không phải cái chuyện gì xấu, nhưng đối hắn mà nói, một khi bị tiết lộ ra ngoài thì tuyệt đối sẽ gây ra rất nhiều phiền toái.

“Muốn cái gì?” Đàm Vũ cười sằng sặc, có vài phần như bị lên cơn thần kinh. Cười khoảng năm phút đồng hồ, cô ta mới dần dần im tiếng. Những nét cười biến mất trên mặt cô ta, lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường: “Hãy nói chuyện với ta.”

Trần Mộ có chút đau đầu. Trước đây, hắn cảm giác Cừu San Ngọc đã là ngoan độc, không ngờ còn xuất hiện một Đàm Vũ chỉ có hơn chứ không kém.

Đàm Vũ không nhìn hắn, vẻ mặt cô đơn, như tự nói một mình: “Ta chán ghét cái thế giới này, phi thường chán ghét. Ta chưa từng thấy mẫu thân của ta, ngay cả hình ảnh cũng không có. Phụ thân không thích nói về chuyện mẫu thân cho ta, ta cũng không thích ông ấy. Lúc nhỏ, ta chỉ biết có mụ mụ, bởi vì mụ mụ lưu lại bút ký cho ta. Mặc dù trên đó có rất nhiều thứ ta xem không hiểu. Về phần cha, a a, hắn ở đâu? A a, trước đây, ta luôn khóc khi nói đến việc này, giờ thì không.”

Cô ta cười cười, với một vẻ khó tả.

Trần Mộ im lặng. Hắn cũng là cô nhi từ nhỏ, qua cuộc sống lưu lãng rất dài, có một số việc hắn có thể giải thích.

“Khi đó rất gian nan, tuy nhiên, ta không sợ hãi.” Trong vẻ mặt Đàm Vũ có một tia quật cường: “Bởi vì ta tin tưởng mụ mụ nhất định sẽ phù hộ của ta. Khi ta lớn lên một chút, ta phát hiện hình như có người ở bên cạnh âm thầm bảo vệ ta. Ta biết, bọn họ nhất định có liên quan đến cha mẹ của ta. Ta tìm cách rước lấy họa, muốn dẫn những người này xuất hiện, nhưng chưa từng thành công. Mãi đến một lần đột nhiên có người tập kích ta, ta mới nhìn thấy bọn họ. Sau này ta mới được biết, đó là người của Pháp Á. Rất nhiều người tưởng rằng, ta sẽ cực kỳ cừu hận Pháp Á. Kỳ thật, ta không hận bọn hắn một chút nào mà ngược lại, ta còn muốn cảm tạ bọn họ. ”

Ngữ điệu của Đàm Vũ trở nên có chút cay nghiệt, dung nhan kiều diễm cũng trở nên âm trầm: “Đúng là bởi vì bọn họ, ta mới biết rằng thì ra ta còn có cha, ta còn có ông ngoại. Nhưng ta cũng biết mẹ ta đã chết như thế nào!”

Cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn thẳng vào Trần Mộ.

Trần Mộ bị Đàm Vũ nhìn chăm chú đến nỗi hơi kinh hoảng trong lòng. Ánh mắt của cô ta tràn ngập cừu hận và hủy diệt.

“Lại nói tiếp, thật sự thì mẫu thân là một người thông minh. Nói chung, bà cũng không ngờ rằng lại chết trên tay hai người yêu thương nhất của mình: một người là trượng phu, một người là phụ thân! Từ đó trở đi, ta đã quyết định rằng ta phải cố gắng bằng tất cả sức lực của mình hủy diệt bọn họ!” Đàm Vũ nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn không thể tả nổi.

Trần Mộ không có tiếp lời, trong lòng đã lờ mờ hiểu ra.

“Ta điều tra về ngươi. Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta đã biết rằng ngươi rất lợi hại.” Đàm Vũ cười có chút đắc ý: “Song ta không nghĩ rằng ngươi còn muốn lợi hại hơn cả so với trong tưởng tượng của ta! Ngươi là truyền nhân của Tây Trạch, thân thủ cao siêu, hơn nữa còn am hiểu chế tạo tạp phiến. Không một ai ngờ rằng, người chế tạo Mã số tạp phiến gây đồn đại xôn xao lại là một vị tạp tu. Thật ra thứ mà ở ngươi hấp dẫn ta nhất lại là sự tỉnh táo. Ngươi luôn luôn tỉnh táo, hiểu biết và quyết đoán như thế. Ngươi không phải là người lỗ mãng, nhưng vào lúc cần thiết thì lại không ngần ngại đưa chính mình vào tuyệt lộ. Trận đánh với Tề Phong hôm nay càng làm cho ta tin tưởng vào phán đoán của mình.”

Ngữ điệu của Đàm Vũ trở nên nhàn nhã ung dung: “Trừ điều đó ra, ngươi còn hiểu biết mưu lược dụng binh, đây là điều làm cho ta chính thức thất kinh. Phải hao phí biết bao khí lực, ta mới lấy được kế hoạch huấn luyện mà ngươi đặt ra cho tạp tu của Thái Thúc gia.

Sau đó tách lấy một bộ phận đưa cho huấn luyện viên phụ trách huấn luyện bên trong quân đoàn của ta. Nhìn vẻ mặt hắn ngay lúc đó, ta liền hiểu được giá trị của ngươi. Nếu như ta đem phần kế hoạch huấn luyện này giao cho phụ thân ta, ngươi đoán sẽ như thế nào?”

Trần Mộ lạnh lùng chăm chú nhìn Đàm Vũ, nghe sóng gió lại nổi lên trong lòng. Cô ta bắt đầu chú ý đến mình từ lúc nào? Tại sao bản thân mình tuyệt nhiên không phát hiện được bất cứ điều gì nghi vấn!

“Ta đến nói cho ngươi biết. Sắp tới đây, phụ thân sẽ đến gặp ngươi, yêu cầu ngươi gia nhập Tinh viện. Nếu như ngươi đáp ứng, thì tất nhiên là song phương vui vẻ, còn nếu như ngươi không đáp ứng, ta dám khẳng định, phụ thân sẽ không chút do dự giết chết ngươi ngay tại chỗ! Ngươi là loại người mà để tồn tại chính là chuyện xấu của liên bang. Trừ phi ngươi gia nhập Lục Đại, nếu không thì chẳng một ai dung túng được ngươi. Dù cho ngươi là truyền nhân Tây Trạch thì bọn họ cũng sẽ không có bất cứ e ngại gì về điểm này!”

Trần Mộ biết rằng Đàm Vũ không hề phóng đại. Tuy vậy, nhìn vẻ mặt đắc ý và bộ dáng nắm chắc thành công của Đàm Vũ, hắn đột nhiên rất muốn cười. Nếu như Đàm Vũ biết được kế hoạch này căn bản không phải do Trần Mộ mà là một người hoàn toàn khác đặt ra, không biết cô ta sẽ phải mang bộ mặt như thế nào.

“Hơn nữa, nếu như ta đoán không sai, ngươi còn tinh thông tạp giới! Ngẫm lại thì, đường đường là một nhà chế tạo mã số tạp phiến, làm sao có thể hoàn toàn mù tịt về tạp giới được chứ? Hà huống chi ngươi còn mua sắm nguyên liệu tạp giới!” Đàm Vũ cười tươi như hoa.

Nghe thấy thế, Trần Mộ mới bừng tỉnh, hiểu ra Đàm Vũ tìm được sơ hở của mình từ nơi nào.

“Ta nói ra điều này vẫn không đủ lay động ngươi sao?” Đàm Vũ nhìn chằm chằm vào Trần Mộ: “Ta có được đồ hình thiết kế tạp giới đó thì cũng chỉ có ngươi mới đủ năng lực chế tạo ra, chúng ta hoàn toàn có thể thành lập lên một tạp giới quân đoàn cường đại! Hãy nhìn xem, bọn Pháp Á chỉ dựa vào tạp giới cấp thấp nhất mà đã có thể trở thành một thế lực không tồi trong Lục Đại. Ta không muốn gì, chỉ cần ngươi có thể hủy diệt Khổ Tịch tự và Tinh viện. Ngươi có thể đến làm thủ lĩnh, ta không ngại! Ngươi là truyền nhân của Tây Trạch, cừu hận với Liên Bang Tổng Hợp Học phủ vĩnh viễn không cách nào hóa giải, vì sao không thành lập một phương thế lực thuộc về ngươi, đánh bại bọn họ, kết thúc hoàn toàn mối cừu hận này? Ngươi đã xem đồ hình thiết kế tạp giới này, tự nhiên biết uy lực của chúng! Hơn nữa ta còn biết, trên tay ngươi tuyệt đối không có đồ hình thiết kế tạp giới này. Mụ mụ ghi chép rất minh bạch, Tây Trạch tiền bối chỉ ở lại trong di tích có một ngày rồi liền rời đi, tiến vào rừng cây ma luyện chính mình, mãi tới thời gian ước định thì mới đến đón tiếp mụ mụ. Thời gian ngắn ngủi như vậy, Tây Trạch tiền bối khó có khả năng có đồ hình thiết kế tạp giới. Nói cách khác, ngươi chỉ có thể hợp tác cùng ta!”

Mắt Trần Mộ lộ ra qua mặt nạ vẫn không hề xuất hiện một tia dao động, tựa hồ cái đó và hắn không có bất cứ quan hệ gì.

“Thật đúng là quá trấn định, nhưng mà ta thích. Nếu như thế này còn chưa đủ” Cô ta đột nhiên nhìn thoáng qua chiếc lắc trên tay Trần Mộ, nhắm mắt lại, trịnh trọng nói: “Ta nguyện ý lấy ngươi!”

Chứng kiến vẻ mặt trịnh trọng của Đàm Vũ, Trần Mộ lại không nhịn được cười. Hắn tháo chiếc lắc từ trên tay ra, lắc đầu nói: “Ta nghĩ là Đàm tiểu thư hiểu lầm rồi. Ta sở dĩ lúc ấy vì chiếc vòng tay này mà xuất thủ, chẳng qua chỉ muốn lấy nó làm lễ vật tặng cho một vị bằng hữu. Cho đến bây giờ ngẫm lại, nếu như hắn nghe được những lời hôm nay của ngươi, hắn nhất định sẽ không thích cái lễ vật này. Vậy đi, chiếc vòng ta này trả lại cho ngươi.”

Dứt lời, Trần Mộ đem chiếc vòng tay đen trắng đặt lên chiếc bàn ở bên cạnh.

Sắc mặt Đàm Vũ đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, hết tái xanh lại trắng nhợt.

“Ta không có hứng thú với mục tiêu của ngươi. Hơn nữa, ta nghĩ, ngươi hiểu sai một việc. Ta cũng không có năng lực chế tạo được tạp giới của ngươi, đây là lời nói thật. Mặt khác, không nên uy hiếp ta. Vũ Tự quân đoàn đích xác cường đại, nhưng mặc dù có cường đại như Lục Đại thì cũng tồn tại nhược điểm. Ta tất nhiên không phải là đối thủ của Mai Cát tiền bối, nhưng những tạp tu khác thì … Hừ!” Trần Mộ bình tĩnh nói, duy nhất một tiếng hừ cuối cùng thì lại ngầm mang sát khí.

Đàm Vũ nhìn thật sâu vào mắt Trần Mộ, mặt khôi phục vẻ lạnh nhạt hỏi: “Xem chừng là Bạch huynh không chịu đáp ứng?”
Bình Luận (0)
Comment