Tạp Đồ

Chương 549

Thật…

Theo như kế hoạch, chỉ cần lấy được thẻ thi đấu là có thể tham gia tinh anh thi đấu ngay, nhưng do đoàn người Trần Mộ đã từng thay thế Hùng gia ở tại gian phòng của hắn trong khách sạn Duy Đa Lợi Á, nên không một ai và cũng không người nào dám từ chối một vị tạp tu cường đại như vậy vào ở.

Ngày mai chúng ta phải bắt đầu thi đấu, đúng lúc chưa có thẻ lại là giai đoạn kịch liệt nhất của cuộc thi, hầu như cứ qua mỗi giờ lại nghe được tên ai đó bị khiêu chiến vv.. Trần Mộ đã chuẩn bị sẵn sàng cho sự khiêu chiến, nhưng khiến hắn kinh ngạc là đã qua một lúc mà một người đến khiêu chiến cũng không có.

Cả một vùng thành Thiên Hồ đầy ồn ào, thời hạn đấu tranh nội bộ để tranh đoạt thẻ vào tham gia tinh anh thi đấu càng sắp hết thì càng quyết liệt, Thương Lan đột nhiên đến, cũng làm xáo trộn vị trí của Sương Nguyệt Hàn Châu. Mặc dù Thương Lan đến một mình, nhưng Sương Nguyệt Hàn Châu không chỉ không dám xuống tay âm thầm tiêu diệt hắn, mà còn tận lực bảo vệ an toàn cho hắn. Hắc đạo liên quân của Bắc Vọng Châu đã dàn ra trận thế như mắt hổ trừng trừng, tạo áp lực cực lớn cho Sương Nguyệt Hàn Châu. Hơn nữa trong lúc các thế lực đang tranh đấu gay gắt, ý đồ đục nước béo cò của các thế lực trong bóng tối đang châm ngòi thổi gió, không phải sẽ rất loạn sao?

Đến cả Ba Cách Nội Nhĩ khi báo thông tin cho Trần Mộ, cũng nói bọn họ hôm nay đã liên tục đánh ngã ba gã có ý đồ đến gần tạp tu.

Bây giờ thành Thiên Hồ tựa như một thùng hỏa dược có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Giữa cảnh không ổn định như vậy, các trận đấu trong tinh anh thi đấu lại chính thức bắt đầu. So với quan hệ vi diệu giữa các thế lực khác nhau, thì dân chúng đối với cuộc thi đấu Tinh anh khổng lồ này lại cảm thấy rất hứng thú. Họ sùng bái cái mạnh, sùng bái anh hùng, đây cũng là cái nhìn chung từ sau khi kỹ thuật huyễn tạp phát triển, thứ có quy mô lớn nhất chính là cuộc thi đấu khổng lồ này. Khu Thiên Đông, chỉ cần tạp tu có hơi chút danh tiếng, hầu như đều tụ tập ở thành Thiên Hồ. Mà theo quy tắc thẻ tham gia thi đâu, càng đảm bảo trình độ thi đấu lần này, những tuyển thủ có thể tham gia, tuyệt là những cao thủ thực sự của khu Thiên Đông.

Điều duy nhất khiến người khác thấy tiếc, chính là việc Sương Nguyệt Hàn Châu không cử người tham gia, điều này khiến những người muốn thấy phong thái của mỹ nữ tạp tu phải thất vọng.

Hôm sau, các địa điểm tổ chức xem thi đấu lớn ở vùng ngoại ô có thể chứa ba mươi vạn người cũng kín hết chỗ.

- Tuyệt lắm tuyệt lắm.

Vẻ mặt Lôi Tử vẫn còn nét sợ hãi, vừa rồi bọn họ suýt chút nữa đã bị chết chìm trong đám người rồi. Nhìn khắp xung quanh, bốn phía khán đài không còn một chỗ trống, tiếng người ồn ào huyên náo, nếu đang ngồi trên khán đài, bản thân nói gì cũng không nghe thấy được.

May mà tại thành Thiên Hồ, các tuyển thủ tham gia thi đấu đều được cách biệt, nơi này hoàn toàn không nghe được tạp âm bên ngoài. Thông qua lớp kính phòng hộ dày đặc…., có thể rõ ràng quan sát các cuộc thi đấu trong nội địa.

Lam Phong nhìn lịch thi đấu trên tay, nói với Trần Mộ:

- Đầu gỗ, ngươi đấu trận thứ ba. Đối thủ là Ty Khánh, tạp tu cấp 7, sử dụng tạp phiến “Hồng diệp”, thực lực hơi kém so với Cung Lương.

Nàng cầm tập tư liệu dày trên tay, đây là thông tin liên quan đến các tuyển thủ khác khi chuẩn bị đối phó với Cung Lương. Hiện giờ đưa lại cho Trần Mộ xem. Có thể thấy được nàng đã chuẩn bị rất đầy đủ cho việc này.

Qua cửa kính, hướng ánh mắt về không gian rộng lớn đang diễn ra trận đấu, Trần Mộ tinh thần hơi hoảng. Hắn không nghĩ sẽ có ngày mình leo lên nơi này.

Cặp tuyển thủ đầu tiên, một nam một nữ đã bay vào trong sân. Nhất thời, bốn phía khán đài âm thanh đã nhỏ dần đi. Mọi người tập trung chú ý hơn.

Ánh mắt Trần Mộ sau đấy cũng hướng vào bên trong sân. Trong thoáng chốc, mắt hắn bỗng nhiên mở to!

Hắn vẫn bất động nhìn chăm chăm vào… nữ tử trên đài kia!

Thanh Thanh!

Hắn không bao giờ quên nữ nhân này! Nàng không có diện mạo xấu xí như ma quỷ nữ, khí chất trước sau vẫn nhẹ nhàng như mây gió, lúc nào cũng thong dong như vậy, dù trong lòng hắn người ma quỷ nữ mới đúng là vô địch. Trong trí nhớ của hắn vẫn còn in đậm dấu ấn lần … trước Mà hiện giờ, sau khi thực lực tăng lên, hắn càng hiểu được sự cường đại của nàng.

- Sao nàng lại đến đây?

Nàng không phải là người của Tinh Viện sao, tới tham gia trường đấu này làm gì?

Nhìn thân ảnh màu xanh bên trong trường đấu, Trần Nộ bên ngoài giật mình, nhưng trong lòng hiện ra vô số nghi vấn, không thể không cố đoán ý đồ của nàng.

Tinh Viện đương nhiên có đủ lập trường để không kết minh cùng Sương Nguyệt Hàn Châu, nhưng sự việc này chỉ diễn ra âm thầm, nếu đã công khai thì chắc chắc là biểu hiện quyết tâm không kết giao của họ.

Bên trong kính, Thương Lan vẫn đang ngồi đó, Gia Anh Hạ bên cạnh hắn đột nhiên lên tiếng.

- Thượng tiên sinh có nhận ra nữ nhân này?

Gia Anh Hạ hỏi.

- Sao, chẳng lẽ tiểu nữ oa này có lai lịch gì à?

Thượng Lan trên mặt lộ vẻ hứng thú.

Gia Hạ Anh cười nói:

- Chính xác là lai lịch không nhỏ, nàng là đệ tử trẻ tuổi duy nhất từ nội viên đi ra mấy năm nay của Tinh Viện, tiền đồ không có giới hạn.

Thương Lan im lặng một lúc rồi mới nói:

- Xem ra Tinh Viện đã ra tay rồi!

Gia Anh Hạ lạnh nhạt nói:

- Tinh Viện có ý với khu Thiên Đông cũng không phải ngày một ngày hai. Nàng thấy tôi dĩ nhiên là sẽ hơi bất ngờ, nhưng Thương tiên sinh đại giá quang lâm, càng khiến tôi giật mình.

- Chẳng lẽ Gia hiệu trưởng không chào đón Thương mỗ?

Thương Lan bất động hỏi ngược lại.

Gia Anh Hạ cười cười, khẽ chuyển chủ đề:

- Chúng ta nhìn mà xem, trong truyền thuyết gần năm mươi năm nay, chỉ có duy nhất một đệ tử từ nội viện của Tinh Viện đi ra, rốt cuộc có thể đem đến cho chúng ta bao nhiêu kinh ngạc vui mừng.

Bách Nguyệt đứng yên lặng ở bên, nhìn chăm chú vào Thanh Thanh bên trong trường đấu, trong mắt hiện lên một chiến ý.

Thanh Thanh đứng ở trên đài, hờ hững nhìn đối phương. Trước mặt nàng là một tạp tu chừng 36, 37 tuổi, đang nhìn nàng với vẻ cảnh giác.

- Bắt đầu!

Thanh Thanh dường như không nghe thấy, vẫn bất động ngay dại như cũ.

Đối phương không hiểu Thanh Thanh đang làm trò gì, mắt trừng to, vô cùng cảnh giác nhìn chăm chăm nàng.

Trong kính, Trần Mộ lắc đầu:

- Thanh Thanh tháng.

Lôi Tử nghe vậy ngẩn ngơ, hơi ngạc nhiên quay đầu đi:

- Đầu gỗ, ngươi biết nàng? Không phải mới bắt đầu còn chưa so đấu sao?

- Ừ, nàng tên là Thanh Thanh, là đệ tử của Tinh Viện. Ngươi còn nhớ mấy năm trước Tinh Viện và Đông Vệ học phủ có trao đổi hoạt động không, nàng là một trong số đó.

Trần Mộ giải thích tiếp:

- Nàng đã ra chiêu rồi. Trong lục đại, huyễn tượng tạp của Tinh Viện là lợi hại nhất, nếu ta đoán không sai, huyễn tượng tạp trên tay phải nàng là 6 tinh.

Quả nhiên, lời Trần Mộ vừa dứt, trên đài, vị tuyển thủ đối diện Thanh Thanh kia, thất khiếu bỗng nhiên trào máu, ngửa mặt ngã xuống.

Oanh, bốn phía khán đài lập tức nổ tung, bọn họ vốn chưa thấy Thanh Thanh động thủ, đối thủ cứ thế mà chết, bọn họ nhìn thực không hiểu!

Bên trong màn kính, Gia Anh Hạ hơi tán thưởng:

- Tạp phiến huyễn tượng của Tinh Viện quả nhiên là uy lực mạnh mẽ, giết người vô hình, lợi hại, lợi hại!

- Chỉ cần bọn họ đừng gặp tạp tu của Khổ Tịch tự,

Thương Lan cũng mỉm cười.

Trong Lục đại, tạp tu của Khổ Tịch tự không hề nổi tiếng về lực chiến đấu, nhưng bọn họ có tâm chí cứng cỏi, lại đặc biệt am hiểu việc phá giải huyễn tượng. Tạp phiến Âm ba của bọn họ có thể ảnh hưởng rất lớn đến các loại tạp phiến huyễn tượng.

Trong văn phòng hiệu trưởng Tinh Viện.

Hiệu trưởng đầu bạc trắng đang theo dõi Tinh anh thi đấu tại khu Thiên Đông qua huyễn tạp phiến thu nhìn Tạp Lý, hai mắt hàn ý chớp động. Bên cạnh ông ta, chủ nhiệm Tinh Viện cũng trố mắt đứng nhìn, không thể tin được nhìn chăm chăm vào màn hình.

- Thanh Thanh…….. Đây không phải là Thanh Thanh sao?

Chủ nhiệm chỉ vào màn hình, lắp bắp nói:

- Nàng…… Nàng sao lại có mặt trên đây?

Thanh âm hiệu trưởng vẫn như thường:

- Không có gì, có lẽ nó bị người ta bắt ép.

Chủ nhiệm la toáng lên, như bị dẫm lên đuôi:

- Sao lại như vậy được? …..

- Không có gì là không thể.

Hàn ý trong mắt hiệu trưởng đã biến mất, vẻ lại đã trở lại như thường:

- Nếu nó gặp Hắc đạo liên quân, hoặc Thương Lan tự mình ra tay thì đều có khả năng.

- Cái này… Chúng ta nên làm gì bây giờ?

Chủ nhiệm mặt xám như tro.

Bọn họ giờ đã là vương bài tạo phản cho La Tây Cư cùng Ni Khắc, đệ tử Thanh Thanh tuổi còn trẻ nhưng kiệt xuất nhất, cũng thành quân cờ trên tay người khác. Kẻ ngốc cũng có thể biết tất cả lực lượng của Tinh Viện lại khu Thiên Đông có kết cục thế nào.

Đàm Vũ - bản bút kí thì ở trên tay sát thần Tây Trạch với Đường Hàm Phái.

- Vì cái gì…..

Chủ nhiệm ánh mắt mờ đi, thất thần thì thào.

Là học viện có nội tình kín nhất liên bang, Tinh Viện không hề có biểu hiện lâm vào tình cảnh tuyệt vọng để người khác biết được. Chủ nhiệm đến bây giờ cũng không hiểu tại sao La Tây Cư với Ni Khắc lại phản bội Tinh Viện? Tinh Viện đối với họ có chỗ nào không tốt chứ? Nếu không nhờ Tinh Viện đã bồi dưỡng họ, sao bọn họ có ngày hôm nay chứ?

….

Trong một trấn nhỏ hẻo lánh, hai người La Tây Cư với Ni Khắc đang nhàn hạ đi chơi thì nhìn thấy màn hình hiển thị (quang mạc).

- Thanh Thanh thật là bi thảm!

Ni Khắc vô tâm cảm khái nói, trên mặt có hơi chút hả hê.

Gã mập khẽ thở dài nói:

- Tinh Viện phiền toái rồi.

- Dù sao chuyện này không liên quan đến chúng ta.

Ni Khắc bắt chuyện, bỗng nhiên quay sang:

- Ngươi không muốn nói là ngươi định trở về đấy chứ.

Gã mập cười gượng:

- Làm gì có chuyện đó? Ta đâu muốn một cuộc sống như trong tù chứ. Nói thế nào, tình thế cũng không nên xấu đến vậy.

- Yên tâm đi, Tinh Viện có nền tảng lâu năm, cũng không nhanh bị mất hào quang thế đâu.

Ni Khắc vẫn nói một cách vô tâm như trước.

Gã mập cười cười không nói, nhưng trong lòng hắn biết rõ, điều mình nói với chuyện của Ni Khắc là không tương đồng.

Sau khi chiến thắng, trên mặt Thanh Thanh không nhìn ra được chút vẻ tươi cười nào, thần sắc nàng hờ hững từ trên sân đấu xuống. Vài tạp tu danh y vội bay vào trong sân, nhanh chóng kiểm tra vị tạp tu vừa ngã xuống kia, rất nhanh, tuyên bố vị tuyển thủ này đã tử vong.

Sự tàn nhẫn của Thanh Thanh nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhất là Ni Khắc với gã mập. Hai người trợn mắt há mồm nhìn vào màn hình.

- Con bé này độc ác vậy sao?

Ni Khắc thấy sau lưng lạnh ngắt. Hắn trước đây chưa từng giao thủ cùng Thanh Thanh, không nghĩ nàng lại có thủ đoạn ác độc vậy.

Gã mập nheo mắt lại.

Những người khác cũng bất đồng, Trần Mộ ngược lại đối với việc Thanh Thanh ra tay tàn nhẫn thì không cảm thấy gì. Những cuộc đấu trong quá khứ đã cho hắn biết, chỉ có giết đối phương trước, mới đảm bảo sự an toàn cho mình. Hơn nữa, trong cuộc chiến có quy mô lớn như này, không có thời gian cho ngươi do dự giết hay không giết.

Nhưng hắn lại lo lắng một vấn đề riêng.

Hắn có thể chắc chắn, sau trận đấu với ma quỷ nữ, Thanh Thanh sẽ đi điều tra về mình. Nhưng liệu nàng có biêt được danh tính với diện mạo thật của mình hay không? Trần Mộ đắn đo không chắc chắn, nếu nàng biết được thì vấn đề này cũng không khó giải quyết.

Nhưng quan trọng là, hắn tham gia Tinh anh thi đấu vì muốn gây sự chú ý đến ma quỷ nữ, hiện giờ ngoài phương án này, hắn không nghĩ ra cách nào khác.

Lại một vòng đấu nữa, hai gã tuyển thủ thi đấu có thể nói là phấn khích, nhưng trong mắt cao thủ, thì không thể so với trận Thanh Thanh yên lặng chỉ đánh một chiêu gây rung động lớn được.

Mà cũng sắp tới lúc Trần Mộ phải vào sân.
Bình Luận (0)
Comment