Tạp Đồ

Chương 560

“Về đến Đông Thương Vệ thành rồi.” Giọng nói của Lôi Tử tràn ngập cảm khái.

“Đúng rồi!” Trần Mộ nhìn thành Đông Thương Vệ cách đó không xa, trong lòng trăm vị hỗn tạp. Cả thời thơ ấu và niên thiếu của hắn đều trôi qua trong tòa thành này, hắn từng cho rằng mình cả đời không rời khỏi nơi đây. Hắn không biết cố hương của mình thực sự ở đâu, nhưng trong lòng hắn, nơi đây chính là quê hương của hắn. Chỉ tiếc là nơi này lại không có thân nhân của hắn.

Bọn họ vào thành tịnh không xuất ra cờ hiệu của bản thân, cũng may là không có người dám nghi vấn. Ở chỗ này, trình độ cảm giác của tạp tu không quá cấp ba cấp bốn, tạp tu cấp bảy đối với bọn họ mà nói không khác gì nhân vật trong truyền thuyết. Vì tránh phiền toái không cần thiết, vài tên tạp tu cấp bảy chủ động biểu diễn một chút sức mạnh, cho nên lúc toàn đội tiến vào thành, không có bất cứ phiền toái nào xuất hiện cả.

Trước lực lượng cường đại như bọn họ, thành Đông Thương Vệ tựa như một con dê chờ làm thịt, chỉ cần bọn họ nguyện ý, có thể tùy thời chiếm lĩnh thành phố này.

Nhưng thành Đông Thương Vệ cũng có một tập đoàn khổng lồ, đó chính là câu lạc bộ huyễn tạp cấp thấp. Đài truyền hình mà nó sở hữu là đài truyền hình lớn thứ hai, chỉ đứng sau đài truyền hình chính phủ Liên Bang. Trụ sở chính của đài truyền hình Đê Huyễn được kiến lập tại đây. Nhân viên công tác của đài truyền hình Đê Huyễn kiến thức rộng rãi, lập tức ý thức được sự cường đại và khủng bố của đoàn đội này, gần như là chỉ trong lần đầu tiên, tất cả các thế lực ở thành Đông Thương Vệ đều nhận được thông báo và cảnh báo, nhắc nhở mọi người không nên trêu chọc đối phương. Ngay cả những tên côn đồ hằng ngày náo loạn khắp nơi, tất cả đều bị nghiêm cấm xuất môn. Bọn họ theo những thông tin học hỏi từ bên ngoài, rằng những tạp tu cao thủ như vậy tính khí khác hẳn với người thường. Một khi phát tác, có thể dễ dàng xóa đi thành Đông Thương Vệ trên bản đồ Liên Bang.

Trần Mộ cùng Lôi Tử đến ngôi nhà trước kia từng ở, nhưng phát hiện ngôi nhà sớm đã được xây lại, điều này khiến cho hai người mất hết hứng thú. Trần Mộ còn chủ ý đi tới cửa hàng trước kia của Hoa thúc, cửa hàng giờ đổi sang một chủ mới, người này hoàn toàn không biết chuyện gì của Hoa thúc cả, điều này làm cho Trần Mộ rất thất vọng.

Lam Phong may mắn hơn hắn, vẫn còn một vài người thân.

Trần Mộ còn phái một gã tạp tu cấp bảy tới Trữ gia ở Đông Hành, hắn còn nhớ rõ bản thân nợ Mã Khả Duy Đặc một lời thỉnh cầu. Tạp tu cấp bảy đích thân tới, Trữ gia đương nhiên rất biết điều, cực kỳ phối hợp. Nhưng kết quả cuối cùng lại là Mã Khả Duy Đặc hai năm trước đã chết trong một lần làm nhiệm vụ, mà hắn tịnh không có thân nhân còn sống gì cả, điều này khiến Trần Mộ khá chán nản. Trở về nhưng lại phát hiện, người và vật đều không còn quen thuộc, cuộc sống không phải quá tốt đẹp.

Câu lạc bộ huyễn tạp cấp thấp hay Trữ gia ở Đông Hành bây giờ đối với Trần Mộ mà nói không phải vấn đề quá lớn. Nếu muốn, hắn có thể tùy ý tiêu diệt bọn họ. Nhưng trải qua nhiều năm như vậy, ân oán ngày xưa đã sớm phai nhạt rất nhiều, Trần Mộ cũng không muốn đi dây dưa mấy việc nhỏ này.

Trần Mộ bỗng nhiên nghĩ đến một việc, chỗ này cách Hạ thành không xa, nằm trong phạm vi liên lạc của Thiên Lý, tần suất của Thiên Lý tạp hắn chế tác lúc trước hắn còn nhớ rất rõ ràng. Thiên Lý tạp Mộc Tự doanh hiện sử dụng cùng Thiên Lý tạp lúc trước hắn ở Hạ thành chế tác tịnh không có khác biệt về bản chất, chỉ là đã được cải tiến một loạt mà thôi. Nếu cả hai đều chỉnh về cùng một tần suất thống nhất thì chắc có thể tiến hành liên lạc.

Không biết Lý Độ Hồng bọn họ thế nào? Vừa nghĩ vậy, hắn liền có chút gấp gáp không đợi được.

“Duy A!” Trần Mộ tìm đến Duy A, Duy A đang chỉ đạo tiểu Bộ Mặc tiến hành huấn luyện.

Duy A dừng tay, có chút khó hiểu nhìn Trần Mộ.

“Đi cùng ta.” Trần Mộ nói xong liền hướng xe thông tin chạy đi.

Duy A xuất hiện bên cạnh Trần Mộ, mặt không chút biểu tình hỏi: “Chuyện gì?”

Trần Mộ cùng Duy A tiến vào xe thông tin, nhân viên công tác bên trong xe có chút kỳ quái, không có chiến sự, ông chủ và Duy A chạy đến xe thông tin làm gì. Trần Mộ cũng không giải thích, trực tiếp bảo bọn họ ra ngoài, Duy A chỉ đứng một bên lẳng lặng nhìn Trần Mộ ra mệnh lệnh.

Đợi đến khi tất cả mọi người rời xe thông tin, Trần Mộ mới giải thích: “Ta đột nhiên nghĩ tới, chúng ta có thể cùng bọn người Lý Độ Hồng liên lạc. Nơi này cách Hạ thành không phải quá xa, có lẽ trong phạm vi kết nối.”

Nghe đến tên Lý Độ Hồng, khuôn mặt không chút biểu tình của Duy A rốt cục xuất hiện một tia rung động.

Trần Mộ bắt đầu thao tác trên màn hình, miệng nói: “Đương nhiên, nếu bọn họ chưa có thay đổi tần suất.”

@#$%^&

Hạ thành.

A Phương Tác đang thực hiện nghiên cứu của hắn, là người tổng phụ trách nghiên cứu khoa học của Vạn Sĩ tộc, công việc hàng ngày của hắn cực kỳ nặng nề. Hơn nữa, bản thân hắn chính là một người nghiên cứu đến phát cuồng, một khi tiến vào trạng thái làm việc cực kỳ ghét người khác quấy rầy. Thời gian này, cho dù là tộc trưởng Lý Độ Hồng tới tìm hắn, đều sẽ bị hắn chửi như xua tà đuổi quỷ.

Hắn đang chỉnh thử một món tạp giới. Ở phương diện này, hắn không thể nghi ngờ là cực kỳ có thiên phú. Mặc dù kiến thức Trần Mộ truyền thụ cho hắn rất cơ bản, nhưng chỉ dựa vào nền kiến thức cơ bản này hắn đã nghiên cứu ra rất nhiều thành quả. Hơn nữa cùng với việc không ngừng thâm nhập, hắn càng phát hiện ra những kỹ thuật tuyệt vời của Hạ thành thì lại càng si mê. Chính là nhờ vào thành quả nghiên cứu không ngừng của hắn từ mấy năm trước đến nay, phạm vi hoạt động của Vạn Sĩ tộc trong phiến rừng này càng ngày càng lớn.

“Sư phụ! Sư phụ!” Theo tiếng kêu dồn dập là tiếng đập cửa bình bình.

Tay A Phương Tác run lên, một linh kiện từ trên rớt xuống, hắn nhất thời ngẩng đầu chửi ầm lên: “Ầm ĩ cái gì, không thấy ta đang bận sao?”

Bình bình bình!

Tiếng đập cửa càng ngày càng to, bên ngoài tiếp tục hô: “Sư phụ! Sư phụ!”

“Gọi quỷ hả!” A Phương Tác nổi giận đùng đùng chạy tới trước cửa, hắn trong lòng hạ quyết tâm, hôm nay phải trừng phạt thật nghiêm mấy tên dám cả gan quấy rầy thí nghiệm của hắn.

Mở cửa ra, khuôn mặt vừa kinh vừa hỉ của một tên đệ tử xuất hiện trước mặt, A Phương Tác trong lòng nộ khí hơi giảm. Tên đệ tử này là đệ tử hắn thích nhất, bình thường rất thông minh, hiểu chuyện, hôm nay thái độ khác thường đến quấy rầy mình khẳng định là phát hiện đại sự gì.

“Sư phụ! Tiên sinh! Là Tiên sinh!” Tên đệ tử ngữ khí kích động, nói năng có chút lộn xộn.

“Tiên sinh? Học sinh cái gì?” A Phương Tác có chút hồ đồ. Bỗng nhiên hắn ngây người, trong Vạn Sĩ tộc, có thể được xưng là Tiên sinh chỉ có một người!

“Tiên sinh! Ngươi nói là Tiên sinh?” A Phương Tác đột ngột kích động, tóm lấy tay tên đệ tử: “Người đang ở đâu? Tiên sinh ở đâu?”

“Thiên Lý! Là Thiên Lý!”

A Phương Tác buông tay đệ tử ra, ngay lập tức phóng ra ngoài. Hắn trên mặt hiện lên một vệt hồng, cước bộ có chút loạng choạng, nhưng guồng chân lại càng lúc càng nhanh.

Lý Độ Hồng đang luyện tập, cậu bé năm xưa nay đã thành niên thiếu. Bởi trường kỳ rèn luyện, hắn nhìn qua cùng nam hài mười bảy mười tám tuổi cũng không có gì khác biệt. Trên sân huấn luyện, hắn mồ hôi đổ như mưa, vẻ mặt kiên nghị, sự tinh nghịch và bướng bỉnh trước kia đã sớm biến mất. Bài luyện của hắn cực kỳ gian khổ, hắn đang luyện tập chính là kế hoạch huấn luyện do Duy A lưu lại. Đoạn huấn luyện này mặc dù sớm đã hoàn thành, nhưng hắn mỗi ngày vẫn như cũ không ngừng kiên trì tập luyện. Tao ngộ đại biến từ nhỏ, tính tình của hắn kiên nhẫn, hắn biết rõ hàm nghĩa của tộc trưởng, nên hắn dùng phương thức này để làm gương cho mọi người. Hơn nữa, mỗi lần luyện tập những thứ này, hắn đều nhớ tới Duy A, nhớ tới Trần Mộ.

“Tộc trưởng! Tộc trưởng!” Ngoài sân huấn luyện, có người vội vàng hô to.

Lý Độ Hồng dừng lại, thuận tay kéo chiếc khăn bên cạnh, rồi hướng tên tộc nhân kia đi tới, vừa lau mồ hôi trên người vừa điềm tĩnh hỏi: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Tiên sinh! Là Tiên sinh!”

“Tiên sinh!” Lý Độ Hồng tay đang động đột nhiên ngừng lại, ngay sau đó lộ ra thần sắc cuồng hỉ.

Không quan tâm tới quần áo, hắn để mình trần, lập tức từ sân huấn luyện nhảy xuống, gấp giọng hỏi: “Tiên sinh ở đâu?”

“Thiên Lý! Tại Thiên Lý!”

Rất nhanh, tin tức của Tiên sinh nhanh chóng truyền khắp cả Vạn Sĩ tộc. Tất cả mọi người, vô luận đang làm gì đều ngay lập tức ngừng lại, giống như thủy triều hướng phòng thông tin chạy tới. Bọn họ đối với Trần Mộ, người cứu bộ tộc bọn họ khỏi nguy nan, trong lòng tràn đầy cảm kích. Mấy năm gần đây, Vạn Sĩ tộc suýt bị diệt toàn tộc năm xưa đã khôi phục sinh khí, bọn họ đã trở thành chủ nhân chân chính của khu vực này. Năm đó Trần Mộ đột nhiên biến mất khiến tất cả mọi người đều lo lắng không thôi. Mấy năm nay, mọi người cố gắng nhiều như vậy, có một phần rất lớn là muốn sớm đi khỏi phiến rừng rậm này, đi tìm tiên sinh.

Phòng thông tin vẫn luôn cắt cử người trực chính là vì 1% hi vọng này. Không ai ngờ, niềm hi vọng mà bọn họ đều cảm thấy xa vời này đã thật sự trở thành hiện thực.

@#$%^&

Ban Trạch ngồi trong xe, đây là hắn đặc biệt yêu cầu Túc Hắc Minh lấy tới. Bọn họ đột nhiên lựa chọn ly khai, Túc Hắc Minh có chút không vui, nhưng đại cục đã định, hắn cũng không muốn đắc tội vị minh hữu này, cuối cùng đã đáp ứng. Hắn đặc biệt an bài cung cấp xe cho Ban Trạch bọn họ sử dụng, nhưng Ban Trạch lại gần như mang đi tất cả lực lượng tinh nhuệ mà hắn đưa tới, điều này làm cho Túc Hắc Minh trong lòng nguyền rủa. Nhưng bởi thấy vẻ kiên quyết trên khuôn mặt Ban Trạch, những lời muốn nói dâng lên tới miệng hắn lại nuốt trở lại. Đồng thời trong lòng hắn cũng tò mò, Ban Trạch vẻ mặt thận trọng, điều khiến hắn thật sự tò mò là tử địch mà Ban Trạch nói. Bản thân Ban Trạch thực lực cực kỳ cường đại, cho dù tạp tu nhất lưu của Mạc Doanh cũng không phải đối thủ của hắn. Mà đám cao thủ vô tạp lưu hắn mang đi kia, số lượng lên đến gần năm trăm người, tất cả đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

Theo lời nói của Ban Trạch, những người này cho dù ở chỗ của bọn họ, cũng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Nhưng Ban Trạch lại vì một tử địch mà không tiếc vận dụng vũ lực lớn như vậy, thậm chí mạo hiểm với nguy cơ phá vỡ liên minh để đuổi bắt kẻ gọi là tử địch này. Từ điểm này có thể thấy được, kẻ tử địch này trong lòng Ban Trạch chiếm địa vị trọng yếu cỡ nào, nó cũng đủ chứng minh, Ban Trạch đối với hắn là cỡ nào kiêng kị!

Đoàn của Trần Mộ thật sự là mục tiêu quá lớn, hơn nữa số lượng toa xe vận chuyển rất nhiều, bọn họ truy kích cũng không quá vất vả.

“Bọn họ dừng lại ở Đông Thương Vệ thành, tạm thời còn chưa thấy xu hướng đi đến địa phương khác.” Một tạp tu Mạc Doanh hướng Ban Trạch báo cáo. Ngay sau đó hắn nhắc nhở: “Chúng ta đã điều tra rõ ràng, đi cùng bọn họ, ngoại trừ Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn, còn có Mộc Tự Doanh. Thực lực của bọn họ rất mạnh!”

Hắn cường điệu nhấn mạnh là muốn nhắc nhở Ban Trạch, dựa vào những người trong tay hắn bây giờ, căn bản không đủ để hướng một đội ngũ cường đại như vậy công kích! Vô luận là Mộc Tự doanh hay là Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn, chiến tích đều rất hiển hách.

Vẻ mặt Ban Trạch không một chút biến hóa, chỉ thản nhiên nói: “Xuống xe đi.”
Bình Luận (0)
Comment