Tạp Đồ

Chương 8

Đột nhiên, hắn chợt nghĩ đến một khả năng, ngón tay linh hoạt đem tạp phiến cắm vào tạp tào trong độ nghi trên cổ tay.

“Tích.” Hình ảnh hiện ra vẫn giống như lần trước.

Rốt cuộc tạp phiến này xảy ra biến hóa gì đây? Lòng hiếu kỳ của Trần Mộ đột nhiên trở nên vô cùng mạnh mẽ, hắn hận không thể lập tức chạy ra phố mua năng lượng tạp cấp ba.

Xúc động là ma quỷ! Xúc động là ma quỷ! Trần Mộ thì thào trong miệng, nhắc nhở bản thân đó không phải là một số tiền nhỏ a. Mất một lúc lâu, hắn mới khó khăn kiềm chế lại. Nếu là người bình thường chỉ sợ đã không nhịn nổi chạy đi mua năng lượng tạp cấp ba rồi. Nhưng Trần Mộ lại mạnh mẽ kiềm lại, về phương diện khắc chế lực, hắn chưa bao giờ thiếu.

Hắn dần tỉnh táo lại, rất nhanh liền nghĩ rõ ràng. Trước mắt, nhiệm vụ quan trọng là học được cách chế tạo huyễn tạp, đối với hắn mà nói, đây là một sự tiến bộ về chất. Mặc dù đây là nguyện vọng rất đơn giản, nhưng đối với Trần Mộ một mực khổ cực tìm tòi mà nói, hắn đã chờ ngày này rất lâu rồi.

Hiện tại hắn không có thời gian để phân tâm vào chuyện khác. Sở dĩ hắn không muốn đụng đến tiền tiết kiệm của mình chính là vì nguyện vọng này. Hắn không biết bản thân phải mày mò bao lâu, tiêu hao bao nhiêu tài liệu, nên hắn mới khổ cực chịu đựng, không đi mua năng lượng tạp cấp ba. Tạp phiến này dù thần bí, nhưng chế tạo huyễn tạp là nguyện vọng nhiều năm qua của Trần Mộ. Khi còn lang thang lúc nhỏ, chứng kiến màu sắc biến ảo không ngừng do huyễn tạp quảng cáo tạo thành, thường khiến hắn mê mẩn, lúc đó, hắn luôn quên cả lớp quần áo mỏng manh của mình không thể ngăn cơn rét lạnh.

Bây giờ vấn đề cơm no áo ấm đối với hắn mà nói, đã hoàn toàn thỏa mãn, nếu không phải có nguyện vọng này, hắn cũng không chú tâm nghiên cứu tạp phiến lí luận đến vậy. Chỉ chế tạo năng lượng tạp cũng đủ để hắn duy trì cuộc sống bây giờ, nói thật, hắn rất hài lòng đối với cuộc sống hiện tại.

Hắn không phải người có chí lớn, nguyện vọng khi còn nhỏ của hắn đa số đều giản dị bình thường, có thể ăn no áo ấm, có chỗ ở, hắn đều đã thực hiện. Nguyện vọng duy nhất còn chưa thực hiện là huyễn tạp quảng cáo phát ra đủ màu sắc giữa đêm đông lưu trong ký ức của hắn.

Hô, Trần Mộ thở mạnh một hơi, đẩy tất cả không khí trong lồng ngực ra ngoài, nhẹ nhàng đặt tạp phiến thần bí vào ngăn kéo. Không có học xong cách chế tạo huyễn tạp, hắn tuyệt đối không thử phá giải bí ẩn của tạp phiến thần bí này.

Nhìn đống phế tạp trên bàn, Trần Mộ không nói gì, lại ngồi xuống, hắn đã sớm quen với thất bại. Cho đến nay, hắn đều tự mình tìm hiểu, đối với hắn thất bại là chuyện thường. Nếu gặp thất bại liền tức giận, hắn cũng không được như ngày hôm nay.

Cố gắng lần nữa! Trần Mộ thầm nắm chặt tay.

Bảy ngày trôi qua.

Trên mặt Trần Mộ khó nén vẻ mệt mỏi, hai mắt đầy tơ máu. Trước mặt hắn, vô số tạp phiến chất đống, không có cái tạp phiến nào có cấu vân ở mặt ngoài đầy đủ, những cái này đều là phế tạp. Trong bảy ngày, hắn không ngừng thử chế tạo huyễn tạp, nhưng không một lần thành công.

Hắn không có cách nào để cảm giác điều khiển cây bút trên tay, hắn rõ ràng cảm nhận được vật tính mãnh liệt chảy từ đầu bút vào trong tạp mặc, nhưng không có cách nào sử dụng cảm giác để khống chế chất lỏng này, để chúng cùng tạp hợp nhất một chỗ. Chất lỏng ở đầu ngọn bút tựa như một con ngựa đầy dã tính, không có cách sai bảo.

Cảm giác của Trần Mộ đã thấp, lại trải qua nhiều lần cố sức, hắn đành phải nghỉ ngơi, chờ cảm giác khôi phục. Trong bảy ngày, sáng đêm chế tạo huyễn tạp nhưng không có cái nào thành công. Lòng tin của hắn bị đả kích vượt xa sự mệt mỏi của tinh thần và thân thể khiến hắn càng thêm uể oải.

Rốt cuộc là sai lầm ở chỗ nào a?

Trần Mộ thống khổ vò đầu bứt tóc.

Chán nản ngồi xuống ghế, nhìn một đống phế tạp trên bàn. Trần Mộ hơi ngây ra. Mấy ngày qua, Trần Mộ không chỉ tiêu hao tinh lực, còn có một lượng tiền lớn. Chủ yếu là chi phí nguyên liệu, dù chỉ là huyễn tạp cấp một, nhưng cũng đã tiêu phí khoảng 10,000 audierne.

Số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình không gánh nổi mấy lần thử nghiệm như thế này a! Trần Mộ cười khổ trong lòng.

Đứng dậy, đẩy cửa sổ ra, ánh nắng rực rỡ chiếu lên mặt hắn, sự ấm áp trên mặt khiến hắn khoan khoái nheo mắt lại. Mặc kệ, nghỉ ngơi một chút đã.

Đi trên con đường ngập tràn ánh nắng mặt trời. Tâm tình của Trần Mộ vì chế tạo huyễn tạp cấp một thất bại mà chán nản, không biết tự lúc nào đã bắt đầu thoải mái hơn. Bầu trời trong xanh, đầy ánh nắng mặt trời là một trong những dạng thời tiết trẻ lang thang yêu thích nhất, ở dạng thời tiết này không cần sợ rét lạnh, không cần lo sợ lặng lẽ mất đi sinh mạng trong cơn gió rét.

Mỉm cười, hai tay gác sau đầu, Trần Mộ tùy ý đi dạo.

Không hay không biết, hắn đã đi đến cổng Đông Vệ học phủ.

Mình còn chưa từng vào Đông Vệ học phủ xem lần nào, tâm tình Trần Mộ đã vui vẻ hơn, không chút suy nghĩ liền đi về phía Đông Vệ học phủ.

Đông Vệ học phủ không hạn chế người ngoài ra vào, vì cảnh sắc xinh đẹp cùng có nhiều di tích cổ, rất nhiều người đến đây tham quan. Hằng năm, nhờ những khách du lịch này mà Đông Vệ học phủ có một nguồn lợi nhuận không nhỏ, cho nên mỗi lần họp hội nghị nhà trường đều dồn sức cải tạo cảnh sắc học phủ, đây cũng là một điểm đặc sắc của Đông Vệ học phủ. Dù thực lực của Đông Vệ học phủ không cách nào nằm trong bảng xếp hạng 100, nhưng hàng năm nó đều lọt vào top 10 của cuộc bình chọn “Học phủ đẹp nhất liên bang”, đây cũng là điểm kiêu hãnh của cả Đông Thương Vệ thành.

Bước vào Đông Vệ học phủ, khắp nơi là từng tốp du khách tụm ba tụm năm. Rất dễ dàng phân biệt giữa du khách và học viên, các học viên luôn mặc đồng phục chỉnh tề. Bất quá dù đi đến đâu, Trần Mộ đều rất chướng mắt.

Đầu tóc lộn xộn, quần áo vừa nhăn vừa bẩn, chân mang dép lê, mặt mũi nhiều ngày chưa rửa, đây chính là một tên ăn mày sống sờ sờ.

Hồn nhiên không để ý đến ánh mắt của người xung quanh, vẻ mặt tự nhiên Trần Mộ nằm xuống bãi cỏ. Khi lang thang lúc nhỏ, hắn đã thấy hết sự ấm lạnh của đời, hắn cũng sớm miễn dịch với ánh mắt chán ghét, khinh bỉ này rồi.

Động tác ngồi nằm tự nhiên như vậy, những người xung quanh càng khẳng định đây là một tên ăn mày, ào ào vòng đường khác mà đi.

Trần Mộ không để ý đến điều này, nằm trên bãi cỏ nhắm mắt phơi nắng, ánh nắng mặt trời chiếu lên thân thể uể oải, thật sự rất thoải mái. Hắn cũng không muốn động đậy chút nào.

Đúng lúc này, có tiếng người nói chuyện truyền vào tai hắn.
Bình Luận (0)
Comment