Tạp Đồ

Chương 95

Cẩn thận đem hai lớp màng ngụy trang dán vào mặt ngoài tạp phiến thần bí, nó liền trở thành một tấm năng lượng tạp cấp ba. Vì đánh lừa ánh mắt người khác, Trần Mộ còn để vài tấm năng lượng tạp cấp ba vào túi đựng tạp. Thật thật giả giả, như thế này thì càng khó phân biệt. Có bản mẫu từ trước nên Trần Mộ làm lớp màng ngụy trang cũng khá tốt, ngay cả hắn nếu không quan sát cẩn thận thì cũng rất khó tìm ra tạp phiến thần bí từ vài tấm năng lượng tạp này.

Làm xong việc này thì Trần Mộ mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn cũng không lập tức tiếp nhận ủy thác mà kiểm tra toàn diện bản thân một lần. Trong một tuần qua vẫn chưa phát sinh tình huống như trên chuyến xe lúc trước. Sợi tơ màu xanh mỏng như cọng tóc đã biến mất không chút tung tích, thân thể của hắn nhìn qua hoàn toàn bình thường.

Thật ra Trần Mộ rất muốn rạch cánh tay của mình, rút sợi tơ màu xanh kia ra. Đây là cách duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến, nhưng sợi tơ này đột nhiên biến mất thì hắn cũng không có cách nào khác.

Trong lòng hắn đầy lo lắng, cơn đau đột ngột ngày đó thiếu chút nữa làm hắn chết ngất. Nghĩ đến loại bệnh này rất có thể tái phát thường xuyên, Trần Mộ không rét mà run.

Quên đi, đừng nghĩ đến nó nữa.

Trần Mộ rất nhanh mở lòng mình. Hắn đã sớm dự đoán chuyện này từ trước, nên khi thật sự đối mặt thì hắn lại phát hiện bản thân cũng không sợ hãi như trong tưởng tượng.

Từ góc độ nào đó mà nói, thì từ lâu hắn đã quen với cuộc sống đầy sự bất đắc dĩ, quen thuộc đối mặt với sự việc mà bản thân không có cách khống chế.

Chuyện này liền bị hắn vứt ra sau đầu, nếu không nghĩ ra được cách nào vậy vẫn suy nghĩ làm gì?

Hắn dồn tâm trí vào việc làm sao nhanh chóng lấy lại tự do. Nhớ lại ngày hôm đó Trữ Đông nói với mình về 200 tấm tạp phiến thì khóe miệng hiện lên một tia thâm ý. Hắn liền hiểu được 200 tấm tạp phiến này chắc chắn không dễ nuốt.

Huống hồ hắn biết rất rõ khả năng của bản thân, bây giờ hắn chỉ có thể sửa chữa tạp phiến cấp ba mà chủng loại cũng không nhiều. Lấy thực lực của Trữ gia, e rằng cấp ba chỉ có thể được coi là mức hạ cấp.

May là ăn ở không cần điểm cống hiến. Trần Mộ thầm vui mừng trong lòng, tốt xấu gì thì mình sẽ không chết đói.

Đến lúc Trần Mộ vào đại sảnh ủy thác thì chỉ nhìn thấy vài người thưa thớt. Những người này đều từ bốn mươi tuổi trở lên, thậm chí hắn còn thấy lão giả tóc bạc phơ. Tuy nhiên sắc mặt lão giả tóc bạc này rất hồng hào, giọng vang dội, tinh thần sáng sủa, thân thể nhìn qua rất khỏe mạnh. Bọn họ đều quen biết lẫn nhau, tụm năm tụm ba nhỏ giọng trò chuyện.

Chỗ này tuy gọi là đại sảnh nhưng thật ra cũng không lớn, còn xa mới bằng đại sảnh khổng lồ ở câu lạc bộ hạ cấp huyễn tạp. Chỗ này lại giống với một nhà hàng nhỏ, bốn phía đều là tường kính trong suốt, các bộ ghế màu hồng quýt được bày biện trật tự ngăn nắp, các món ăn tự chọn được đặt bên cạnh.

Nói đến đây, bản thân mình còn chưa từng tới chỗ cao cấp như vậy, Trần Mộ hứng thú xem xét xung quanh. Đám lão giả ngồi nói chuyện bên trong chỉ liếc nhìn Trần Mộ một cái, rồi lại tiếp tục câu chuyện của mình.

Dựa theo bảng giới thiệu chi tiết, Trần Mộ tìm được chỗ tiếp nhận ủy thác. Một cô gái tóc ngắn mắt to tiếp đón hắn, nở nụ cười mê người: “Chào ngài, xin hỏi ngài cần gì sao?”

“Ta muốn nhận một ít ủy thác.” Trần Mộ nói.

“Mời ngài xuất trình phòng tạp của mình.” Cô gái rất lễ phép nói.

Trần Mộ móc phòng tạp của mình ra, đây là bằng chứng hắn ở đây. Trên phòng tạp màu vàng nhạt có một dãy số: 2008825.

“Ba”, một màn hình bán trong suốt bắn ra trước mặt cô gái.

Cẩn thận nhìn thoáng qua, sắc mặt cô gái hơi kỳ quặc. Nàng nhìn Trần Mộ nói: “ Ngài thuộc trường hợp đặc biệt, không thể tham dự đánh giá cấp bậc nghề nghiệp. Ngài có thể tiếp nhận bất cứ ủy thác nào, nhưng là…” Nàng ngẩng đầu liếc nhìn Trần Mộ, mang theo vài phần thông cảm: “Một khi đã tiếp nhận ủy thác mà không hoàn thành được thì ngài không thu được bất kì thù lao nào, mà còn bị trừ đi một nửa số điểm cống hiến theo ủy thác này.”

Cô gái này dường như lần đầu gặp phải trường hợp này, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Trần Mộ.

Trần Mộ sửng sốt, hắn không ngờ mình lại chịu dạng đối xử như vậy. Sau khi hơi kinh ngạc thì hắn liền bình tĩnh trở lại, nếu là người thường gặp tình huống này thì đã ấm ức hoặc bực tức la lớn không công bằng. Nhưng Trần Mộ thì không, ngay từ đầu bản thân đã không có lựa chọn nào khác. Dưới tình cảnh này còn tranh cãi về cái gọi là công bằng, vậy đúng là buồn cười.

Hắn gật đầu tỏ vẻ mình hiểu được, ôn hòa nói với cô gái dễ thương này: “Có ủy thác sửa chữa tạp phiến nào không?”

Sự bình tĩnh của Trần Mộ ngoài dự đoán của cô gái này, sau khi sửng sốt thì nàng mới phản ứng lại, cúi đầu lúng túng thao tác thiết bị một lúc.

Ánh mắt Trần Mộ rơi vào thiết bị này, đây là một loại tạp giới, một loạt nút bấm được sắp đặt bên trên. Cô gái này đang thao tác những nút bấm này, bên cạnh còn có một loạt khe chứa tạp, phòng tạp của hắn hiện đang được cắm vào một khe chứa tạp trong số đó.

Cô gái này rất nhanh hoàn thành thao tác, nàng làm một động tác mời nhìn. Màn hình trôi nổi giữa không trung cũng theo động tác mời của nàng bỗng điều chỉnh mặt về phía Trần Mộ, hắn có thể thấy rõ các hạng ủy thác được ghi bên trên.

Đọc những ủy thác này, Trần Mộ liền chột dạ.

Đây là ủy thác kiểu gì a! Hắn đã lật xem vài chục ủy thác, tất cả đều dính đến tạp phiến cấp bốn trở lên. Điều này khiến cho Trần Mộ vốn chỉ từng sửa chữa cao nhất là tạp phiến cấp ba bị đả kích. Lật xem thật lâu hắn mới tìm được chỗ ủy thác hạ cấp, sửa chữa tạp phiến cấp ba đều thuộc về ủy thác hạ cấp.

Sửa chữa mười tấm huyễn tạp cấp ba hắn mới thu được 5 điểm cống hiện, chia ra mỗi tấm được 0.5 điểm cống hiến. Nghĩ tới số điểm cống hiện mà tài liệu ghi trên bảng giải thích chi tiết cần, Trần Mộ có cảm giác muốn hộc máu.

Năm điểm cống hiến có thể làm được gì?

Chi phí thuê sân huấn luyện trung cấp mỗi ngày là một điểm cống hiện. Nếu như thuê liên thục thì 5 điểm cống hiến một tuần, coi như là giảm giá sao.

Đây chỉ là chi phí thuê sân, nếu như muốn mời một vị tạp tu cao cấp đến giảng dạy thì chi phí càng cao khủng khiếp, 20 điểm cống hiến một giờ. Nói cách khác Trần Mộ phải sửa chữa 40 tấm tạp phiến cấp ba mới đủ để trả cho một giờ thuê tạp tu cao cấp giảng dạy. Sửa chữa 40 tấm tạp phiến cấp ba mất bao lâu? Đối với người mới vào nghề như Trần Mộ thì cần khoảng một tháng.

Cùng so sánh thì phí sửa chữa huyễn tạp cấp bốn cao hơn rất nhiều, trung bình mỗi tấm cần 10 điểm cống hiến. Mà nếu là huyễn tạp cấp bốn có kết cấu phức tạp ít gặp thì phí sửa chữa có thể đạt tới 100 điểm cống hiến.

Đây chắc chắn là một con số trên trời đối với Trần Mộ lúc này.

Xem ra phải nhanh chóng đề cao trình độ của mình a.

Bỗng hắn thấy một phần ủy thác, là ủy thác sửa chữa một tấm {Bách Biến} tráo tạp. Trong giây lát nhớ tới lúc trước Trữ phu nhân nói hắn sửa chữa là {Bách Biến} tráo tạp, điều này làm tinh thần hắn rung lên, mà càng làm hắn phấn chấn là thù lao ghi trên đó: 7 điểm cống hiến.

Thù lao sửa chữa một tấm huyễn tạp cấp bốn bình thường mới 10 điểm cống hiến, mà tấm {Bách Biến} tráo tạp này lại đạt tới 7 điểm cống hiến, đủ để nói lên độ khó khăn của nó.

Tuy nhiên Trần Mộ đã từng sửa chữa qua nên đây là ủy thác thích hợp nhất với hắn. Hắn lập tức chỉ vào phần ủy thác này, nói: “Ta nhận phần ủy thác này.”

“Tốt. Cô gái này liền thao tác thiết bị, mà trạng thái của phần ủy thác trên màn hình trước mặt Trần Mộ này từ ‘chưa tiếp nhận’ liền thay đổi thành ‘đã được nhận’. Cô gái này xoay người đưa một cái rương kim loại có đánh số bên trên, từ vẻ mặt gắng sức của cô gái có thể thấy cái rương này không nhẹ.

Trên đỉnh rương có một khe chứa tạp, nàng cắm phòng tạp của Trần Mộ vào trong.

Vừa cắm tạp phiến vào, cái rương này liền “tách” mở ra, một tạp phiến được đặt bên trong. Cô gái lấy tạp phiến bên trong ra đưa cho Trần Mộ.

Vừa cầm lấy thì Trần Mộ liền quan sát nó, đúng là giống với tấm tạp phiến của Trữ phu nhân mà mình sửa lần trước.

“Xin hỏi đây là lần đầu tiên ngài tới đây sao?” Cô gái này cẩn thận hỏi, phòng tạp của người trước mặt thật sự hơi kỳ lạ. Không thể tham dự giám định cấp bậc nghề nghiệp, không hoàn thành ủy thác còn bị trừ điểm, lần đầu tiên nàng gặp yêu cầu vô lí như thế.

Chẳng lẽ là đệ tử trong tộc đến đây rèn luyện?

Có lẽ chỉ có đệ tử trong tộc mới có yêu cầu nghiêm khắc như vậy sao. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy hợp lí.

Trần Mộ tiếp lời nói: “Đúng là tới lần đầu.”

Cô gái này thầm nghĩ dự đoán của mình không sai, nụ cười trên mặt càng thêm mê người: “Nếu như ngài lần đầu tới đây, vậy có thể giúp ngài một chút. Ra cửa đi qua trái chừng 20 mét là siêu thị tài liệu tự chọn, ở đó ngài có thể tìm được rất nhiều tài liệu bình thường mà không cần tốn điểm cống hiến. Điều này khá quan trọng đối với ngài lúc đầu, mặt khác từ tầng 50 đến 54 là thư viện. Nếu như ngài gặp vấn đề thì có thể đến đó tìm cách giải quyết.” Thoáng dừng một chút, cô gái tiếp tục nói: “ Chiều thứ sáu hàng tuần ở đây đều có buổi gặp mặt nhỏ của rất nhiều chế tạp sư, ngài có thể cùng bọn họ trao đổi một chút về mặt chế tạp.”

“Cám ơn ngươi!” Đây là lời cảm ơn từ đáy lòng Trần Mộ. Những lời nói của cô gái này trợ giúp hắn rất lớn, giúp hắn bớt rất nhiều đường quanh co.

“Không cần khách sáo!” Cô gái này cười ngọt ngào, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu: “Ta tên là Ly Ly, mời sau này giúp đỡ nhiều hơn.”

Trần Mộ đi đến siêu thị tài liệu tự chọn trong lời Ly Ly. Ở đây có rất nhiều loại tài liệu, trong đó có không ít thứ quý hiếm, nhưng trừ thèm thuồng ra thì hắn đành chùn chân trước số điểm cống hiến cao ngất.

Cuối cùng, Trần Mộ chỉ có thể ảo não cầm một bao tài liệu miễn phí đi ra giữa ánh mắt khinh thường của nữ nhân viên bán hàng.
Bình Luận (0)
Comment