Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)

Chương 1031 - Chương 1031: Tốt, Tốt

Chương 1031: Tốt, tốt Chương 1031: Tốt, tốtChương 1031: Tốt, tốt

Chương 1031: Tốt, tốt

Đó là câu lạc bộ tư nhân của lão Mã, ngày thường hiếm khi tiếp khách, những người đến rồi đi đều là quan to quý tộc hoặc ông trùm tài chính.

Khoảnh khắc bước vào câu lạc bộ tư nhân, Trương Hưng rất kích động, lập nghiệp nhiều năm, cũng coi như là người nổi bật, tuy không phải tư bản nhưng cũng hẳn là có một chỗ đứng bên trong tư bản.

Nhưng dù cho là lúc Weibo và 'Groupon điên cuồng nhất cũng chưa từng được mời đến, lúc bàn chuyện hợp tác, nhiêu nhất là được an bài trong phòng trà của 'Công ty Khoa học kỹ thuật Giáp Hổ, uống trà đối diện lão Mã.

Ngược lại, Trương Thắng bình tĩnh từ đầu đến cuối.

Đi theo nàng lễ tân cao gây mà xinh đẹp xuyên qua một cánh rừng nhỏ, đến chiếc sân nhỏ có phong cách cổ xưa nhưng lại như vùng trời khác, cuối cùng gặp được lão Mã trong phòng trà cạnh sân khấu kịch.

"Chú em Trương, ha ha, cuối cùng cậu cũng đến! Ngồi ngồi!"

Khi Trương Thắng vừa bước vào phòng trà liền nghe được tiếng cười cởi mở nhiệt tình, Mã Vân Hoa mang dép đi đến lôi kéo Trương Thắng vào chỗ.

"Chú em Trương, lát nữa có một danh ca kịch nổi tiếng từ Yến Kinh đến, hôm nay cậu chớ đi nhé, chúng ta vừa nghe kịch vừa uống trà Tây Hồ Long Tỉnh... ha ha, sung sướng quá trời..."

Trương Hưng đi sau lưng hơi căng thẳng, sau khi ngồi vào trong nhà cùng Trương Thắng, nhìn hai cô gái xinh đẹp ăn mặc phong cách cổ xưa, dáng người cao gầy, không khỏi nảy lên cảm giác khô nóng, anh hít sâu một hơi, ngồi vào chỗ tùy tùng cảu Trương Thắng, nhìn về sân khấu kịch, mơ hồ cảm giác bản thân xuyên về cổ đại.

Khi anh chớp mắt lần nữa liền thấy được một cô gái xinh đẹp điềm tĩnh thành thạo rót một chén trà bắn hương thơm ra tứ phía...

"Ha ha, tốt, tốt!"

Cũng chẳng phải lần đầu Trương Hưng đi hội sở tương tự, nhưng không biết có phải do khí thế của lão Mã quá lớn hay là thận phận hiện tại hèn mọn mà có chút cảm giác gò bó.

Nhưng Trương Thắng không cảm thấy như vậy, sau khi ngồi xuống, hắn cười to ha ha với lão Mã.

Hai người cùng nhau nếm trà, trò chuyện về trà, nói chuyện vui vẻ như thể là tri âm vậy, thậm chí sự hiểu biết về trà của Trương Thắng cũng khiến người học đòi văn vẻ như lão Mã lấy làm kinh ngạc, cô gái xinh đẹp pha trà bên cạnh cũng thế, tưởng chừng như gặp người trong ngành.

Thời gian vội vã trôi qua.

Trương Hưng chỉ cảm thấy ngực càng bị đè nén.

Anh nghe Trương Thắng trò chuyện với lão Mã từ trà đạo cho tới lòng người, từ lòng người đến mưa gió nước ngoài, từ mưa gió nước ngoài đến hí kịch...

Trình độ hiểu biết của Trương Thắng quả thực khiến người ta không thể tưởng được, thậm chí lý giải trong một số lĩnh vực cũng làm Mã Vân Hoa cảm thấy khó tin...

Dần dân...

Vốn là nơi sân nhà của Mã Vân Hoa, dần trở thành sân nhà của Trương Thắng. Khi mặt trời ngả về tây, chiều tà dần trải khắp mây trời, Trương Thắng thậm chí còn người lên vị trí pha trà dưới lời mời mọc mãnh liệt của Mã Vân Hoa, đích thân bày ra kỹ xảo pha trà chuyên nghiệp thành thạo đến cực điểm của mình cho mọi người xeml

Trương Hưng thấy cảnh này...

Trong lòng bất giác chua xót!

Lúc trước con hàng Trương Thắng này pha trà cho mình đều là ngâm đại nước sôi, thậm chí bịch đầu tiên còn không ngâm xong, hơn nữa đều toàn là trà giả kém chất con mẹ nó lượng!

Anh còn tưởng rằng đến cả pha trà cơ bản nhất mà con hàng Trương Thắng này cũng không biết!

Bây giờ nghĩ lại...

Má chứ không phải là hắn không biết, mà là mình không xứng!

Mang cảm xúc phức tạp này ngôi tới chiều.

Lúc 5:30 chiều...

Sân nhỏ nơi xa sáng lên ánh đèn dịu, sau đó, đoàn người trên sân khấu bắt đầu lên hát hí khúc.

Dưới giọng hát du dương.

Mã Vân Hoa tươi cười đầy mặt lơ đãng nhìn Trương Thắng, sau đó đột nhiên cảm khái:

"Chú em Trương... đường đi tới hôm nay không dễ hai"

"Là không dễ...' - Trương Thắng vừa nghe hí vừa cười đáp:

"Lảo đảo đi tới, cuối cùng vẫn nhận ra sức mạnh của một người quá mỏng manh..."

Nơi xa.

Tiếng hí vang lên từng hồi, hát tình cảm gia quốc, hát nỗi buồn ly biệt.

Ngoài phòng trà, Trương Hưng ngồi ở nhà kề, ăn bữa tối, đối mặt với Lưu Dĩnh phụ trách ngành đầu tư của 'Công ty Khoa học kỹ thuật Giáp Hổ, bàn việc 'Grouporr.

Là chuyện rất buồn...

Trương Thắng mang anh đến gặp Mã Vân Hoa, lặng yên cùng Mã Vân Hoa uống trà cả trưa, nhịn tiểu cũng không đi WC được, bàng quang sắp bể rồi.

Cuối cùng tranh thủ khoảng trống ăn tối đi vệ sinh, lúc quay lại thì thấy Lưu Dĩnh cười chào đón, nhiệt tình mời mình đến nhà kề.

Trương Hưng cười đầy mặt, cùng Lưu Dĩnh nói tình hình một năm qua của 'Grouporï, nhưng sâu trong lòng lại thấy phức tạp và không cam.

Nếu như không có Trương Thắng mang anh đến...

Thì đến tận giờ anh ta vẫn không có tư cách đi vào hội sở này, càng không có tư cách nói một câu với Mã Vân Hoa...

Thoáng chốc phấn đấu nhiều năm đến thế, đánh hết trận này đến trận khác trong thị trường tư bản, hăng hái ý chí sáng lập hết kỳ tích này đến kỳ tích khác, nhưng kết quả lại vẫn là tiểu nhân vật ở tầng dưới chót, không coi ra qì.

Đây là chuyện bất lực đến mức nào?

Nhưng...
Bình Luận (1)
Comment
tranletuananh19012010 1
tranletuananh19012010
Reader
4 Tháng Trước
Sao lại là truyện chữ vậyemo
Trả lời
| 0