Chương 104. Phân Tích Cho Hiểu
Qua điều tra, Lâm Hạ và Trương Thắng là bạn học, hơn nữa còn là bạn cùng bàn.
Lần trước trong vụ bán bản quyền với “Thịnh Thế Entertainment”, Trương Thắng đi cùng Lâm Hạ, tuy không rõ nội dung cuộc trò chuyện giữa quản lý “Thịnh Thế Entertainment” Lý Diễm Hồng và họ nhưng kết quả không mấy vui vẻ. Nghệ sĩ mới ký của Lý Diễm Hồng là Trương Phán Phán, bạn thân của Lâm Hạ dường như vẫn luôn bị lạnh nhạt...
Từ Thắng Nam chậm rãi khôi phục cảm xúc từ trong phân tích, nhìn đám đông náo nhiệt ngoài cửa sổ, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Tư liệu phân tích của Trương Thắng bộc lộ một mâu thuẫn rất thú vị.
Ở trường trung học Trương Thắng dường như là một chàng trai trầm lặng, tự ti, bình thường về mọi mặt.
Nhưng Trương Thắng qua lời kể của Từ Húc Nhật thực chất là một người nói nhiều, uyên bác, nhạy bén và cực kỳ có năng lực đàm phán kinh doanh.
Có thể nói, khi gia đình gặp phải những thay đổi lớn, con người sẽ trưởng thành nhanh chóng, thậm chí là lột xác. Nhưng con người dù trưởng thành đến đâu thì cũng có giới hạn, không thể ngay lập tức nâng cao nhận thức, tầm nhìn, kiến thức, kinh nghiệm và những thứ khác mà cần có thời gian tích lũy tăng lên đỉnh điểm.
“Có lẽ tính cách của cậu ta hướng nội. Tính cách càng hướng nội thì càng tỉ mỉ và nhạy cảm, mà cậu ta là một người cực kỳ tỉ mỉ?”
“Có lẽ tính cách của cậu ta cũng giống như mình. Trước khi quyết định làm điều gì đó, cậu ta sẽ làm bài tập về nhà đầy đủ nhất, nghĩ ra nhiều cách diễn đạt khác nhau, sau đó luyện tập nhiều lần, rồi trong thời gian ngắn tạo cho mọi người ảo tưởng rằng mình vượt trội hơn các bạn cùng trang lứa tuổi?”
Và...
Bản thân em trai mình là một kẻ học đòi văn vẻ, trong bụng rỗng tuếch, tính cách có xu hướng phóng đại một số điều.
Trương Thắng theo lời em trai kể có lẽ cũng không phải Trương Thắng thật sự.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Trương Thắng vẫn có tiềm năng?
Suy nghĩ hồi lâu, Từ Thắng Nam khẽ cau mày, sau đó mở hợp đồng ra, đọc xong hợp đồng hài lòng gật đầu.
Cô rất coi trọng “Mùa Hè Năm Ấy”.
Bộ phận điện ảnh và truyền hình của công ty, bộ phận nghiên cứu dữ liệu thị trường và các dự án trọng điểm của “nhà xuất bản Khải Minh Tinh” …
Đánh giá từ bộ môn tổng hợp và số liệu phản hồi của thị trường đều cho Từ Thắng Nam biết rằng cuốn Mùa Hè Năm Ấy rất có thể là tác phẩm bùng nổ đề tài văn học thanh xuân nửa cuối năm 2009.
Cuốn sách này không chỉ được Tinh Quang Vị Lai và một công ty khác là Thịnh Thế Entertainment lên kế hoạch trước mà thực tế các bên bản quyền khác khác cũng có ý tưởng riêng của mình.
Từ Thắng Nam thấy chỉ trong mười ngày, tổng doanh số của “Mùa Hè Năm Ấy” đã lên tới gần mười lăm nghìn bản, đến cuối tuần sau, doanh số bán ra thị trường có khả năng lại tăng gấp đôi, trong lòng cô đã đưa ra một quyết định.
Bây giờ là chín giờ rưỡi sáng.
Sau tiếng “ Chào mừng quý khách”, cánh cửa quán cà phê mở ra.
Trương Thắng và Lâm Hạ đeo khẩu trang đến quán cà phê đúng giờ.
Từ Thắng Nam đứng dậy mỉm cười, chào hỏi ngắn gọn rồi dẫn hai người vào phòng riêng trong cùng.
......
“Ông chủ Vương của “Điều Hòa Trung Tâm Hải Lực” vẫn chưa về à?”
“Đúng vậy, vẫn chưa về, nghe nói đang bận rộn tài trợ dự án, vải quảng cáo đều là người bỏ tiền ra...”
“Ây da, ông chủ Vương này còn rất để ý nha!”
“Ai nói không phải như vậy? Đoán chừng cũng muốn mượn hoạt động này kiếm chút lưu lượng...”
“Tiểu Hứa à, anh nói “Hoa Khôi Giảng Đường” gì đó thật sự có nhiều người chú ý như vậy sao?”
“Chú ý thì có nhưng mấy thứ trên mạng ai biết được? Các doanh nghiệp khác thì có thể hiểu được, nhưng đối với “Điều Hòa Trung Tâm Hải Lực” của ông chủ Vương, quảng cáo này có ích gì? Như vậy đây chẳng phải là quảng cáo cho nhà sản xuất sao? Quảng cáo của nhà sản xuất đang xuất hiện trên mạng hàng ngày, nhiều nhất sẽ có nhiều người nhìn thấy, nên mua thì mua, không mua thì không mua. Hơn nữa nghe nói “điều hòa trung tâm” là sản phẩm trong một khu vực cố định, các thành phố khác không thể đến đây mua hàng...”
“Con người luôn có lúc hồ đồ, điều này cũng bình thường. Ông chủ Vương muốn thực hiện dự án đấu thầu của học viện!”
“Dự án của học viện đều là người có thực lực trong nội bộ cạnh tranh, cửa hàng như chúng ta làm sao tranh được, dù lộ mặt trước lãnh đạo trường học thì có thể thế nào? Tiểu Trương thực sự quá hoang tưởng…”
“Đúng vậy, muốn làm dự án nhà nước cạnh tranh vỡ đầu như thế còn không bằng dành thời gian này thu thập thêm chút kinh doanh của khách hàng bình thường đáng tin cậy...”
Đầu phố ngã tư Phủ Tỉnh Yến Kinh.
Ông chủ Lý Hiểu Lượng của “Đèn Hiểu Lượng” đang ngồi trên phiến đá xanh trước cửa vừa nhìn “Điều Hòa Trung Tâm Hải Lực” trống trơn vừa khi trò chuyện với ông chủ Lư Binh bán dây điện bên cạnh.
Lời nói giữa hai người chứa đầy cảm xúc, tự giác đứng ở một góc nhìn tỉnh táo nhìn ông chủ Vương của “Điều Hòa Trung Tâm Hải Lực”.
Thực ra, tối hôm đó sau khi trở về, bọn họ âm thầm tính toán một chút.
Học viện Hóa Dầu Yến Kinh, một dự án công mặc dù có vẻ tốt nhưng áp lực cạnh tranh cũng rất đáng sợ, chỉ riêng sự cạnh tranh về một thương hiệu điều hòa không khí trung tâm đã có tới hơn mười đối thủ cạnh tranh.
Trong số hàng chục công ty này, có cạnh tranh cùng thương hiệu, cạnh tranh khác thương hiệu, trong từng bước cạnh tranh, chắc chắn phải nhường lại một phần lớn lợi nhuận, ngoài ra giai đoạn đầu cũng cần phải ứng vốn, tiền đặt cọc, kiểm toán...
Quá trình này là một đống lớn!
Nếu như có thể ký ngược lại có thể kiếm được một ít nhưng nếu không ký được, nhân lực và vật lực toàn bộ trôi dạt.
Chi tiêu và thu nhập hoàn toàn không tỷ lệ thuận!
Trong thời đại tàn khốc sau cuộc khủng hoảng tài chính này, tất cả mọi người đều nghĩ làm thế nào để giảm chi tiêu, đặc biệt là các cửa hàng quy mô nhỏ như họ, nên nghĩ làm thế nào để tồn tại, thực sự là không thể mạo hiểm, càng không thể vọng tưởng một bước lên trời...