Chương 115. Cậu ta đã nói gì?! 2
Trên đường đi...
Trương Thắng nghiêm túc nghe nội dung trò chuyện của sinh viên.
Các cô gái đang kể hôm có bộ phim Hàn nào, ngôi sao Hàn nào đẹp trai, ngầu thế nào...
Ngẫu nhiên cũng sẽ lặng lẽ nói xấu những người khác, cảm thấy những hoa khôi có nhiều phiếu bầu trong cuộc thi Hoa Khôi Giảng Đường chắc chắn là chạy số, các cô ấy thật ra không đẹp lắm...
Sau đó một số cô gái ở bên cạnh bạn thân nhiều lần cổ động, nửa đẩy nửa chạy đến điểm báo danh, điền thông tin của mình, đăng ký cuộc thi Hoa Khôi Giảng Đường...
Các chàng trai đang trò chuyện về bộ phim không bị kiểm duyệt nào hay, cuộc thi bình chọn hoa khôi trường lần này, người nào đẹp hơn, ngực ai lớn hơn…
Trương Thắng dường như là một người ngoài cuộc, vừa nghe vừa phân tích độ hot của hoạt động này, trong đầu vừa thỉnh thoảng phác họa ra bản thân muốn mượn sức nóng này làm ra gì đó.
Bảy giờ năm mươi phút.
Trương Thắng đúng giờ đến lớp học, ngồi ở vị trí quen thuộc của mình.
Không bao lâu sau...
Trương Thắng thấy mấy người trong ký túc xá lục tục tới.
Đám người Tề Hải Phong thường ngày ngồi ở hàng ghế sau, đợi đến khi thời cơ thích hợp chuồn đi, hôm nay đột nhiên lại có thái độ khác thường, cậu ta nhìn thoáng qua vị trí phía trước, do dự một chút rồi đi theo Lâm Thành ngồi ở hàng đầu tiên, thậm chí khi thấy đám người Trần Thuật đang do dự, cậu ta còn đạp cho bọn họ một cước, ngay sau đó ngoại trừ Giang Khải Long “không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền” đang nằm sấp cầm điện thoại di động ngồi ở hàng cuối cùng, những người còn lại đều ngồi ở hàng ghế đầu.
Sau khi Tề Hải Phong thấy Trương Thắng, ánh mắt cậu ta tràn ngập cảm giác kính sợ và sùng bái mờ ám.
Trương Thắng cũng không cảm thấy kỳ lạ, chỉ cười cười với Tề Hải Phong.
Lâm Thành thì hơi xấu hổ.
Hôm nay mấy người trong ký túc xá thay đổi thật sự là hơi lớn, lớn đến mức cậu ta cũng không rõ chuyện gì xảy ra, dường như Tề Hải Phong cố ý mang theo hắn, vừa rồi lúc ở căng tin, Tề Hải Phong dẫn cậu ta đi nói chuyện phiếm với dì căng tin, sau đó hai người cùng nhau thử nấu cơm...
Cậu ta lại bắt đầu bất an dồn dập, trong lòng không khỏi có cảm xúc hỗn tạp, luôn cảm thấy “nhiệt tình” này đột nhiên xuất hiện quá mức nặng nề.
Trong những cảm xúc phức tạp này...
Tiếng chuông vang lên.
Tiết học đầu tiên của ngày hôm nay cuối cùng đã bắt đầu.
Sau khi một giáo viên xa lạ bước vào, lớp học bắt đầu xì xào.
Trương Thắng ngẩng đầu lại phát hiện một giáo viên trung niên hơi quen thuộc.
Giáo viên trung niên dường như có hơi kiêu ngạo, lần đầu tiên đến lớp học cũng không tự giới thiệu liền mở danh sách ra điểm danh rất nghiêm túc.
Thầy ấy cũng không dung túng mấy sinh viên đến muộn, lần lượt viết vào danh sách đến muộn, thậm chí gọi đến Giang Khải Long, thấy Giang Khải Long hô xong cúi đầu chơi điện thoại di động, thầy ấy nhíu mày không nói hai lời đi về phía Giang Khải Long.
“Ở lớp học của tôi, hoặc là lắng nghe cẩn thận, hoặc là cút đi! Bạn học này, mời cậu đi ra ngoài!”
“Thầy ơi, em, em...Em không xem...”
“Ra ngoài!”
Giang Khải Long xui xẻo còn chưa nói được hai câu, giáo viên mới này đã lạnh mặt nhìn hắn.
Giang Khải Long hoang hoang.
Học nửa tháng rồi, loại giáo viên ngốc nghếch này rốt cuộc là từ đâu nhảy ra?
Cậu ta muốn giải thích vài câu nhưng thầy giáo đã không cho hắn bất kỳ cơ hội giải thích nào, thầy lạnh lùng nhìn hắn “Đi ra ngoài!”
Giang Khải Long rụt đầu lại, lúc đầu còn nhìn thầy giáo nhưng sau đó vẫn cúi đầu lúng túng đi ra ngoài, sau đó ở cửa sổ nhìn thầy giáo mới khó hiểu này.
Phòng học ồn ào thường ngày sau khi Giang Khải Long đi ra ngoài bỗng nhiên yên tĩnh lại.
“Đến muộn xử lý đến muộn!”
“Đến muộn năm lần xử lý vắng mặt một lần!”
“Đi học mà ngủ, chơi điện thoại, châu đầu ghé tai thì không cần đến lớp, tôi không tính là các cậu vắng mặt nhưng điểm khóa học này của tôi các cậu đừng mong lấy được!
“Dù sao cũng là chạy tới lăn lộn qua ngày, tốt nghiệp hay không tốt nghiệp có liên quan gì!”
“...”
Thầy giáo mới sắc mặt lạnh như băng nói những lời nghiêm khắc, dường như đang thị uy.
Nhưng sau khi ánh mắt thầy giáo mới giao nhau với Trương Thắng, cảm xúc vốn nghiêm khắc nháy mắt bị kiềm hãm, dường như nghĩ tới gì đó mang theo vài phần khó chịu. Ngay sau đó, anh ta ngừng phát biểu, bắt đầu đi lên bục giảng nghiêm túc dạy học.
Trương Thắng nhìn thầy mới khóe miệng lộ một đường cong.
Thầy Thang Vũ cuối cùng cũng nghe lời mình đến trường giảng dạy rồi sao?
Thang Vũ thật ra...trong lòng hơi xem thường Yến Thạch Hóa.
Tên viết tắt nghe có vẻ giống như một trạm xăng dầu, quan trọng Thang Vũ là tiến sĩ đại học Yến Kinh, sau khi khởi nghiệp thất bại lại chạy đến trường đại học hạng hai Yến Thạch Hóa giảng dạy...
Điều quan trọng là rào cản trong lòng anh ta thực sự rất khó vượt qua.
Nhưng ngẫm lại tình cảnh trước mắt của mình, sau khi khởi nghiệp thất bại, những tư bản nhìn không vừa mắt mình càng không chịu đầu tư nghiên cứu pin năng lượng mới của anh ta, trong quá trình khởi nghiệp vợ con ly tán, khốn cùng thất vọng, ngoại trừ bạn học cũ Thẩm Tú Quyên giảng dạy ở Yến Thạch Hóa còn chịu cho mượn chút tiền, những người còn lại đều trốn tránh anh ta giống như trốn ôn thần, trước kia anh ta đắc tội không ít người ở học viện hạng nhất, đặc biệt là những lãnh đạo, sau khi anh ta từ chức lại muốn được thuê trở lại vốn dĩ là không thể, hơn nữa bản thân cũng thấy mất mặt.