Chương 1209: Không ai ngờ được
Chương 1209: Không ai ngờ đượcChương 1209: Không ai ngờ được
Chương 1209: Không ai ngờ được
Tên nó là «Thành Phố Ngam>.…
Mùa hè năm 2008.
Đã ra đời một tựa game man gteen Dungeon Fighter Online.
Vào thời điểm đó, game trực tuyến trong nước bị thống trị bởi các game quy mô lớn như 'Legend' và Warcraft .
Các chương trình khuyến mãi được các nhà sản xuất game đưa ra đều là chi hàng trăm triệu để phát triển game trực tuyến quy mô lớn, siêu phẩm hoành tráng với giao diện 3D...
Đối với trò chơi chiến đấu màn hình ngang đã lỗi thời này, nhiều người không mấy xem trọng triển vọng của nó, thậm chí nhiều người trong nội bộ của QQ cũng chẳng thèm ngó ngàng tới...
Chỉ coi trò chơi này như một nhiệm vụ để khơi dậy biểu tượng games QQ và cung cấp cho QQ nhiều dự án games hơn.
Nhưng...
Không ai ngờ được!
Trò chiến đấu màn hình ngang đã trở nên lỗi thời trong mắt vô số người này lại có thể tôn tại được 10 năm!
Hơn nữa, thời kỳ đỉnh cao còn có gần 80 triệu người chơi và hơn 10 triệu người dùng hoạt động...
2013. 426 triệu USDI
2014. 890 triệu USDI
2015. 1,05 tỷ USDI
2016. 1,1 tỷ USDI
2017. 1,6 tỷ USD......
Lượng doanh thu khủng hàng năm của trò chơi này đã khiến QQ lập tức ngồi lên ngai vàng, xem khắp quần hùng!...
Cuối mùa hè năm 2011.
Có vẻ giống như năm 2009.
Nhiều thứ vẫn không thay đổi.
Trong quán Internet, vô số người hưng phấn nhìn chằm chằm phó bản Hang Lợn Rừng trong "Truyền thuyết Marfa, cày vàng và trang bị.
Công ty được xưng 'Games Cự Kình đã bơm gần 6 tỷ vào Vĩnh Hằng Đại Lục' vào năm trước thi thoảng vẫn có người chơi nạp thẻ...
Quán Internet từng trùng tu hồi 1 năm trước, sau khi đổi chủ và biển hiệu, vẫn dân trở nên bẩn thỉu và hôi hám...
Vương béo vẫn là quản lý tiệm net bình thường...
Điểm khác biệt duy nhất là mức lương đã tăng lên một chút, lên tới 2. 500 NDT. Tên của quán Internet cũng đổi thành 'Yubo Internet'.
"Trước kia Trương Thắng thường ngôi ở nhà thuê của tôi viết tiểu thuyết..."
"Tôi còn mượn máy tính của hắn..."
"Chúng tôi là đồng hương, cũng là bạn học, tôi là người duy nhất nhận Trương Thắng lúc hắn gặp khó khăn nhất..."
"Trương Thắng còn nói có một ngày hắn sẽ cho tôi một quán Internet, ha ha..."
"Thấy Trịnh Trùng Hoán chứ? Năm ngoái khi tôi giúp người trông quán Internet ở một nơi nhỏ, cậu ấy vẫn là kẻ nghiện mạng..."
"Là tôi đề cử cậu ấy tìm Trương Thắng..."
"Bây giờ nhìn xem, cậu ấy ghê gớm cỡ nào chứ! Ra nước ngoài thi đấu, vang danh đất nước!"
Bên ngoài quán Internet, đèn sáng trưng.
Có tiếng còi ô tô vang lên không dứt.
Vương béo ngồi trên bậc thêm, nhìn người qua lại bên đường, uống bia lon, khoe khoang cùng đồng bọn trong quán Internet.
Mặt anh ta hơi say, hơi hồng, say sưa kể lại nhiều chuyện đã qua, lúc này anh giống như một người kể chuyện, phơi bày những câu chuyện chưa biết trước mắt mọi người...
Nhưng khán giả không coi trọng mà thay vào đó là cười lớn.
Liên tục vang lên tiếng mỉa mai, như thể cho rằng anh chỉ đang kể chuyện cười, họ đã coi anh là một kẻ thích nói khoác nằm mơ giữa ban ngày.
"Ha ha, nếu anh có ơn với Trương Thắng thế sao Trương Thắng không mang anh theo một bước lên mây?”
“Anh có biết chủ của 'Trung tâm thương mại trực tuyến Cường Thắng' của Trương Thắng là ai không? Là Lý Bân! Là người mà một tay Trương Thắng mang ra từ 'Tiệm net Lợi Dân, có phải là anh đang lẫn lộn nhân sinh của mình với Lý Bân không đấy?"
"Đừng mơ mộng nữa, uống rượu xong thì tiểu ra mà soi mặt lại đi, nhìn bản thân coi có phải đang mơ phát tài không..."
"Ha ha..."
"Anh lợi hại thế sao không đi tìm Trương Thắng đi mà còn năm trong cái tiệm net nhỏ này nhẫn nhịn ông chủ hả?"
Những tiếng cười bị át đi bởi tiếng còi của thành phố lớn.
Vương béo cũng cười nói:
"Anh không hiểu đâu, đây là một cảm giác, thân là anh em, anh chỉ cần đứng từ xa nhìn hắn sống tốt là được, hơn nữa tôi đến Trương Thắng nương tựa làm gì chứ, giờ tôi cũng sống rất tốt mà... Nếu tôi thật sự đến nương nhờ Trương Thắng thì lại thành cấp dưới của hắn rồi, như thế liền thay đổi địa vị, tôi phải kêu hắn là ông chủ, ha ha ha."
Lời nói của anh lập tức khiến toàn bộ quán Internet tràn ngập những âm thanh vui vẻ. Giữa tiếng ồn, Vương béo ném chai bia vào thùng rác, vỗ mông bước vào quán Internet, sau đó ngồi lên ghế.
Anh cũng từng cam chịu số phận của mình.
Cũng nghĩ đến việc tìm Trương Thắng, nương nhờ Trương Thắng, hoặc thậm chí trở thành nhân viên bảo vệ...
Nhưng ve sau, anh lại trở nên sợ hãi một cách khó tả.
Anh tệ nạn, lôi thôi, lười biếng...
Nhưng anh cũng biết xấu hổ.
Mặc dù anh ta đã nhận Trương Thắng lúc Trương Thắng gặp khó khăn nhất, nhưng anh ta cũng cười nhạo Trương Thắng, thậm chí còn ném hành lý của Trương Thắng ra ngoài, đuổi Trương Thắng đi...
Trương Thắng từng phá hủy chiếc máy tính của anh, nhưng sau đó, khi nhận lại chiếc máy tính, anh cảm thấy mọi ơn nghĩa đều đã trả hết.
Cho dù đi theo địa chỉ tìm Trương Thắng thì có thể làm gì? Làm bảo vệ cho Trương Thắng? Thêm mấy đồng lương thì làm sao chứ? Anh ta có mặt mũi đi không?
Không học vấn, không kỹ năng, không chuyên môn, không thông minh và lười biếng...
Anh ta có vô số khuyết điểm, từng nghĩ muốn thay đổi chúng.
Nhưng thường kiên trì được một hai hôm là lại trở ve như ban đầu.
Cả cuộc đời anh.
Có lẽ chỉ vậy thôi.
Có thể chứng kiến sự trỗi dậy của một người bạn, ờm, nếu Trương Thắng vẫn nhận anh ta là bạn sau khi bị đuổi...
Nói chung là cũng chẳng có gì để hối tiếc.
Thời gian cứ thế trôi...
Tối ngày 9/8.
Khi Vương béo chuẩn bị tan sở như thường lệ, một nhóm người bước vào quán Internet.
Người đứng đầu thấy Vương béo, hai mắt sáng lên, lập tức chạy đến bên cạnh Vương véo.