Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)

Chương 130 - Chương 130. Bất Ngờ Giá Tăng

Chương 130. Bất Ngờ Giá Tăng Chương 130. Bất Ngờ Giá Tăng

Chương 130. Bất Ngờ Giá Tăng

Nơi nào mặt trời có thể chiếu sáng thì mọi người đều có thể nhìn thấy ở đó có gì, nhưng nơi nào mặt trời không chiếu sáng thì người bình thường không thể nhìn người đang đứng bên trong là ai và họ đang làm gì.

Lúc này Tề Hải Phong nhận được điện thoại của Trương Thắng, sau đó thấy Trương Thắng cùng mấy người đi tới.

Tề Hải Phong vội vàng tiến tới chào hỏi...

Tề Dự Phú cũng cười nhìn Trương Thắng.

Thoạt nhìn...ông thấy Trương Thắng rất lương thiện và thật thà, dường như có một sự chân thành nào đó trong tận xương tủy.

Đặc biệt khi cậu ta nhìn thấy mình, gọi mình là “chú” khiến ông cảm nhận sự giản dị của một chàng trai nông thôn khiến người ta dễ dàng thương cảm.

Nhưng Tề Dự Phú sâu sắc cảm thấy Trương Thắng không đơn giản như bề ngoài.

Đôi bên giới thiệu với nhau xong...

Tề Dự Phú đại khái biết hai người trung niên đi theo Trương Thắng đều là chủ cửa hàng.

Hai ông chủ cửa hàng có vẻ cảnh giác nhìn mình, tuy ngoài mặt mỉm cười nhưng sau lưng lại như đang nháy mắt với Trương Thắng.

Trương Thắng dẫn mấy người tới cửa hội sinh viên trước rồi gõ cửa.

“Hải Phong, chú, hai người ngồi trước đi, cháu dẫn Tiểu Lượng ca và Binh ca vào nói chuyện...”

“Được rồi!”

Hai người ở bên ngoài văn phòng một lúc lâu.

Trong văn phòng dường như có một cuộc tranh cãi mờ nhạt, sau đó cuộc tranh luận càng ngày càng nhẹ, cuối cùng im lặng.

Tề Dự Phú cau mày rồi bước ra ngoài.

Ông ấy phát hiện một nhóm chủ thương hiệu khác đã vây ở hành lang bên ngoài không biết từ lúc nào.

Có chủ thương hiệu chửi bới, có người không nói nên lời, có người đang nói chuyện phiếm với lãnh đạo hội sinh viên...

Tề Dự Phú nhìn những thứ này, trong lòng trầm ngâm.

Thông thường, trong những hoạt động như vậy, ít nhiều sẽ có vài giáo viên tham gia, nhưng điều kỳ lạ là trong sự kiện này, toàn bộ quá trình không có giáo viên nào tham gia.

Sau khi Tề Dự Phú tìm hiểu một chút, ông ấy phát hiện ra một sự thật khiến người ta không nói nên lời.

Giá của sự kiện này đã tăng vọt từ ba mươi nghìn ban đầu lên ba mươi lăm nghìn!

Ông nheo mắt và nhìn chằm chằm vào cái gọi là “thương hiệu”.

Ông không biết có bao nhiêu người trong số những người được gọi là “chủ thương hiệu” này là kẻ lừa đảo hay diễn viên, nhưng bản chất của các sản phẩm ngày nay ít nhiều là sự cường điệu thương mại nhằm đẩy giá lên cao.

Không lâu sau, Trương Thắng cùng Lữ Binh và Lý Hiểu Lượng bước ra.

Sắc mặt của cả hai đều u ám, không còn tươi cười như trước nữa.

Ngay sau đó...

Tề Dự Phú không đi theo Trương Thắng vào mà để Tề Hải Phong vào trước, nói chuyện riêng cùng hai người này.

“Làm gì có chuyện làm kinh doanh như thế? Ba mươi lăm ngàn, mua bán một lần, không trả giá!”

“Ừ!”

“Nếu không phải vì tranh cướp thị trường, aiz, chết tiệt!”

Hai người mới đầu nhìn thấy Tề Dự Phú còn khá cảnh giác, tuy nhiên sau khi Tề Dự Phú giới thiệu xong, hai người bắt đầu nói nhiều chủ đề hơn, nói liên miên cằn nhằn tuôn ra rất nhiều điều bất mãn.

Tề Dự Phú từ hai người này mới biết chuyện Trương Thắng có liên quan đến ý tưởng ban đầu của sự kiện Hoa Khôi Giảng Đường.

Nhưng không ai nghĩ rằng sự kiện này lại nổi tiếng đến thế và lại liên quan đến Tinh Quang Vị Lai, sau này lưu lượng tăng lên, học viện thấy nhiều thương hiệu đến tư vấn và cảm thấy có lãi, sau đó bất ngờ tăng giá!

Lúc sáng vẫn là ba mươi nghìn!

Bây giờ nó đột nhiên tăng lên ba mươi lăm nghìn!

Nhóm chủ thương hiệu xếp hàng phía sau dường như đã gây cho họ một chút áp lực …

Lúc đầu, họ còn ý trí từ chối, nhưng sau khi thấy một số ”đồng hành” tựa hồ cũng muốn tham dự, không biết sao liền ký.

Tề Dự Phú lúc đầu nhìn hai người với vẻ nghi ngờ, nhưng sau đó nhìn kỹ hơn thì phát hiện hai người này thật sự không phải là đang lừa gạt.

Sau khi tìm hiểu tổng quát, Tề Dự Phú cân nhắc ưu nhược điểm rồi đưa ra ý kiến sơ bộ.

Chờ khi ông trở lại văn phòng một lần nữa...lại thấy Tề Hải Phong ký hợp đồng hai mươi chín nghìn.

Nhìn Trương Thắng vẫn chân thành và vẻ mặt cười ngu của con trai mình.

Ông thở dài trong lòng!

Tiểu tử nhà mình vẫn còn non và xanh lắm.

Chạng vạng.

Tề Dự Phú đãi cả ký túc xá Tề Hải Phong một bữa.

Các bạn cùng phòng nhìn thấy Tề Dự Phú lái chiếc BMW đều cảm thấy vinh dự cứ như thể địa vị xã hội của họ đột nhiên tăng lên.

Trong bữa tối, ban đầu mọi người có phần hơi gò bó nhưng Tề Dự Phú rất giỏi khuấy động không khí, một vài câu nói đùa đơn giản đã ngay lập tức khiến ông và họ xích lại gần nhau hơn.

Bàn ăn bắt đầu trở nên sôi động hơn, mọi người vẫn trò chuyện như thường lệ...

Nhưng qua quan sát của Tề Dự Phú, ông nhận thấy mỗi khi ăn nhóm người này đều vô tình hay cố ý liếc nhìn Trương Thắng.

Ngay cả Tề Hải Phong của ông cũng liên tiếp lôi kéo làm quen Trương Thắng...

Tề Dự Phú giả vờ như không biết gì, ăn uống đúng mực, thỉnh thoảng kể một chút chuyện xưa của mình nhưng trong lòng luôn quan sát Trương Thắng.

Trong những năm Tề Dự Phú bắt đầu bằng hai bàn tay trắng, ông đã từng gặp rất nhiều người.

Có những nhân viên bán hàng mới vào nghề, có những khách hàng ăn nói ngọt ngào, đồng nghiệp đầy tham vọng, có những nhân viên bán hàng đa cấp đào bẫy…

Nhưng khi nhìn thấy Trương Thắng, trong lòng là thật có chút đoán không ra.

Bình Luận (1)
Comment
tranletuananh19012010 1
tranletuananh19012010
Reader
4 Tháng Trước
Sao lại là truyện chữ vậyemo
Trả lời
| 0