Chương 161: Nghỉ thì nghỉ
Trong điện thoại vang lên tiếng khách hàng phàn nàn.
Lại là một khách hàng cực kỳ tức giận về việc xảy ra lỗi sơ xuất nhỏ khi lắp đặt bếp từ tích hợp!
Lý Bân gật đầu như cháu vậy, chịu nhận lỗi, nhưng trong lòng lại nổi giận!
Tên ôn dịch Lưu Khai Lập này!
Mẹ nó!
Cuối cùng là có được không vậy?
Anh ta tức giận máu nổi lên não, cầm điện thoại dồn dập mắng mỏ Lưu Khai Lập một trận.
Khiến cho người qua đường một bên con đua nhau nhìn qua.
Ở đầu dây bên kia, Lưu Khai Lập vẫn là bộ dạng gà mờ, thậm chí còn trách mắng mấy câu nhảm nhí như ‘Không làm thì thôi, công ty không có cậu còn không sống được ư’.
“Nghỉ thì nghỉ! Mẹ nó chứ, anh cho rằng ông đây muốn ở lại trong cái tiệm rẻ rách đó của anh lắm hả?”
Nháy mắt Lý Bân bùng nổ!
Về lại phòng thuê, anh ta càng nghĩ càng tức, phổi muốn bung ra, thậm chí còn cảm thấy thành quả lao động của mình bị giẫm đạp, đi theo cái loại ông chủ như Lưu Khai Lập này quả thật là xui tám đời.
Một đêm không ngủ được, hôm sau anh ta định đi lãnh tiền lương, nhưng vừa mới bước vào cửa thì đột nhiên thở ra một hơi thật sâu.
Máu dồn lên não, đột nhiên anh ta nghĩ tới gì đó nên dừng lại, tự nhiên đầu trong đầu chấn động một phát.
Lý Bân vô thức nhìn về hướng của ‘Trần Nhà Tích Hợp Obon’.
Mặc dù ‘Trần Nhà Tích Hợp Obon’ truyền ra tin bị phạt tiền, buổi sáng cũng chỉnh đốn và cải cách các loại quảng cáo, nhưng khách hàng…
Hình như ngày càng nhiều!
‘Trần Nhà Tích Hợp Obon’ chắc chắn có quan hệ với thầy, chắc chắn có phần bắt cầu móc nối bên trong.
Dường như, hôm qua thầy nói chuyện với mình, có ám chỉ gì đó, tựa hồ hắn có hạng mục khác…
Chờ chút!
Có vẻ hôm qua thầy đang quan sát mình!
Nếu như chút ấm ức đấy mà mình còn không chịu đựng được thì sau này còn có thể đi theo thầy kiếm tiền?
Thâm tâm anh ta chập chùng liên hồi, rốt cục cắn răng, điều hòa lại cảm xúc, cuối cùng cười đi vào tiệm.
“Tiểu Lý, hôm qua lão Lưu hơi ngang bướng, cậu đừng tức giận ha, con người anh ta là như vậy, tôi đã khuyên cả đêm…” – Bà chủ Trần Ái Cúc lên trước đón, áy này nhìn Lý Bân.
“Không sao hết, bà chủ, hôm qua tôi cũng nói mấy câu nặng lời…”
Giờ phút này…
Anh ta cũng lộ vẻ áy náy.
Ngày 6 tháng 10.
Kỳ Quốc Khánh sắp hết, Yến Thạch Hóa lại bắt đầu nhộn nhịp lên.
Trần Mộng Đình chính thức giao lại trọng trách Hội trưởng Hội Học Sinh cho Tiền Hạo.
Hừm, vốn dĩ ban đầu cô chỉ định xử lý giúp vài việc của Hội Học Sinh rồi sẽ bàn giao toàn bộ lại cho Tiền Hạo, nhưng gần đây thật là rất bận.
Cô liên hệ với học sinh tốt nghiệp ưu tú khóa trước của Hội Học Sinh.
Đại bộ phận những người tốt nghiệp ưu tú của khóa trước đều ở lại Yến Kinh.
Khi cô ấy nói về ý tưởng của mình, nhưng học sinh ưu tú này đều rất tích cực liên hệ với lãnh đạo của công ty họ để trò chuyện về ý nguyện của học viện.
Nhưng những người lãnh đạo của công ty lại không xem trọng vấn đề này lắm, trong thời gian Quốc Khánh, Trần Mộng Đình từng thăm hỏi rất nhiều công ty, nhưng những công ty ấy không mấy nguyện ý ‘tài trợ’, dù cho Trần Mộng Đình có đề cập đến sức ảnh hưởng của sự kiện, thử lấy con át chủ bài ra, kể về sự tích của những người tham dự kỳ trước thì bọn họ cũng chỉ lấy đủ kiểu lý do để cự tuyệt một cách mềm mỏng.
Đại ý đều là: Các người có thể quay cái này được, đề án này rất tốt, chúng tôi sẽ cố gắng phối hợp, bla bla…
Gì cơ? Cô còn muốn chúng tôi lấy tiền tài trợ cô quay?
Chúng tôi có đòi cô quay cho đâu!
Là các người tìm chúng tôi mà không phải chúng tôi tìm các người!
Dù lòng Trần Mộng Đình rất ưu phiền nhưng có đã có chuẩn bị cho kết quả này rồi.
Cô không có khiếu đàm phán như Trương Thắng, hơn nữa át chủ bài của bọn họ cũng không nhiều đến thế.
Lập nghiệp, nhất là giai đoạn đầu của lập nghiệp rất khó để thuận buồm xuôi gió…
Đây là chuyện bình thường.
Cả đêm hôm qua cô đã suy nghĩ rất nhiều thứ.
Trong lòng hơi có cảm giác thất bại, nhưng không đến mức chán ngán thất vọng.
Buổi sáng.
Khi Trần Mộng Đình rời giường, định tâm sự những chuyện này với Trương Thắng thì cô thấy Trương Thắng gửi một tin nhắn ngắn cho mình.
‘Tôi đã ký đơn vị hợp tác chiến lược đầu tiên cho phòng làm việc của chúng ta rồi.’
‘Chọn vài bạn học chuyên môn máy tính khoa học kỹ thuật hoặc là vài thầy cô cũng được, làm giúp cho ‘Trần Nhà Tích Hợp Obon’ một trang chủ chính thức.’
‘Nội dung cụ thể thì đợi tôi làm xong sẽ nói chuyện với chị.’
‘Đồng thời chị hoàn thiện tư liệu một chút, chúng ta sẽ tạo một trang Weibo chính thức.’
…
Buổi sáng.
‘Tom’ – một người làm quý tộc thuê lấy mũ và mắt kính xuống, nằm trong phòng trọ.
Cứ thế nằm ngẩn người nhìn trần nhà.
Cảm giác không muốn rời giường bao phủ cả người anh ấy.
Chiều ngày hôm qua, anh tựa như một công cụ hình người, lộ ra nụ cười ‘cao quý’, lẳng lặng ngồi ở một bên, nhả ra ‘khí chất’ của mình.
Tư thế ngồi, tư thế tay, thần thái, quần áo,…
Nhưng thứ đó đều có tiêu chuẩn riêng, một số phương diện thậm chí còn khắc khe đến nỗi không cho anh gãi ngứa cái tay bị muỗi cắn…
Ngứa vãi cả ra!
Tình trạng này kéo rất dài, đợi sau khi Trương Thắng ký hợp đồng xong, anh lại đứng lên một cách ‘tao nhã’, vuốt gậy chống, lộ ra nụ cười ‘nhạt nhẽo nhưng sâu xa’, theo sự dẫn dắt của ‘người hầu’ bước lên chiếc Lincoln dài.
Lúc vừa ngồi lên xe…
Cả người anh suýt nữa xụi lơ, nhưng lại nghĩ tới lời của Trương Thắng, anh phải giữ sự ‘thận trọng’.
Cực kỳ ‘thận trọng’.
“Nếu làm quý tộc mệt và rườm rà như vậy, thế thì, một ngày nào đó, mình…”
Jayden Smith lẩm bẩm với trần nhà.
Đúng!
Tên anh là Jayden Smith.
Huấn luyện một tháng này khiến anh suýt quên mất tên của mình.
Nhưng…
Không biết vì sao khi anh ấy lại nghĩ về cái tên gốc của mình thì lại thấy Jayden Smith không thuận lắm, ngược lại thấy Tom Smith phù hợp hơn…
Sau khi anh đọc thầm mấy lần, cái cảm giác ấy ngày càng mãnh liệt, thậm chí còn muốn đổi tên mình thành Tom Smith!