Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)

Chương 173 - Chương 173. Có Hạng Mục Nào Khác Không?

Chương 173. Có hạng mục nào khác không? Chương 173. Có hạng mục nào khác không?

Chương 173: Có hạng mục nào khác không?

“Thôi được, nếu như vậy, vậy thì... dù sao có cần trợ giúp cái gì thì cậu cứ nói với tôi một tiếng!”

“Được!”

Lý Bân nhìn vào Lưu Khải Lập, trên mặt nở ra một nụ cười.

Sau đó cũng không quan tâm vẻ mặt của Lưu Khải Lập như nào, anh ta rời khỏi cửa hàng.

Trong cửa hàng đột nhiên có vẻ trống rỗng.

Lưu Khải Lập cảm giác được có vẻ không quen lắm, thấy hơi hơi trống trải, nhưng sau đó nhìn vào số liệu doanh thu ngày hôm nay ở trên máy tính, tâm tình lại trở nên vui vẻ.

Anh ta trộm nghĩ, thêm một vài năm nữa, có thể dồn tiền mua một căn nhà thật lớn ở Yến Kinh.

...

Ngày 13 tháng 10.

Buổi tối.

Trời đang mưa rất to.

Một làn sương mờ dày đặc mông lung bao trùm toàn bộ Yến Thạch Hóa.

Trương Thắng nhận được điện thoại của Mạnh Thụ Vinh.

Mạnh Thụ Vinh gửi phần khối lượng kinh doanh của một tuần vừa rồi cho Trương Thắng.

Chỉ trong một tuần, tổng doanh thu của Trần Nhà Tích Hợp Obon đã lên tới hơn hai mươi vạn.

Khoảng cách với con số bốn mươi vạn, dường như chỉ cần thêm một tuần nữa là có thể đạt được.

“Tiểu Trương, xem như là tôi ngồi lên chiếc xe của cậu rồi! Lúc nào cậu rảnh rỗi, dù thế nào thì tôi cũng phải mời cậu ăn một bữa cơm!”

“Đúng rồi, chi phí đại diện thì tôi đã chuyển tới thẻ của cậu từ trước rồi, hai vạn, không nhiều hơn cũng không ít hơn!”

“Tiểu Trương, khi nào cậu rảnh rỗi thì có thể quy hoạch một số hạng mục kế tiếp giúp tôi được hay không? Còn tới đây thì cậu có hạng mục gì khác hay sao?”

“Đúng rồi, tôi có mấy người bạn, bọn họ cũng hy vọng cậu có thể giúp bọn họ lên kế hoạch phát triển thương hiệu, hôm nay cậu có rảnh không?”

“...!”

Trương Thắng rất bình tĩnh nói chuyện điện thoại với Mạnh Thụ Vinh.

Hắn cũng không nhận lời mời ăn cơm tối nay của Mạnh Thụ Vinh, mà hẹn Mạnh Thụ Vinh sẽ gặp mặt vào một thời gian khác.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, hắn ta cầm ô đi ra ngoài khuôn viên nhà trường.

Mặc dù mưa to tầm tã khắp cả học viện, mưa to gió lớn quét qua mấy hàng cây cổ thụ khiến cho cành lá uốn éo không ngừng, nhưng Trương Thắng đi trên đường lại rất bình đạm.

Hắn thưởng thức cả màn mưa này, ngắm nhìn những người đang tránh mưa ở trên đường, bị xe taxi chạy xẹt qua bắn nước tung tóe lên người, sau đó người đi đường lại chửi mắng gã lái xe...

Hắn chậm rãi đi về phía trước.

Điện thoại lại rung lên.

Trương Thắng nhìn thoáng qua.

Chỉ thấy được thông tin chuyển tiền đến từ ‘Tiếng Trung Khải Minh’.

Đã làm việc rất chăm chỉ trong nhiều ngày, cuối cùng thì ‘Phá Vỡ Bầu Trời’ cũng đã có được tiền nhuận bút.

Tiền nhuận bút cũng không nhiều, rơi vào khoảng bảy ngàn đồng.

Đi trong đêm mưa, Trương Thắng nhìn rất lâu vào những đồng tiền nhuận bút này.

Cuối cùng, hắn nở ra một nụ cười, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Sau đó hắn bỏ điện thoại xuống, đi từng bước từng bước một về phía căn phòng trọ ở phía xa.

Rất nhanh sau đó đã gõ cửa phòng trọ.

Thomas vội vội vàng vàng mời Trương Thắng vào, mặc dù không biết giờ này rồi mà Trương Thắng còn đến đây làm gì, nhưng vẫn vô cùng nghiêm túc báo cáo lại tình hình đọc sách của mình trong mấy ngày nay cho Trương Thắng một lần.

Trương Thắng chăm chú lắng nghe, sau đó gật gật đầu.

Sau khi Thomas báo cáo xong, Trương Thắng đặt cuốn sách xuống, nhìn vào Thomas.

“Thomas!”

“Ông chủ, thế nào vậy!?”

“Ở Brazil của cậu còn có những người anh chị em và những người bạn tốt khác phải không?”

“Còn, làm sao vậy?”

“Cậu có muốn giúp bọn họ thoát nghèo rồi cùng nhau làm giàu không?”

“Hả?”

“Còn nhớ tôi đã từng nói rằng tôi sẽ dựng lên cho cậu một sân khấu hay không?”

“???”

Thomas lẳng lặng nhìn vào Trương Thắng, có vẻ không hiểu rõ Trương Thắng đang nói gì, cho đến khi Trương Thắng cúi đầu, lấy ra một tờ giấy A4, viết một hàng chữ “Giải thưởng Quốc Tế Nam California cho Phim tài liệu”

Đôi mắt Thomas co rụt lại, khiếp sợ: “Ông chủ, chẳng lẽ anh... anh muốn giả mạo một buổi lễ trao thưởng?”

Trương Thắng nheo mắt: “Tôi chưa bao giờ giả mạo bất cứ thứ gì, nhưng trước khi chúng ta tổ chức một buổi lễ trao giải thì nhất định phải chuẩn bị một cái gì đó... Tôi hy vọng cậu có thể làm theo yêu cầu của tôi, nhờ bạn bè hoặc cha mẹ của cậu để làm một tấm thiệp mời, cũng chụp vài tấm ảnh, cung cấp một vài tài liệu cho tôi. Nếu có thể, tôi cũng hy vọng anh mời họ tới đây một lần, tôi sẽ gặp bọn họ!”

“???”

Vừa hết ngày 15 tháng 10.

Số lượng bán ra của “Mùa Hè Năm Ấy” đã vượt qua bốn vạn bản.

Tất nhiên, sau khi sức nóng dần hạ xuống thì biên độ gia tăng đã bắt đầu chậm lại, nhưng đối với toàn bộ giới văn học thanh xuân vườn trường mà nói thì 'Mùa Hè Năm Ấy' vẫn là một tác phẩm đỉnh cao.

Lâm Hạ cũng nhận được khoản tiền nhuận bút đầu tiên trong cuộc đời cô ấy, tám vạn đồng.

Sau khi nhận được khoản tiền nhuận bút đầu tiên, Lâm Hạ rất hưng phấn, giống như rất nhiều cô gái khác, muốn chia sẻ tin tức này với bạn thân của mình.

Nhưng khi vừa nhấc điện thoại lên...

Bình Luận (1)
Comment
tranletuananh19012010 1
tranletuananh19012010
Reader
4 Tháng Trước
Sao lại là truyện chữ vậyemo
Trả lời
| 0