Chương 210: Cậu ta có thể hot
Không có khí thế hào hùng tận trời, nhưng lại có cảm giác biến đổi mới mẻ!
Bài hát này, đã thu âm xong!
Cảm xúc của cô vãn đang đắm chìm trong nó.
Trương Thắng không đeo tai nghe, không nghe hát, hắn chỉ nhìn biểu lộ của Từ Thắng Nam và Hồ Tông Hiến rồi nở một nụ cười ở khóe môi.
Đỗ Huy đứng hồi lâu trong phòng thu âm, sau đó đi ra ngoài, đầu đầy mồ hôi nhìn Trương Thắng.
Mặc dù vẫn chứa đầy tơ máu trong cặp mắt mỏi mệt ấy, cả người tựa như bị hút cạn sức lực cuối cùng, mỗi một bước đi đều rất miễn cưỡng.
Nhưng…
Cậu ta không hề sợ hãi!
“Thu âm xong rồi?”
“Thu xong rồi!”
“Tốt, nghỉ ngơi chút đi, sau khi nghỉ ngơi ổn rồi thi ra ngoài với tôi!”
“Vâng!”
Sau khi cậu ta nghe Trương Thắng nói, lập tức thả mình vào trên ghế.
Thở phì phò từng chút một, giờ phút này không hề muốn nhúc nhích…
Trương Thắng ra ngoài đại sảnh theo Từ Thắng Nam và Hồ Tông Hiến.
“Vừa rồi tôi còn cho rằng cậu là một kẻ tay ngang, bây giờ thì, xem ra là tôi…sai rồi, xin lỗi!” – Hồ Tông Hiến vươn tay nắm chặt Trương Thắng, trên mặt mang vẻ áy náy.
Hôm nay…
Dường như anh ta đã chứng kiến một điều gì đó.
“Anh đoán không sai, tôi đúng là một kẻ tay ngang…” – Trương Thắng cười lên.
“Hả? Vậy cậu…” – Hồ Tông Hiến nằm mơ cũng không nghĩ rằng Trương Thắng sẽ trả lời như vậy.
“Chẳng qua là tôi cảm thấy cậu ta có tiềm lực, bài hát thu âm vừa rồi chắc chắn không phải là đỉnh, nói đúng hơn là cậu ta còn chưa đột phá được, cho nên tôi vẫn luôn kích phát tiềm lực…Nhìn ánh mắt của mọi người, tôi biết có lẽ cậu ta đã đột phá.”
Lời Trương Thắng khiến Hồ Tông Hiến sửng sốt, cũng làm cho Từ Thắng Nam cười gượng:
“Tôi còn tưởng rằng cậu muốn phản bác lại lời lúc trước của tôi…”
“Cậu ta có thể hot!” – Trương Thắng không đợi Từ Thắng Nam nói xong đã híp mắt ngắt lời cô.
“Mấy tiếng trước thì tôi không tin, nhưng bây giờ…”
Từ Thắng Nam nhìn về căn phòng thu âm, gật đầu nhẹ:
“Có lẽ cậu ta thật sự có thể hot.”
“cũng tàm tạm, chính là cái này, không tồi, cũng được, khá tốt...!"
"Ta thực sự rất thích từ đó.!"
"Ngươi bôn ba khắp nơi nhiều năm như vậy, thật không dễ dàng gì mới gặp được cơ hội lần này, ngươi không những cần phải nắm chắc cơ hội lần này, mà còn phải chứng minh cho mọi người thấy rằng ngươi là độc nhất vô nhị!!"
“Ở trên thế giới này, nếu chúng ta muốn thành công, thì chúng ta bắt buộc phải phát huy hết tiềm năng của mình...!"
“Đừng nghi ngờ bản thân mình, và nhất định đừng nghĩ rằng bản thân không thể làm được!!”
“Một thanh kiếm dù có rỉ sét đến đâu, chỉ cần nó không bị gãy và ngươi mài nó liên tục cho đến khi nó có thể in cả bóng của ngươi, mài sắc lưỡi kiếm, ánh sáng của thanh kiếm có thể chiếu sáng cả màn đêm đen tối!!”
"..!"
Đỗ Huy cùng Trương Thắng cùng nhau đi ra cửa.
Sau đó chào tạm biệt Từ Thắng Nam và Hồ Tôn Hiến.
Mặt trời đã sớm lặn từ lâu, trời đất đang tối dần, nhưng ánh hoàng hôn ở phía chân trời lại có màu đỏ tươi khác thường.
Giống như màu máu, mà cũng giống như ngọn lửa hừng hực cháy.
Trương Thắng nhìn Đỗ Huy bằng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
Đỗ Huy gật đầu, thân thể vẫn còn mệt mỏi, giống như bị rút cạn sức lực, nhưng tinh thần lại cực kỳ hưng phấn, như có một làn sóng nhiệt chạy qua lồng ngực.
Trái tim hắn đang đập trong lồng ngực.
Những năm tháng lưu lạc nghèo khó, nhưng ước mơ của tôi vẫn chưa bị những khó khăn bão táp ngoài kia cuốn đi.
Cậu ta đã nghĩ ra một album!
Nhưng ước mơ của cậu ta không chỉ là phát hành một album.
Cậu ta muốn được trở nên nổi tiếng và cậu ta muốn nhiều người, thậm chí cả thế giới, nghe tiếng hát của cậu ta.
Một số người có lẽ là sống vì ước mơ của họ.
"Trương Tổng, tiếp theo tôi nên làm gì đây?!"
"Quay video.!"
“Tôi nên quay cái gì đây?!”
"Cậu có thể quay bất cứ cái gì cũng được...!"
Đỗ Huy rất bối rối.
Nhưng Trương Thắng vỗ vai cậu ta đồng thời tay chỉ về một nơi cách chỗ họ không xa.
Cách đó không xa, có vài học sinh mang theo máy ảnh đi tới.
Cậu ta biết những học sinh này...
Dưới gầm cầu vượt vào rạng sáng hôm đó, những học sinh này mang theo máy ảnh chạy khắp nơi.
Cậu ta nhìn cô gái cầm micro đi tới: “Xin chào, bạn vừa thu âm xong một bài hát phải không?!”
"Đúng vậy!!"
“Bạn có cảm giác thế nào khi thu âm bài hát?!”
“Rất vả nhưng cũng rất hạnh phúc..!”
"Bạn làm công việc này bao nhiêu năm rồi?!"
“Đại khái cũng khoảng năm sáu năm rồi”
"Là điều gì đã khiến bạn luôn kiên trì mà đi tiếp con đường này vậy?!"
"Có lẽ là do ước mơ!!"
"Sau khi tốt nghiệp cấp ba bạn liền lựa chọn con đường này đúng không?!"
"Đúng vậy!!"
"..!"
Đỗ Huy cười rạng rỡ, trên mặt tuy ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn lạc quan trả lời.
Trương Thắng ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng này liền gật đầu hài lòng.
Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc khoảng vài phút, các sinh viên lên xe và rời đi.