Chương 231: Có MV không?
Nghe một lát…
Cậu ta nhắm mắt lại.
Dường như đang hưởng thụ giai điệu…
Lại dường như gặp được một người hiểu mình.
Cảm xúc của mỗi người cho cùng một bài hát là không giống nhau.
Người không lo cơm áo gạo củi…
Sẽ chỉ cảm thấy nó khó nghe, ồn ào, không cao cấp, hát như dưới quê, thậm chí là tục tĩu…
Còn người lăn lê bò lết trong xã hội, mỏi mệt đến kiệt sức nghe được nó, lại đột nhiên sinh ra cảm giác chung tình khó hiểu, sau đó nhịn không được run rẩy con tim.
Bao nhiêu ngày đêm mất ngủ…
Bao nhiêu lần điên cuồng tuyệt vọng sụp đổ…
Có vài bài hát thần kỳ đến vậy.
“Ông chủ, bài hát này có MV không?”
“Có.”
“Chiếu MV chút đi…”
“Được!”
Lý Cường gật đầu, chiếu MV trên TV.
Lúc vừa phát MV, lại có khách đến hỏi thông tin album này…
Lý Cường vội cầm lấy danh sách đặt trước để khách hàng đặt album…
……
Trương Phán Phán cũng không biết số điện thoại của Trương Thắng.
Đã từng trong lòng cô hơi không đặt Trương Thắng vào mắt lắm.
Cảm thấy Trương Thắng là con buôn, bẩn thỉu, mắc một đống nợ lại thích nói khoác không biết ngượng mồm, không biết thời thế…
Cảm giác ưu việt khi sinh ra ở nơi giàu có khiến cho cô bản năng lấy con mắt của một người ở giai cấp thượng tầng nhìn kẻ tiểu nhân vật như Trương Thắng.
Vạch ra số điện thoại của Lâm Hạ.
Trương Phán Phán bắt đầu do dự.
Từ sau khi lên đại học đã cực ít liên lạc với cô bạn từng rất thân này.
Cô cảm thấy cô ấy thay đổi.
Cho tới giờ trong nội tâm cô vẫn có chút mâu thuẫn, thậm chí còn cho rằng bản thân thất bại là do Lâm Hạ thờ ơ lạnh nhạt.
Rõ ràng tin tưởng mình, ‘Mùa Hè Năm Ấy’ ký hợp đồng với Thịnh Thế Entertainment thì mọi người đều tốt rồi, lại vẫn cứ muốn nghe theo lời Trương Thắng đi ký với Tinh Quang Vị Lai.
Ngày đó…
Cô vô cùng khó xử trước mặt người đại diện Lý Diễm Hồng.
Cô từng thề ở trong lòng rằng từ đây đoạn tuyệt liên hệ với Lâm Hạ, cũng không muốn tiếp tục làm bạn thân của Lâm Hạ nữa!
Nhưng…
Giờ đây…
Cuối cùng thì Trương Phán Phán vẫn cầm điện thoại lên, bấm số của Lâm Hạ.
Bởi vì là giờ cơm chiều nên Lâm Hạ bắt máy rất nhanh.
Đầu dây bên kia…
Lâm Hạ lộ vẻ bất ngờ, nhưng hình như không mấy vui mừng, tổng thể biểu hiện rất bình tĩnh.
Hỏi thăm đơn giản một vài tình huống đôi bên, Trương Phán Phán biết được Lâm Hạ chuẩn bị viết sách mới.
Nhưng trong sách mới nói về cái gì, viết về cái gì, viết khi nào thì Lâm Hạ không lộ ra một chữ.
Năm ấy, khi Lâm Hạ chuẩn bị sáng tác ‘Mùa Hè Năm Ấy’, cô ấy kể cho mình nghe rất nhiều thứ, nói rất nhiều nhân vật…
Hai người nói với nhau từ dàn giáo, kết cấu tiểu thuyết, đến từ hành văn…
Gần như không có gì giấu nhau.
Nhưng hiện tại, cho dù Trương Phán Phán hỏi Lâm Hạ viết cái gì thì Lâm Hạ cũng chỉ nói một câu giản lược, đại khái là ‘một vài người còn sống’.
Một vài người còn sống…
Chẳng lẽ còn có những người chết ư?
Cho dù giọng Lâm Hạ cực kỳ ôn hòa, nhưng Trương Phán Phán lại cảm giác vách ngăn cách ấy vẫn còn, càng ngày càng dày, tựa như đã không còn cách nào đâm thủng.
Nếu là trước kia, nghe được như vậy thì Trương Phán Phán đã sớm cúp điện thoại.
Nhưng bây giờ…
Cô vẫn cứ khơi lại các hồi ức xưa, nói đủ chuyện về người trong lớp học cũ, chuyện về Thịnh Thế Entertainment và Lâm Hạ để làm chủ đề.
Nhưng đến cuối chủ đề thì lại sẽ sượng lên.
Trương Phán Phán chưa bao giờ nghĩ tới sự im lặng ở đầu dây bên kia lại khó khăn như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày cô sẽ lo được lo mất.
“Trương Thắng…sao rồi?”
“Cũng còn được.”
“Cậu có số của hắn không?”
“Có.”
“Có thể đưa số hắn cho tôi không?”
“…”
Im lặng.
Đầu dây bên kia lại lâm vào sự im lặng chết chóc, sau đó qua mấy chục giây, Lâm Hạ mới hỏi:
“Lấy số của hắn làm gì?”
“Lãnh đạo của công ty muốn tâm sự với hắn…” – Trương Phán Phán đột nhiên có một cảm xúc xấu hổ buồn bực khó hiểu, dường như thể diện bị bóc ra, mọi thứ đều bị vạch ra trong không khí.
“Tôi không thể tự tiện đưa số của hắn cho cậu được, tôi phải hỏi ý hắn, nếu hắn đồng ý thì tôi mới có thể cho cậu.”
“Được!” – Lòng Trương Phán Phán càng tức giận hơn, sắc mặt hồng lên, nắm chặt nắm tay, giọng gần như run rẩy nhưng vẫn cố gắng giữ lấy thể diện.
Đó là một cảm giác nhục nhã.
Lâm Hạ cúp điện thoại.
Trong lúc chờ đợi, Trương Phán Phán lại nghe được loạt tiếng bước chân từ bên phòng âm nhạc.
Cô bật máy tính lên, nhìn thấy được đã nhảy lên hạng bảy!
Lại thăng một hạng!
Rốt cuộc cô hiếu kỳ bật bản nhạc này lên.
Sau đó…
Cô vô cùng lấy làm lạ bài hát này có chỗ nào để nổi tiếng?
Ca từ hơi khàn, làn điệu tràn đầy sự kiềm chế tuyệt vọng, phần lên cao lại vô cùng trữ tình, như mộ cơn gió lất phất thổi vào chúng sinh trên mặt đất, giai điệu cực kỳ bình thường…
Ngoài ra không hề có ưu điểm nào.
Chắc có lẽ là chạy lượt nghe!