Chương 252: Một ngày vô ích
Lâm Hạ cúp điện thoại, block.
Không bao lâu sau khi cúp điện thoại, một cuộc gọi khác lại đến:
“Mắc gì cô cúp điện thoại của tụi tôi? Có phải là cô chột dạ? Có phải Trương Thắng đang ở cạnh cô? Cô nói cho Trương Thắng kêu hắn đừng hòng trốn nữa, không trốn mãi được đâu!”
Lâm Hạ lại cúp xong block tiếp.
Sau khi block cuộc gọi uy hiếp liên tục mấy lần thì rốt cuộc bên kia không gọi nữa.
Ánh nắng giữa trưa xuyên qua cửa sổ, chiếu nào gương mặt xinh đẹp của Lâm Hạ.
Giờ đây trên mặt cô tràn đầy lo lắng.
Cô vô thức ấn gọi cho Trương Thắng lại nhận ra số của Trương Thắng cứ mãi đường dây bận.
Có lẽ…
Điện thoại của hắn bị gọi nóng máy rồi.
……
“Đây thật sự là số Trương Thắng à?”
“Là của Trương Thắng, anh Bưu lấy được từ Yến Kinh…”
“Nhưng cái số này lạ vãi cả ra thế? Tại sao trong danh bạ điện thoại không hề lưu bất kỳ số nào? Gọi từ lịch sử cuộc gọi thì…tất cả đều nói không biết Trương Thắng!”
“Ha?”
“Lấy tới một số giả à? Lịch sử cuộc gọi cũng chỉ có mấy cái…gọi tới toàn là số quảng cáo, số bàn của thương gia, hoặc là đống ngôn ngữ nước ngoài chả hiểu cái quần gì, như nước đổ đầu vịt ấy! Má thiệt chứ!”
“Có khi thế!”
“Cái đệch! Đây không phải là lãng phí một ngày vô ích à!”
“Cứ tiếp tục gọi cho cái số này đi, tao tin chắc chắn sẽ gọi được.”
“Dạ!”
Ninh Thành.
Trong văn phòng.
Vài ba người cầm số của Trương Thắng vạch lấy số điện thoại của Trương Thắng.
Sau đó…
Bọn họ chấn động phát hiện danh bạ trong đó trống không.
Bọn họ lại vạch tin nhắn mà số này gửi đi, rồi sau đó phát hiện tin nhắn cũng trống không.
Đến cả trong thẻ sim hoặc là mấy app thông tin đã đăng ký qua như GCOU cũng chẳng có gì…
Nếu không phải là có vết tích bọn họ nhìn ra được thì bọn họ còn tưởng rằng đã lấy phải số giả, thậm chí cả chủ máy của cái số này cũng không phải chính Trương Thắng mà là một người tên Lâm Hạ.
Cô gái Lâm Hạ kia dường như hiểu luật pháp, nói rất thật mà khí thế còn rất mạnh, dọa đến cả bọn họ.
Bọn họ hành nghề nhiều năm vậy rồi còn chưa gặp phải tình huống này bao giờ.
Trong văn phòng, vài người vẫn cứ gọi điện cho số đó liên tù tì.
Nhưng…
Cho dù gọi bao nhiêu lần cũng cứ là đường dây đang bận.
Rốt cuộc khi trời chập tối, bọn họ thật sự không chịu nổi nữa, gọi một cú điện thoại cho anh Bưu đang ở Yến Kinh.
Đầu dây bên kia, dường như anh Bưu cảm thấy mình bị chơi xỏ, nổi cơn điên máu, tức giận đến cùng cực. Bọn họ khuyên mấy lần nhưng có vẻ không vào, mơ hồ nghe được anh Bưu định dọn chăn đệm chạy thẳng tới Bếp Tích Hợp Sâm Nhiên để ăn vạ nằm trước cửa, không cho bọn họ làm ăn.
Người đã từng xuất thân trong giới côn đồ, tuy có chút che giấu ở trong xã hội pháp trị này nhưng làm mấy cái chuyện lưu manh không vi phạm pháp luật vẫn rất thuận tay.
……
Chiều tối.
Trương Thắng về đến văn phòng NC.
Sau khi trở lại văn phòng, hắn gặp Trần Mộng Đình.
Đầu tiền là Trần Mộng Đình lấy điện thoại ra nhìn Trương Thắng:
“Trương Thắng, vừa rồi tôi nhận được vài cuộc gọi quấy rầy, trong đó nói là đòi nợ cậu, cậu, nợ rất nhiều tiền?”
“À, không nhiều lắm, tầm khoảng hơn 2 triệu.”
“Cái gì? Hơn 2 triệu?”
“…”
Trong văn phòng đột nhiên yên tĩnh. Trần Mộng Đình khó tin mở to hai mắt nhìn.
Trương Thắng bình tĩnh nhìn thoáng qua điện thoại:
“Tôi nhớ lúc trước đã nói cho chị rồi, nếu có số lạ gọi điện tìm tôi, giọng điệu bên kia rất quái lạ thì chị nói tất không biết tôi nhỉ?”
“Ừ, cho nên tôi nói không quen cậu, qua vài cuộc với giọng điệu rất xông xáo uy hiếp thì không gọi lại nữa…”
“À.”
Trương Thắng cũng không thấy lạ, chỉ gật đầu.
Ngay lúc Trương Thắng định nói gì đó thì hắn nghe tiếng gõ cửa truyền tới.
Sau đó Tề Hải Phong đi vào với khuôn mặt phức tạp:
“Anh Thắng, ngoài trường, có người đang làm ầm ở phòng thường trực…liên tục cãi lộn nói muốn tìm anh…”
“Ha?”
Anh Bưu tên là Trịnh Bưu.
Người Huy Châu.
Mấy năm trước từng xông pha giang hồ vài năm với các đại ca, khi đó cũng bị dính mấy nhát dao, đánh chiếm được bang phái vài vùng rồi bị bắt vào tù đạp máy may nhiều năm trời.
Sau khi ra từ thì nhiều chuyện cũng đã cảnh còn người mất.
Mấy anh em cũ người thì rửa tay gác kiếm, người thì đổi nghề, người thì toi mạng,…
Các đại ca cũ có người thì ngủm, người rời giang hồ làm việc ở công tường, người kiếm kế sinh nhai, cũng có người trở thành tổng giám đốc công ty xây dựng sống sung sướng ở trấn nhỏ.
Trịnh Bưu từng qua đó đầu quân.
Nhưng thế giới này rất hiện thực…
Lúc trước đi vào, tuy các đại ca đã từng vào sinh ra tử không quên mình nhưng cũng chi cho một chức bảo vệ.
Tiền lương làm bảo vệ quá thấp.
Một tháng chỉ có 2 – 3 nghìn, còn chẳng bỏ rít được mấy hộp thuốc lá.
Một hôm nào đó, anh ta bắt được cơ hội, kể lại chuyện cũ năm nào với đại ca, nhớ lại những tháng ngày gió tanh mưa bão.
Đại ca chỉ nhìn anh ta bằng ánh mắt sâu xa:
“Thời đại chém giết đã hết rồi, bây giờ làm chuyện gì cũng phải tuân theo luật pháp, cậu có tiền án, tôi còn giữ cậu là vì nể tình nghĩa cậu từng làm việc cho tôi, thời đại này phải có văn hóa mới kiếm tiền được, nếu chỉ dựa vào ngang ngược, uy hiếp bằng lời thì không được.”