Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)

Chương 267 - Chương 267. Còn Nói Gì Được Nữa

Chương 267. Còn nói gì được nữa Chương 267. Còn nói gì được nữa

Chương 267: Còn nói gì được nữa

“Nếu cháu muốn làm thế, thật ra chúng ta có thể tự tạo ra một giải nước ngoài, tự trao giải cho mình, không cần phải phí tiền như vậy…”

“Chú…như thế có ý nghĩa gì chứ? Tuy chú cho rằng nó chỉ là giải ao làng, nhưng ban giám khảo đó đã cắt ghép lại bộ phim của cháu, nhận xét vô cùng nghiêm túc…Bọn họ thật sự có xem phim của cháu, hơn nữa chú à, cháu quay phim chứ không phải đang chơi, cháu muốn nhận giải một cách đường đường chính chính!”

“…”

Cao Viễn dã từng nhắc nhở đứa cháu trai này, thậm chí còn chỉ đường cho nó.

Nhưng chẳng có tác dụng gì.

Đứa cháu Cao Huy này bị khùng mất rồi.

Giải Kim Tượng Phim Điện ảnh Quốc tế Nam California này chọt trúng điểm nào đó của đứa cháu cho nên khiến nó nảy sinh cảm giác ‘kẻ sĩ chết vì tri kỷ’.

Cho dù là biết rõ lừa tiền đi chăng nữa thì nó cũng vẫn nguyện ý bị kẻ lừa đảo ‘nghiêm túc’ này gạt.

Đã nói đến nước này rồi.

Ông còn có thể nói được gì nữa?

Ngày 14 tháng 11.

Cao Viễn lấy cái mặt già này ra, gọi điện cho mấy đồng nghiệp tốt để giúp Cao Huy.

Phần lớn toàn là các đạo diễn từng đạt giải Kim Mã.

Ông cũng không nói rõ trong điện thoại mà chỉ là nói chút ẩn ý…

Năm nay nổi lớn ở Hoa Hạ, đương nhiên địa vị của Cao Viễn trong hội cũng lên theo, tuy có người đố kỵ và lén cản đường ở sau lưng, nhưng trong lúc Thịnh Thế Entertainment đang có thế mạnh thì người ngoài vẫn chịu cho chút mặt mũi.

Đây là luật ngầm trong ngành này…

“Chú, sao rồi?”

“Đều tham gia buổi triển lãm!”

“Oa, tốt quá rồi…báo danh chứ?”

“Báo danh.”

“Ngon, ngon.”

Trong văn phòng.

Gió mát thổi lất phất chuông gió bên cửa sổ, chuông gió phát ra tiếng kêu êm tai.

Sắc mặt Cao Huy kích động đến đỏ rực.

Đạo diễn mới vào nghề…

Ngoại trừ cần một đạo diễn lão làng dẫn dắt ra thì còn cần cả vinh dự trên người.

Vinh dự càng ngon càng tốt.

Người cùng ngành cảm thấy mấy thứ này hơi ảo? Chả làm sao, tư bản cũng không rõ những cái đó, bọn họ chỉ thấy người đạo diễn có nhiều vẻ vang rất là mạnh.

Ngay lúc Cao Huy cảm thấy con đường này đang thuận buồm xuôi gió thì…

Số mà Cao Viễn đăng ký báo danh vang lên.

Cao Viễn nhận điện thoại.

Đầu dây bên kia vang lên giọng tiếng Anh lưu loát.

Mới đầu Cao Viễn còn vừa nghe vừa gật đầu, nhưng nghe đến hết thì sắc mặt ngày càng khó coi.

Sau khi cúp điện thoại, ông ta nhìn điện thoại một cách khó tin.

“Chú, sao vậy?” – Cao Huy thấy mặt Cao Viễn bất thường, vô thức bật hỏi.

“…” – Cao Viễn không trả lời, chỉ bật máy tính lên, lên trang web nước ngoài, ấn mở link của Giải Kim Tượng Phim Điện ảnh Quốc tế Nam California, khó có thể tin nhìn vào loạt bình luận bằng tiếng Anh.

Sắc mặt ông đại biến.

Một người có hàm dưỡng tốt như ông cũng phải run rẩy đầu ngón tay, nhìn ra ngoài một lát, sắc mặt càng thêm âm tình bất định, cuối cùng thở ra một hơi thật dài.

“Chú, chú sao rồi?” – Cao Huy thấy vậy lập tức sửng sốt.

“ rớt tuyển…đến cả buổi triển lãm phim cũng không thể đi được!”

“Gì cơ?!”

Cao Huy nghe vậy mở to hai mắt, chỉ cảm thấy đầu óc ù ù.

Một cảm giác hoang đường không biết nói gì dâng lên sâu trong nội tâm, tựa như đang mơ một giấc mộng vô lý vậy.

Bộ phim này công chiếu một tháng ở Hoa Hạ đã đạt 250 triệu doanh thu phòng vé, danh tiếng và thị trường đều vô cùng ưu tú, thế mà lại không được chọn?

“…”

Cao Viễn không nói gì.

Cũng không tắt máy tính, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào màn hình.

Ông nhìn một lượt lý do không được chọn.

Một cảm xúc phẫn nộ bốc lên trong lòng ông, nhưng nó lại không thể phát tiết ra được.

Nếu chỉ là một vài bình luận nói bậy hay khó hiểu thì cũng thôi.

Nhưng ngặt nỗi, lý do không được chọn của cái giải ao làng này lại rất chuyên nghiệp.

Trên màn hình máy tính.

Một bình luận viết bằng tiếng Anh lưu loát hơn 1000 từ.

Trong 1000 từ đó, đã phân tích rất kỹ lỗ hổng từ cấu trúc phim, kết cấu, nhân vật, cốt truyện nội dung đến các phương diện giá trị vĩ mô của .

Có rất nhiều lỗ hổng trong điện ảnh mà Cao Viễn không nhìn thấy đều xuất hiện ở bình luận này.

là do ông và Lục Kiến Sinh đạo diễn chung với nhau, một người viết kịch bản một người quay nội dung, tuy phân công rõ ràng nhưng khi quay chụp thì hai bên đã có nhiều lần tranh chấp ở mặt nghệ thuật.

Một vài nội dung và chi tiết dàn giáo bên trong đều chỉ là sản phẩm sau khi làm hòa, chưa đạt đến đỉnh điểm của cảm xúc, nếu nói từ góc nhìn nghệ thuật thì dù là chính ông cũng không mấy hài lòng về phần nội dung cốt truyện của bộ phim.

Mà những thứ bình luận này chỉ ra đều đang nói quanh phần nội dung cốt truyện ấy, phê phán một cách thẳng thừng.

Sau khi xem xong, ông tức giận nhưng cũng khiếp sợ!

Lấy con mắt của người chuyên nghiệp thì dòng bình luận này vô cùng chuẩn xác!

Thậm chí Cao Viễn còn suy đoán, người ở sau màn hình viết dòng bình luận này có thể là một nhà phê bình điện ảnh cao cấp cùng ngành, hoặc có khi là một đạo diễn!

Hiển nhiên không thể là tiêu chuẩn của một giải ao làng nên có!

Bình Luận (1)
Comment
tranletuananh19012010 1
tranletuananh19012010
Reader
4 Tháng Trước
Sao lại là truyện chữ vậyemo
Trả lời
| 0