Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)

Chương 270 - Chương 270. Xào Nấu Như Thế Nào

Chương 270. Xào nấu như thế nào Chương 270. Xào nấu như thế nào

Chương 270: Xào nấu như thế nào

“Nên là cậu trải đường?”

“Không, không phải là tôi trải đường, là các người trải đường…”

“…”

Sáng ngày 15 tháng 10.

Trong văn phòng của Tinh Quang Vị Lai.

Trương Thắng ngáp một cái.

Hôm qua hắn nhìn Từ Thắng Nam đăng mấy bài tin có nhiệt độ lên Weibo và trang post, sau đó tiến hành hoạt động thương nghiệp.

Chỉ một lần duy nhất đã đổ vào lưu lượng mấy chục nghìn seeder…

Đảo lửa nhẹ một chút đã xào cho Weibo và trang post cùng với các truyền thông xã giao nóng cháy lên.

Từ lần trước Tinh Quang Vị Lai bị ăn một vố, tuy rằng có sự tính toán của cao tầng nhưng người bên dưới vẫn luôn kìm nén chờ đợi phản kích, đều đang chờ một cơ hội.

Sau đó…

Bọn họ đã đợi được cơ hội.

Bọn họ thấy được đạo diễn đang nâng đỡ cháu của ổng.

Đã vừa công kích giải Kim Mã còn xem Cao Huy như bia ngắm thương nghiệp, lại nâng cao độ hot của Giải Kim Tượng Phim Điện ảnh Quốc tế Nam California…

Sự tính kế này!

Đều là lòng người!

Từ Thắng Nam nhìn thoáng qua Trương Thắng, ánh mắt bình tĩnh:

“Ngược lại là cậu thì phủi sạch hết mọi thứ.”

“Cho dù điều tra được đến tôi thì có thể làm gì? Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ râu ria, hơn nữa studio NC của chúng tôi được treo dưới danh nghĩa của Tinh Quang Vị Lai, bọn họ sẽ chỉ cho rằng tất cả mọi thứ này đều là kế hoạch của Tinh Quang Vị Lai các người…” – Trương Thắng uống một ly trà, sau đó chậm rãi đứng lên.

Từ Thắng Nam nhìn bóng lưng của Trương Thắng:

“‘Liên Hoan Phim Quốc tế Nam California’, cậu muốn xào nấu như thế nào?”

“Không phải là tôi muốn xào kiểu gì mà là các người muốn xào kiểu gì, trong đó là chuyện của công ty các người và Thịnh Thế Entertainment!” – Trương Thắng đẩy kính, nụ cười trên mặt càng tươi sáng.

“Từ lúc ban đầu cậu treo studio NC dưới danh nghĩa chúng tôi cũng đã nghĩ tới tranh đấu giữa chúng tôi và Thịnh Thế Entertainment, nhờ đó để mưu cầu tư lợi?”

“Không, là hợp tác đôi bên cùng có lợi! Mặc dù Giải Kim Tượng Phim Điện ảnh Quốc tế Nam California có tranh luận rất lớn nhưng chúng ta không thể cho rằng nó là giải ao làng, cũng đừng chỉ xem nó như một công cụ dùng để công kích đạo diễn khác, châm biếm Kim Mã…” – Trương Thắng nhìn Từ Thắng Nam.

“Nó sẽ là một giải thưởng thực thụ?”

“Phải! Dù năm 09 Tinh Quang Vị Lai tuột dốc, rất nhiều phim rác nhưng cũng có những bộ phim văn nghệ không tệ lắm, giữa tranh đấu của Tinh Quang Vị Lai và Thịnh Thế Entertainment, những bộ phim văn nghệ ấy bị chèn ép mai một, nhưng thật ra bọn họ có thể mượn lấy nhiệt độ của lần này để lại được xuất hiện trong tầm mắt của đại chúng…” – Sau khi Trương Thắng nói xong, đẩy kính một cái:

“Cái gọi là một giải thưởng điện ảnh quyền uy, cũng chỉ là định nghĩa mà con người tạo ra! Tôi hoàn toàn giao ra chuyện về Giải Kim Tượng Phim Điện ảnh Quốc tế Nam California, chuyện tôi có thể làm cũng chỉ có bấy nhiêu, còn về phần định nghĩa quyền uy, chuyên nghiệp như thế nào thì là chuyện của các người.”

Trong văn phòng.

Từ Thắng Nam híp mắt nhìn Trương Thắng.

Trương Thắng thì thản nhiên đi ra văn phòng.

“Có thể nói cho tôi nhà phê bình điện ảnh viết bình luận giúp cậu kia là ai chứ? Xem thấy dường như rất chuyên nghiệp…”

“Không thể.”

“Đó là người của Thịnh Thế Entertainment?”

“Tôi không biết.”

“Cậu đi đâu?”

“Đi dọn đống bùi nhùi của chính tôi chứ đâu, bề bộn quá trời, phải dọn từng chút từng chút, bây giờ tôi vẫn đang là kẻ quỵt nợ đây…”

“…”

Trương Thắng đẩy cửa phòng làm việc ra, thở dài.

“Cậu Trương, dựa theo quy định của pháp luật thì cậu đã hoàn toàn tìm đủ chứng cứ, chỉ cần đưa ra cơ quan thuế vụ nói rõ tình hình, xin phép hủy bỏ đăng ký với bộ giám thị thị trường là có thể không cần phải gánh lấy nhiều nợ của ‘Trang Trí Hoành Viễn’, nói theo một góc nào đó thì cậu cũng là một trong những nạn nhân, sao cậu lại phải nhận lấy nó chứ?”

“Chính bởi vì tôi là nạn nhân nên tôi mới biết được cảm giác tuyệt vọng của bọn họ khi biết được bản thân bị lừa, tôi không phải ngươi lương thiện gì, chỉ là một người thường mà thôi, chẳng qua là tôi cảm thấy tôi nên cố gắng làm chuyện gì đó…Không phải là tiếp tục nhận lấy, chỉ là cùng mọi người giải quyết vấn đề…”

“Tôi có thể lý giải rằng hành vi này của cậu là gây sự chú ý không?”

“Tôi biết anh muốn nói gì, có lẽ đây là gây sự chú ý đi, tôi cũng không phủ nhận, nhưng nếu gây chú ý như vậy có thể khiến cho khách hàng và các công nhân càng tín nhiệm tôi, có thể làm nhiều người chú ý đến những công nhân ở đáy xã hội thì tôi nguyện ý gây sự chú ý…”

“…”

Trên chiếc xe bus lái đến Tân Thành.

Các hành khách nhao nhao quay đầu nhìn về phía người trẻ tuổi trước camera ở hàng ghế cuối.

Phóng viên đang cầm mic phỏng vấn người trẻ tuổi ấy.

Hắn đeo kính, trong mắt lộ ra cương nghị và kiên quyết.

Sau khi phỏng vấn, vài hành khách vô thức bắt chuyện với người trẻ tuổi ấy.

Trong lúc bắt chuyện…

Có hành khách kêu lên!

Bình Luận (1)
Comment
tranletuananh19012010 1
tranletuananh19012010
Reader
4 Tháng Trước
Sao lại là truyện chữ vậyemo
Trả lời
| 0