Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)

Chương 287 - Chương 287. Bình Thường Thôi

Chương 287. Bình thường thôi Chương 287. Bình thường thôi

Chương 287: Bình thường thôi

Sau khi ra tù, có tiền án, đừng nói là nhà ở hoa viên Hải Thự, cho dù muốn lại làm bảo an thì cũng không hiện thực lắm.

Nhiều thứ chỉ cần điều tra một cái là ra…

“Chỉ trong một tuần vậy mà hắn đã khởi tử hồi sinh một cửa tiệm rồi, theo như tin tức từ bên Tân Thành, tuy tiệm ‘Trang Trí Hoành Viễn’ kia vẫn còn đang lỗ, những lỗ càng ngày càng ít, không quá vài tháng nữa là công ty đó có thể cân bằng được thu chi, chiêu này chơi hay thật!”

“Thời này nhiều người có thực lực lắm, bình thường thôi!”

“Nhưng cậu ta chỉ là một sinh viên năm nhất, những chuyện cậu ta làm không hề giống như một sinh viên chút nào, càng giống một doanh nhân chuyên nghiệp hơn, mượn thế rất chi là…”

“…”

Ăn bữa sáng xong, lúc đến làm thủ tục ra tù, Hứa Bác Văn nghe được tiếng nghị luận trong cục cảnh sát.

Anh ta vô thức quay đầu lại.

Một nữ cảnh sát trẻ xinh đẹp với mái tóc ngắn đang vừa cầm tư liệu vừa trò chuyện về Trương Thắng với nữ cảnh sát hơi lâu năm bên cạnh.

Hứa Bác Văn lắng nghe một lúc…

Cảm xúc phức tạp ban đầu, giờ đây càng thêm khó tả.

Ngày hôm đó…

Trương Thắng xông vào phòng an ninh như một tên làm liều.

Hứa Bác Văn cũng không có ấn tượng tốt với Trương Thắng máy, thậm chí mỗi câu Trương Thắng nói anh ta đều cảm thấy là hắn đang khoác lác ra vẻ.

Nhưng…

Chỉ sau ba tháng, mọi thứ đã khác.

Ba tháng sau…

Người ta thì từng bước đi lên, chậm rãi đến nơi cao.

Còn mình thì rơi vào thung lũng, tương lai đã mù mờ lại còn bàng hoàng, có lẽ bản thân không thể sống được ở nơi thành phố Yến Kinh này nữa.

Hoàn thành các thủ tục, các sĩ quan cảnh sát trong cục đã gửi cho Hứa Bác Văn một giỏ táo và một số món quà nhỏ.

Biểu thị rằng sau này hối cải làm con người mới, bình an.

Sau khi ra cục cảnh sát, cảm giác mơ hồ kia càng rõ hơn.

Rộn rộn ràng ràng, tất cả mọi người đều đang nhìn anh ta, không biết có phải là do ảo giác không, anh ta cảm giác ánh mắt mọi người nhìn mình mang theo kỳ lạ.

Hứa Bác Văn hơi lo lắng, không nhịn được mà đội mũ lên.

Khi ngồi lên tàu điện ngầm, cảm giác ấy ngày càng mạnh mẽ hơn.

Rõ ràng, mọi người không biết nhau, nhưng cái cảm giác dị dạng đó, hoặc là cảm giác kỳ thị ngày càng mãnh liệt.

Hứa Bác Văn biết, đây chắc chắn là ảo giác của mình.

Nhưng…

Cho dù biết thì sao chứ? Anh ta không thể khống chế được cảm xúc từ trong ra ngoài ấy!

Cuối cùng, Hứa Bác Văn nhìn thấy những người trẻ tuổi bên cạnh trên tàu điện ngầm đang đọc tiểu thuyết bằng điện thoại…

Anh ta cũng vô thức lấy điện thoại ra lên mạng tìm tiểu thuyết.

Đọc tiểu thuyết ít nhất có thể khiến cho cảm giác bất an trong lòng đỡ đi phần nào…

Sau đó, nhấp vào một trang web điện thoại ngẫu nhiên, anh bắt gặp một cuốn tiểu thuyết quen thuộc, .

nằm trên trang web dành cho di động, phía dưới dòng chữ lớn nhất, còn được gắn thêm một chữ ‘hot’ bên cạnh.

Đó là…

Tiểu thuyết của Trương Thắng!

Bộ truyện này vẫn đang được viết, hơn nữa còn ngày càng nổi tiếng.

Hứa Bác Văn lật qua các trang web lậu mà anh từng thích đọc, và anh cũng thấy …

đang được đề cử ở trang đầu, đồn thời trên dòng đề cử để là ‘Tần thần quật khởi, 100.000 lượt theo đọc!’

Những bộ tiểu thuyết được đề cử trên trang web lậu đó luôn là tác phẩm của các đại thần, hoặc là các tác phẩm mang tính hiện tượng sắp được phong thần.

Ví dụ như, một năm trước, bộ của Khoai Tây.

“Cậu đang viết truyện?”

“Đúng thế.”

“Thứ đồ này có thể kiếm ra tiền à?”

“Được chứ!”

“Kiếm được bao nhiêu?”

“Mấy triệu đấy!”

Trong lúc mơ hồ, bên tai Hứa Bác Văn vang lên câu hỏi trong lần đầu gặp Trương Thắng, thấy Trương Thắng đang đánh chữ bằng máy tính của phòng an ninh.

Khi Trương Thắng nói rằng viết một bộ truyện tiểu thuyết có thể kiếm được mấy triệu, anh ta cười phá lên thở không ra hơi.

Như là thấy một người vô lý đang làm một chuyện vô lý, thậm chí còn cảm thấy là một tên hề, hơn nữa rất đột ngột mà không có bất kỳ ý nghĩa.

Mà giờ khắc này…

Hứa Bác Văn lại không cách nào lộ ra nụ cười chế nhạo được nữa, thay vào đó là ngày càng cảm thấy mình ngu ngốc.

Yến tước an tri hồng hộc chí(1)?

(1)Chim én, chim sẻ sao biết chí lớn của chim hồng, chim hộc.

Lấy điện thoại ra đọc những bộ tiểu thuyết khác…

Lúc trước, anh ta đọc những bộ tiểu thuyết dạng như ‘Bảo vệ siêu cấp’, ‘Nàng chủ tịch xinh đẹp của tôi’, nghĩ bản thân có thể thay thành nhân vật chính, sống thoải mái như vậy.

Nhưng bây giờ, Hứa Bác Văn thấy rằng càng xem nhiều càng khó thay thế cho nhân vật chính, càng cảm thấy rằng mình là một nhân vật phụ trong quyển tiểu thuyết.

Tàu điện ngầm nhanh chóng đến trạm.

Ngồi xe một vòng, anh về đến căn nhà thuê mình từng ở.

Vừa lúc gặp chủ nhà.

Người chủ nhà nhiệt tình trước đây giờ thấy anh cũng có hơi câu nệ, quanh co lòng vòng nói về chuyện kêu anh dọn đồ.

Chủ nhà chắc hẳn đã nghe một số lời đồn…

Hứa Bác Văn không giải thích, cũng không tranh cãi gì mà chỉ lẳng lặng cúi đầu đi vào phòng cho thuê thu dọn đồ đạc.

Phòng cho thuê rất loạn…

Lộn xộn.

Chăn bông cũng bị mốc vì đã hơn một tháng không ai ngủ và không có người phơi nắng…

Không chỉ chăn bông bị mốc, ngay cả những hành lý khác cũng tỏa ra đủ loại mùi lạ, thùng rác còn bò đầy côn trùng…

Bình Luận (1)
Comment
tranletuananh19012010 1
tranletuananh19012010
Reader
4 Tháng Trước
Sao lại là truyện chữ vậyemo
Trả lời
| 0