Chương 295: Không thể ăn nhiều như vậy
“Bạn học Lâm, bạn học Trương, mời ngồi…”
“…”
“Tôi không biết các cậu thích ăn gì nên chọn đại trước vài món thường ngày, đây là thực đơn, các cậu thích ăn gì…”
“…”
Trương Phán Phán vốn nghĩ rằng khi đến gặp Trương Thắng, Trương Thắng sẽ bày ra vẻ mặt kiêu căng thối tha.
Cô đã sẵn sàng để bị Trương Thắng chế giễu.
Rốt cuộc, một khi con người đắc thế sẽ không tha thứ dễ dàng, có khi Trương Thắng còn sẽ trút giận bằng nhiều cách khác nhau.
Nhưng Trương Thắng không làm.
Trương Thắng vẫn nở nụ cười ôn hòa nhiệt tình như trước, mời hai người ngồi xuống rồi đưa thực đơn qua.
Cô bắt đầu cảnh giác.
Cô có hơi không nhìn rõ Trương Thắng, biểu hiện của Trương Thắng khiến cô vô cùng kỳ lạ.
Sau khi gọi đồ ăn, bầu không khí rơi vào lúng túng trong một thời gian ngắn.
Lâm Hạ muốn nói gì đó, nhưng có thêm ‘bóng đèn’ Trương Phán Phán, nhất thời cảm thấy nói gì cũng không ổn.
Trương Thắng bình tĩnh nhìn thực đơn, gọi người phục vụ, chọn thêm mấy món nữa.
“Trương, Trương Thắng, chúng ta không thể ăn nhiều như vậy…”
Trương Phán Phán đột nhiên nói lắp, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Thật sự là, rất kỳ quái!
Câu nói đơn giản vừa đến bên miệng, đột nhiên lắp bắp lên.
Sau đó...
Giọng nói trở nên kỳ lạ.
Nhưng Trương Thắng lại lắc đầu, nhìn Trương Phán Phán rồi mỉm cười:
“Vẫn còn người tới, cho nên phải chọn nhiều thêm.”
“Ồ.”
Không biết có phải là do vật đổi sao dời hay không.
Nụ cười của Trương Thắng mang lại cảm giác rất thoải mái cho người ta.
Giống như một cơn gió xuân?
Trương Phán Phán nghĩ đến từ này.
Có vẻ hắn cũng không mấy để ý đến thành kiến trước kia của cô, những câu từ khắc nghiệt ấy…
“Bạn học Lâm, bài hát chủ đề của ‘Mùa Hè Năm Ấy’ cần cậu chọn một bản…”
“Bài hát chủ đề đã được viết ra rồi?”
“Ừm, đã viết ra, nhưng tôi không biết có dùng được hay không, cậu là tác giả nguyên tác, cậu nhìn chọn đi…”
“Được.”
“Còn có khởi máy bộ phim, sau khi khởi máy có thể cần cậu dành ít thời gian để đi giám chế một chút, chính là khu dạy cũ lúc trước…”
“…”
Trương Thắng trò chuyện về bộ phim với Lâm Hạ.
Trương Phán Phán ở một bên lắng nghe.
Sau đó...
Như một người ngoài cuộc vậy.
Cô muốn xen vào, nhưng làm sao cũng không chen miệng được.
Cuối cùng cô chỉ phải cắm đầu ăn.
Trò chuyện như vậy, đại khái kéo dài tầm hơn 20 phút.
Sau khi trò chuyện xong, đồ ăn được đem lên gần hết, Trương Phán Phán ngẩng đầu muốn nói chút lời với Trương Thắng lại nghe thấy tiếng gõ cửa ngoài phòng.
Cửa phòng mở ra.
Người đến là một cô gái tóc ngắn lớn hơn bản thân vài tuổi.
“Giám đốc Trương, cô Lâm…”
“Ừm, Tiểu Hi, ngồi đi.”
Cô gái chào hỏi Lâm Hạ và Trương Thắng rồi ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, đầu tiên cô ấy liếc nhìn Trương Phán Phán:
“Giám đốc Trương, đây là…”
“Bạn của cô Lâm…”
“Ồ, xin chào! Tên tôi là Thẩm Tiểu Hi, là trợ lý sinh hoạt kiêm người đại diện của A K phòng làm việc NC…nhiều thứ tôi không được chuyên nghiệp, sau này còn xin chỉ giáo thêm…”
“Chào cô! Tên tôi là Trương Phán Phán…”
“A, chào cô Trương…”
Trương Phán Phán nhìn cô gái tóc ngắn nhiệt tình này.
Vô thức bắt tay cô ấy.
Thoạt nhìn trông cô ấy rất giỏi giang, nhiệt tình, khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Phòng làm việc NC.
Đó là phòng làm việc của Trương Thắng!
Trương Phán Phán cảm thấy trong lòng có chút chát, có chút chua xót...
Giờ phút này, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao vừa rồi mình lại lắp bắp khi nói chuyện với Trương Thắng.
Hóa ra trong tiềm thức, cô đã nhận ra năng lực cá nhân của Trương Thắng, đồng thời bản thân muốn cầu cạnh hắn, nghĩ đến những thái độ lúc trước, trong lòng hơi chột dạ.
Trong phòng ăn.
Thẩm Tiểu Hi vô thức nhìn Trương Thắng một cái.
Thấy Trương Thắng gật đầu, Thẩm Hiểu Hi mới yên lòng, cầm laptop báo cáo lại tình hình kinh doanh gần đây của phòng làm việc NC.
“Theo tính toán sơ bộ, album đĩa đã bán được 30.500 bản, Tinh Quang Vị Lai đã kiếm được hơn 3 triệu với bản album này…”
“Tinh Quang Vị Lai muốn A K tham gia show để tạo đà chuẩn bị cho buổi concert chung vào tháng 12... Kế hoạch của Tinh Quang Vị Lai là ổn định ở tuyến hai trong năm nay, sau đó nhìn các tác phẩm trong năm tới, phấn đấu đạt tuyến một!”
“Chúng ta đã rất cố gắng nói chuyện với Tống Vũ Phỉ của trường ta về việc ký hợp đồng, nhưng Tống Vũ Phỉ cũng không ký với phòng làm việc chúng ta, chỉ đồng ý tham gia ‘Mùa Hè Năm Ấy’, miễn là nó không ảnh hưởng đến việc học của cô ấy…Tất nhiên, cô ấy cũng hứa tạm thời sẽ không ký hợp đồng với các công ty giải trí khác, cô ấy chỉ thích hát, không quan tâm đến hướng đi này mấy…”
“…”
Trương Phán Phán lắng nghe trong lòng.
Càng nghe càng thấy khó chịu.
Cái cảm giác buồn phiền, hối hận ấy ngày càng mãnh liệt.
Tống Vũ Phỉ đã nổi tiếng bởi event Hòa Khôi Giảng Đường!
Event Hoa Khôi Giảng Đường là do Trương Thắng lên kế hoạch!
Mặc dù vô nghĩa, Trương Phán Phán vẫn không tin, nhưng cô lại không thể không tin những lời mà chị Hồng nói.
Trương Thắng là người đứng sau mọi thứ.
Hắn hoạch định tất cả!