Chương 298: Tôi thật sự đã rất thành công
Đám đông mãnh liệt.
Đây là cảnh tượng mà Trần Cảnh nằm mơ cũng muốn nghĩ đến.
Phấn khởi, kích động…
Đây là cảm xúc của ông.
Ông không khỏi nhìn về phòng ăn kia…
Sau khi nhìn qua, dường như nhận ra gì đó, trái tim rung động thật mạnh.
Nụ cười trên khóe miệng ông dần dần cứng lại, trong con ngươi hiện lên vẻ khó tin.
Phòng ăn đó…
Là phòng của Trương Thắng.
Giờ phút này, ông cuối cùng cũng nhớ ra.
Ông đột nhiên thở chút hơi khí thô.
Lúc này...
Cửa phòng mở ra.
Cả nhà hàng lại phát ra tiếng thét chói tai, sau đó ông thấy A K mỉm cười, cõng guitar đi ra.
“Ông chủ, tôi có thể hát một bài ở đây không?”
“A!”
“Hát một bài…”
“À, được!”
Trần Cảnh vô thức chuyển đến một chiếc ghế cao.
A K lấy cây đàn guitar xuống, sau đó đàn một bài hát mới trong đám đông.
Đại sảnh ồn ào náo động đột nhiên yên tĩnh lại theo tiếng đàn guitar.
Tất cả mọi người vô thức quay đầu lại, nhìn về phía A K.
Giai điệu nhẹ nhàng, không nặng nề như hay <Đêm Yến Kinh>.
Trong tiếng nhạc mang theo chút hương vị thiếu niên, mơ hồ còn có chút cảm giác xanh tươi.
Hát lên hơi có khuyết điểm.
Nhưng dường như rất là dễ nghe.
Bài hát này...
Chưa ai nghe qua nó.
Đây là ca khúc mới?
Trần Cảnh ngơ ngác nhìn xem hết thảy.
“Bài hát này thế nào?”
“Êm tai…”
Trần Cảnh nghe thấy giọng nói quen thuộc, ông vô thức quay đầu lại, sau đó nhìn thấy Trương Thắng.
Ông sửng sốt.
“Thắng, cậu…”
“Nói chuyện về đại ngôn đi, cậu ấy là nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty tôi…”
“Cậu, đây, cậu ta, tôi…”
“…”
Trần Cảnh cảm thấy đầu ù ù lên.
Bắt đầu nói năng lộn xộn lên.
Ông nhìn A K đang hát, sau đó nhìn Trương Thắng đang cười.
“Tôi nói rồi mà, tôi thật sự đã rất thành công…”
Ông nghe Trương Thắng nói như vậy.
Nhẹ nhàng bâng quơ.
Trần Cảnh chỉ cảm thấy hốt hoảng.
Vài giờ trước...
Trương Thắng từng nói với ông câu này.
Nhưng ông lại nghĩ nó là câu nói đùa.
Mà giờ đây…
Hồi ức quá khứ liên tục hiện lên trong lòng Trần Cảnh…
Hình ảnh Trương Thắng chạy việc, đầu đầy mồ hôi càng rõ ràng hơn.
Nhưng chính vì thế mà một cỗ cảm xúc vỡ òa dâng lên đầu…
Ông vô thức đi theo Trương Thắng vào trong phòng ăn.
“Đây là cô Lâm, tác giả của ‘Mùa Hè Năm Ấy’, thiếu nữ tác gia xinh đẹp, bộ phim ‘Mùa Hè Năm Ấy’ đã bắt đầu quay trong hôm nay, có lẽ cuối năm là quay xong…”
“Đây là Thẩm Tiểu Hỉ, người đại diện hàng đầu của công ty chúng tôi…”
Đối với người của mình, Trương Thắng không bao giờ keo kiệt tâng bốc.
“…”
Trần Cảnh lần lượt chào hỏi những người này.
Sau đó ngồi xuống ghế.
Cả người vẫn còn trong trạng thái hơi hốt hoảng.
Ông thấy Trương Thắng mỉm cười nhìn mình.
“Anh Trần, tôi đã dọn bàn xong rồi, đồ ăn cũng đã bưng lên, còn việc gắp đồ ăn, ăn cơm, là chuyện của anh…”
Trương Thắng ngồi vào ghế, nghiêm túc nhìn Trần Cảnh.
Trần Cảnh nhìn Trương Thắng.
Ngón tay Trần Cảnh khẽ run lên.
Sau khi bình tĩnh lại, ông nhạy cảm nhận ra, cuộc khởi nghiệp của mình sắp nghênh đón một kỳ ngộ lớn!
Ông thở ra một hơi thật dài:
“Thắng, cậu nói xem hợp tác như nào? Tôi đều nghe theo cậu!”
Trương Thắng cất đi nụ cười, dò xét căn phòng này, nghiêm túc nhìn Trần Cảnh:
“Anh muốn làm cho ‘Nhà hàng Bàn Tiểu An’ có quy mô bao lớn?”
“Hả?”Cảm giác rớt xuống từ chỗ cao cũng chẳng tốt gì.
Ngày càng có nhiều người vào ‘Nhà hàng Bàn Tiểu An’.
Có vẻ A K đang hát một ca khú mới, ca khúc mới rất hay, có nhiều người đang vỗ tay.
Trương Phán Phán đặt điện thoại xuống.
Giải trừ hợp đồng?
Những chữ này kích thích đến thần kinh của cô.
Nhưng...
Cuối cùng cô vẫn lắc đầu.
Cô không dám nói với cha mẹ.
Cho đến nay...
Cả cha mẹ đều không biết cô đã ký một hợp đồng như vậy.
Từ khi có nhận thức, cô chính là một đứa con ngoan trong nhà, biết ngoan biết nghe lời, còn cực kỳ thông minh.
Nếu để cha mẹ biết…
Tiếng ồn ào ở phía xa khiến cô đứng dậy, đi về hướng nhà hàng một lần nữa.
A K dường như đã hát xong.
Người hâm mộ đều yêu cầu cậu hát thêm bài nữa.
Cô nhìn khuôn mặt tươi cười của A K.
Cô cắn môi.
Cắn đến chảy máu.
...
Hát một bài nữa?
A K có thể hát, cũng rất sẵn sàng hát.
Nhưng A K vẫn cầm cây đàn guitar lắc đầu cười.
Bài hát chủ đề của ‘Mùa Hè Năm Ấy’ trông có vẻ đã thành công, biểu diễn trực tiếp cũng rất hay, mọi người đều nghe rất hào hứng.
Nhưng khi hát, cậu vẫn cảm thấy có chỗ nào không hợp lắm.
Cậu hát không ra cái hương vị đó.
Giọng cậu gần với giọng khói, loại giọng này rất dễ nhận biết, phù hợp với bài hát thuộc một số lĩnh vực nhất định, nghe giàu thăng trầm và chuyện cũ, nhưng loại giọng như vậy hát ca khúc chủ đề của ‘Mùa Hè Năm Ấy’ vẫn luôn có chút hương vị không hợp.
Sau khi chào hỏi những người vây xem, A K mang tâm tình tiếc nuối quay lại phòng ăn.
Trong phòng ăn.
Ông chủ Trần Cảnh thấy cậu vào thì lập tức đứng lên, hào hứng nói rất nhiều thứ.
Trương Thắng nhìn A K, đẩy kính:
“Cảm giác không hợp ư?”
“Ừm, cảm thấy không hợp lắm, tôi sẽ đổi ca từ một chút, cũng hơi điều chỉnh lại giai điệu, hơn nữa, tôi không thể hát bài hát này…”
“Cần đổi ca sĩ?”
“Ừm, tốt nhất là một giọng ca trong trẻo tinh tế để hát…”
“Ờ, không gấp, từ từ tìm…”
Trương Thắng gật đầu.
Hắn chẳng hiểu gì mấy thứ này.